Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn màn đêm đen như mực qua khung cửa sổ.
Lúc này đã đến giờ sửu.
Hắn đưa mắt nhìn những đồng môn cùng phòng đều đã sớm ngủ say. Trong lòng Tống Nguyệt Minh lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút, hắn sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra ngoài.
Khi ra khỏi phòng, hắn càng bước đi hết sức cẩn thận, tránh khỏi những đệ tử Chấp Kiếm Đường đang đi tuần đêm.
Lấy tu vi của hắn lúc này thì đây không phải là việc dễ dàng gì. Qua vài lần kém chút bị phát hiện mới qua khỏi chỗ ở của đệ tử nội môn.
Khi đó trên người thiếu niên đã ướt đẫm mồ hôi, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng đi tới Trọng Củ phong.
Nơi ở của đệ tử thân truyền khác với đệ tử nội môn ở chỗ, phòng vệ nơi đây cũng sơ sài hơn rất nhiều, vì dù sao mỗi vị đệ tử thân truyền đều có tu vi Thông U Cảnh, vài tên đệ tử Chấp Kiếm đường cũng chẳng thể làm gì.
Vì vậy đoạn đường này cũng dễ dàng hơn nhiều với Tống Nguyệt Minh, chỉ cần không tạo ra tiếng động quá lớn thì cũng không có gì đáng ngại.
Rất nhanh, hắn đã vượt qua chỗ ở của đám đệ tử thân truyền, phía trước chính là nơi ở của trưởng lão chấp sự.
Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn màn đêm, lại hít sâu một hơi.
Bây giờ có lẽ đã sắp đến giờ Dần.
Phải nhanh hơn một chút.
Hắn nghĩ thầm như vậy, bước chân liền nhanh thêm vài phần.
Khoảng chừng một khắc sau đó, hắn đi qua những tiểu viện to to nhỏ nhỏ. Hiện lên trước mắt hắn là một tấm biển lớn đề hai chữ "Chung phủ".
Bước chân Tống Nguyệt Minh dần chậm lại, hắn nép người thận trọng, ẩn thân vào trong bóng tối.
Chỗ hắn ẩn thân có ba tấm bình phong ngăn cách, có thể dễ dàng tránh khỏi tầm mắt, đồng thời vẫn có thể quan sát rõ ràng tình hình bên trong tòa phủ đệ phía trước.
Tống Nguyệt Minh dễ dàng tìm được đường tới đây, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn tới.
Khác hẳn với sự yên tĩnh của các tiểu viện khác, Chung phủ lớn hơn nhiều lắm, cũng bị canh phòng nghiêm ngặt hơn.
Chỉ đệ tử Chấp Kiếm Đường đi lại tuần tra mà đã có tới cả trăm người.
Xét trên một phương diện khác, Chung Trường Hận dường như đã bị giam lỏng ở nơi này. Đương nhiên với tu vi đã gần với Tiên nhân, nếu vị trưởng lão này thực sự muốn đi thì những đệ tử này sao có thể cản được. Nhưng tại sao lão lại không đi thì người ngoài không có ai hiểu.
Tống Nguyệt Minh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Trăng đã sắp treo ở giữa trời.
Cũng đã sắp tới giờ Dần, Tống Nguyệt Minh nghĩ như vậy, hai mắt vẫn chăm chú quan sát động tĩnh của mấy đệ tử tuần tra, chỉ chờ cơ hội tới.
Cả người hắn cong lại, giống như trường cung được kéo căng.
Ánh mắt của hắn lại như đuốc, giống như sói dữ ẩn nấp trong rừng thẳm.
. . .
Hai đội ngũ tuần tra sẽ gặp nhau ở một điểm, sau đó sẽ quay người đi tiếp.
Điểm giao này ở giữa Chung Phủ, cũng chính diện với Tống Nguyệt Minh, đồng thời là con đường duy nhất mà hắn có thể lợi dụng trong khoảng thời gian sau khi hai đội tuần tra gặp nhau.
Tống Nguyệt Minh nhẩm tính trong lòng, thầm nghĩ cơ hội tới.
