Ngày mai chính là thời gian đại hội luận đạo bắt đầu.
Đây có thể nói là chuyện làm người khác chú ý nhất trên thiên hạ trong mười năm qua, vô số con mắt hoặc sáng hoặc tối đều cùng lúc này không hẹn đều đã rơi vào bên trên toà sơn môn này.
Mà đám đệ tử Linh Lung các các hiển nhiên cũng không dám nhàn nhã, trong một ngày cuối cùng khẩn trương chuẩn bị công việc đại hội luận đạo ngày mai. Dạng bận rộn này dù cho đến đêm khuya cũng chưa từng có một chút tiêu giảm.
Mà tòa tiểu viện chỗ sườn núi Trọng Củ phong kia ở bên trong dạng bận rộn này, lại là tĩnh mịch đến tới không hợp nhau.
"Tống huynh hôm nay ôm mỹ nhân về, Từ mỗ lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén." Trong viện, Từ Hàn giơ chén trà trong tay lên, cao giọng nói với thiếu niên mặc một bộ áo bào tím rộng lớn kia.
"Từ huynh chớ có giễu cợt Tống mỗ rồi." Tống Nguyệt Minh cười khổ lắc đầu.
"Sao vậy? Tống huynh không thích vị cô nương Hạ Tử Xuyên kia? Ta nghe nói đây chính là mỹ nhân số một số hai Ký châu." Từ Hàn cười hỏi.
"Chẳng qua cũng chỉ là lục bình trên thế gian, Tống mỗ chỉ là hơi tận sức mọn."
Từ Hàn nghe vậy, hơi sững sờ, đại khái đã đoán được một chút chuyện từ đầu đến cuối, hắn buông chén trà trong tay xuống, không cần phải nhiều lời nữa.
"Ngày mai chính là đại hội luận đạo rồi, Từ huynh chuẩn bị như thế nào rồi?" Tống Nguyệt Minh dường như có chút không thích bầu không khí trong viện giờ phút này, gã mở miệng phá vỡ vẻ trầm mặc mới phát sinh ở giữa hai người.
"Tống huynh đã chuẩn bị được thế nào rồi?" Từ Hàn cũng không đáp mà hỏi ngược lại.
Tống Nguyệt Minh vào lúc đó sững sờ, lập tức nhìn về phía Từ Hàn.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng không còn làm tiếp dây dưa bên trên việc này.
Tống Nguyệt Minh có kế hoạch của gã, Từ Hàn có kế hoạch của riêng hắn, hai người rất ăn ý thu hồi tâm tư tìm hiểu ý nghĩ của đối phương.
Không có cách, chỉ bởi vì kế sách như thế đối với hai người mà nói cuối cùng đều cực kỳ tàn nhẫn.
"Tống huynh thật sự không cùng Từ mỗ rời đi?" Từ Hàn sau khi trầm mặc trong chốc lát, vẫn không nhịn được hỏi vấn đề này.
Thiếu niên áo bào tím kia nghe vậy cười cười, "Từ huynh có nơi Từ huynh đi đến, Tống mỗ có đường về của riêng Tống mỗ. Linh Lung các dưỡng dục ta hơn mười năm, ân tình này, Tống mỗ rốt cuộc không thể không báo."
Từ Hàn đã cùng gã tranh luận vài lần về vấn đề như vậy, hắn biết thiếu niên này ngày bình thường mặc dù tùy tiện, nhưng đáy lòng lại có một cỗ chấp nhất thuộc về mình.
Bởi vậy, Từ Hàn sau khi nhìn Tống Nguyệt Minh một lúc lâu, vẫn thu hồi suy nghĩ khuyên nhủ lần nữa.
Thấy Từ Hàn thu thanh âm, nụ cười trên mặt Tống Nguyệt Minh nặng thêm mấy phần.
"Hôm nay từ biệt, chỉ sợ sẽ không cơ hội ngồi đối diện cùng Từ huynh. Tối nay ngày tốt cảnh đẹp, chỉ đáng tiếc không có rượu ngon tiếp khách." Gã cùng lúc đó cảm thán như vậy.
"Tống huynh muốn uống rượu, sao có thể không có được?" Từ Hàn cười một tiếng, quay đầu về phía buồng trong hô."Sở đại ca, đưa rượu ngon ngươi cất riêng ra đây, chia cho ta một chút được chứ?"
Lời ấy vừa rơi xuống, liền thấy cửa phòng nơi đó mở ra, Sở Cừu Ly vẻ mặt không tình nguyện ôm một vò rượu đi ra.
"Tiết kiệm một chút, ta chỉ có ngần ấy rượu." Sở Cừu Ly thầm nói.
Từ Hàn lơ đễnh với chuyện này, hắn gỡ giấy phong trên vò rượu xuống, rót đầy một bát cho mình cùng Tống Nguyệt Minh.
Lập tức hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Hai người trên thực tế đều cũng không phải là người ưa rượu trà, mà rượu được người yêu rượu như yêu tiền như Sở Cừu Ly cất giữ lại là đồ vật cực liệt. Một bát này vào trong bụng, hai người liền cảm giác trong bụng giống như dùng lửa đốt, miệng lưỡi khô ráo, nhưng đáy lòng nhưng lại thống khoái thư sướng khó hiểu.
Khi đó bóng đêm đã nồng, trăng sáng như rửa.
Trong viện hai người nhìn nhau cười một tiếng, lại nhận lấy rượu mời uống hết bát này qua bát khác, mãi đến vò rượu thấy đáy, thấy Sở Cừu Ly ở bên đau lòng nhức óc, thật giống như khó chịu vì bị cướp mất cô vợ bé."có thể quen biết cùng Từ huynh, thực sự chính là một vui thú lớn trong đời Tống mỗ, nhưng cùng người nói ngàn lời cuối cùng cũng có lúc từ biệt." Tống Nguyệt Minh đứng lên, chắp tay nghiêm mặt với Từ Hàn nói."Tống mỗ, cáo từ."
"Bảo trọng." Từ Hàn cũng biết thời điểm đã đến, hắn đứng người lên, trầm giọng nói.
Tống Nguyệt Minh khẽ gật đầu, vào lúc đó liền quay người rời đi.
Từ Hàn nhìn bóng lưng thiếu niên kia sắp đi ra sân nhỏ, chợt kêu: "Tống huynh!"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, đứng người lai, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Từ Hàn.
"Nếu Tống huynh muốn giúp cô nương kia, cần phải sống sót mới có thể làm được, nhận nhờ vả của người mà bỏ dở nửa chừng, cũng không phải là quân tử. . ."
Từ Hàn còn chưa nói xong đã bị Tống Nguyệt Minh cứng rắn đánh gãy.
"Ngày mai Nguyệt Hồ động sẽ gả nàng cho ta ở ngay trước mặt mọi người, Nguyệt Hồ động bọn họ cũng là danh môn đại phái, đã lường trước dù sao cũng phải để cô nương kia chăm sóc phần mộ của Tống mỗ một năm nửa năm." Thiếu niên nhoẻn miệng cười, trong miệng nói như vậy.
Nói xong, gã liền xoay người qua lần nữa, cũng không quay đầu lại ra cửa sân.
Chỉ còn lại Từ Hàn sững sờ đứng tại chỗ.
Tống Nguyệt Minh. . .
Hắn nhắc đi nhắc lại cái tên này, đáy lòng đã ngổn ngang cảm xúc.
. . .