Chân nguyên trên người hắn phát động, thân hình giống như một con báo đêm phóng về phía con mồi, tốc độ đạt tới mức cao nhất. Khoảng cách giữa hắn và Chung Phủ như được rút ngắn lại vô số lần, nháy mắt khi đám đệ tử tuần tra chưa kịp xoay người, Tống Nguyệt Minh đã nhanh chóng vọt vào trong phủ.
Thời gian chỉ mới trôi qua chừng mười nhịp thở, nhưng lại khiến Tống Nguyệt Minh có cảm giác hết hồn hết vía. Cũng may mọi sự hữu kinh vô hiểm, hắn thở dài nhẹ nhõm, xoay người tiến sâu vào trong phủ.
Nhưng khi hắn vừa xoay người, một thân ảnh đã lập tức xuất hiện ở bên cạnh.
Tống Nguyệt Minh cảnh giác, lại dán sát cạnh bức tường thối lui một bước, nhìn về phía bóng đen vừa xuất hiện.
"Bảy ngày này ngươi đều đi qua nơi đây, cuối cùng hôm nay lại cả gan tiến vào. Nói đi, ngươi muốn làm gì?" Bóng người kia hỏi hắn, giọng nói trầm thấp, thanh lãnh quỷ mị.
Tống Nguyệt Minh lúc này cũng mượn nhờ ánh trăng mà thấy rõ hình dáng bóng người trước mặt mình, thân thể thiếu niên lúc đó chấn động, rồi lập tức quỳ xuống.
"Vãn bối Tống Nguyệt Minh, khẩn cầu sư thúc cứu Linh Lung các!"
Bóng người kia thấy vậy cũng không đáp lời, chẳng qua dưới bóng tối lúc này lại xuất hiện một nụ cười. . .
. . .
Keng!
Keng!
Keng!
. . .
Từ Hàn đang ngủ say lại bị tiếng người qua lại huyên náo, cùng tiếng chuông vang vọng làm cho tỉnh giấc.
Hắn ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở mặc quần áo vào, sau khi ra khỏi cửa phòng, đã thấy Tần Khả Khanh cũng thức giấc, nàng nhìn về phía Từ Hàn, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
"Là tiếng chuông Huyền Long." Nàng nói như vậy.
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng chuông hùng hậu không ngừng vang vọng, mà trong đầu Từ Hàn cũng đang gắng sức suy nghĩ, lại có người gõ chuông Huyền Long? Chẳng lẽ sơn môn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Hiện giờ lại đang là lúc nhạy cảm.
Hắn than thầm một tiếng, liền muốn đi ra xem xét.
"Họ Từ!"
Nhưng vừa mới mở cửa, thì Phương Tử Ngư từ đâu chạy tới, đụng thẳng vào người hắn.
"Không xong!"
Vị đại tiểu thư này vẫn giữ nguyên dáng vẻ gấp gáp, không quan tâm tới việc đụng phải hắn, mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào hắn, lớn tiếng nói: "Tên họ Tống kia điên rồi, hắn ở Huyền Hà phong liên tục gõ chuông Huyền Long!"
"Cái gì?" Từ Hàn nghe vậy, nhất thời trong đầu như có tiếng nổ vang, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không còn.
Hắn thầm nói một tiếng không tốt, cũng không quan tâm tới mấy việc khác.
"Đi, đi xem một chút!"
Hắn vội vàng lên tiếng, rồi lập tức chạy ra, dẫn theo mọi người chạy tới Huyền Hà phong.
. . .
Chuông Huyền Long là thánh vật của Linh Lung các.
Chỉ khi có chuyện đại sự liên quan đến tồn vong của sơn môn thì mới có thể gõ.
Tống Nguyệt Minh gõ chuông Huyền Long, Từ Hàn cũng có thể đoán được vài phần gã đang muốn làm gì. . .
Nhưng trước đó Long Tòng Vân đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, gạt Tư Không Bạch. Nếu Tống Nguyệt Minh tiếp tục náo loạn, tất nhiên mọi người trong sơn môn đều biết, khi đó muốn giải vây một lần nữa, chỉ sợ dù là Long Tòng Vân cũng không thể làm được.
Tống Nguyệt Minh! Cuối cùng ngươi đang nghĩ gì vậy!
Từ Hàn nghĩ tới đây, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, yên lặng cúi đầu, bước chân càng nhanh.
Xung quanh cũng có rất nhiều đệ tử đồng môn đều bị tiếng chuông Huyền Long đánh thức, rối rít nhận ra có chuyện lớn, đều nhắm thẳng về hướng Huyền Hà Phong mà đi.
Chờ tới khi bọn họ tới trước sơn môn Huyền Hà phong, phía trước chuông Huyền Long đã sớm chật ních người.
Tất cả chen chúc chung một chỗ, nhìn về phía một thiếu niên mặc áo xanh đang không ngừng gõ chuông Huyền Long, không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nhưng thiếu niên giống như không nghe thấy gì khác, hắn vẫn thẳng lưng, ra sức đẩy thanh gỗ về phía trước, gõ lên tiếng chuông vang rền khắp Linh Lung các.
Đám người Từ Hàn thấy vậy, đều lo lắng, vội vàng gạt đám người dày đặc phía trước ra, bước tới phía trước chuông Huyền Long.
Từ Hàn trầm giọng hỏi: "Tống huynh, ngươi muốn làm gì?"
Một bên Phương Tử Ngư cũng rất nóng lòng: "Tên họ Tống kia, ngươi mau xuống đây, chớ có làm ẩu!"
Nhưng thiếu niên áo xanh vẫn không đáp lời, hắn dùng bàn tay đã đỏ lên vì dùng sức, cố chấp cầm lấy thanh gỗ, lần lượt gõ chiếc chuông to lớn.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Lúc này trong đám người vang lên một đợt huyên náo, chỉ thấy Lãng Triêu Sa dẫn theo chừng trăm tên đệ tử Chấp Kiếm đường chạy tới. Lúc đám đệ tử Chấp Kiếm Đường tới nơi này, đám đệ tử đều rối rít lui lại.
Rất nhanh Lãng Triêu Sa đã bước tới trước đám người.
"Tống Nguyệt Minh, ngươi mấy lần làm loạn sơn môn, cho rằng Chấp Kiếm đường chỉ để trưng bày sao? Người đâu, cùng ta bắt hắn lại!"
Lãng Triêu Sa thấy người gõ chuông chính là Tống Nguyệt Minh vốn có thù với mình, vốn y không tìm được cớ trách phạt, nay thấy vậy thì vui mừng, đang muốn mau chóng bắt lấy Tống Nguyệt Minh.
Đệ tử Chấp Kiếm đường sau lưng y nghe lời, lập tức tiến tới vây xung quanh gã.
Đối mặt với đám đệ tử Chấp Kiếm đường hung hăng đang vọt tới, sắc mặt Tống Nguyệt Minh sầm lại, gã ra sức gõ chuông Huyền Long, giống như mọi việc diễn ra xung quanh đều không liên quan tới gã.
Đệ tử Chấp Kiếm đường đi tới bắt lấy Tống Nguyệt Minh, hắn cắn răng một cái, phát động chân nguyên tránh xa khỏi mấy kẻ vây bắt, lại gõ chuông Huyền Long một lần nữa.
Mà những đệ tử Chấp Kiếm Đường kia tất nhiên không thể để gã tiếp tục như vậy, tiếp tục truy đuổi, nhưng Tống Nguyệt Minh hiển nhiên đã hạ quyết tâm, gã nghĩ hết tất cả biện pháp tránh khỏi truy bắt, tìm cơ hội gõ chuông Huyền Long. Thậm chí mấy lần đã bị bắt lại, nhưng gã vẫn cắn chặt răng, dùng đầu đụng vào chuông Huyền Long, gõ thêm vài tiếng. Cứ như vậy, trên trán hắn đã chằng chịt những vết máu.
"Tự tìm chết!"
Lãng Triêu Sa thấy đám đệ tử Chấp Kiếm Đường không làm gì được Tống Nguyệt Minh, cuối cùng vẫn phải xuất thủ, tu vi của y cực cao, tốc độ tất nhiên cũng nhanh hơn Tống Nguyệt Minh rất nhiều. Chỉ một bước y đã tới phía trước cái chuông, đánh một chưởng xuống ngực gã.
Thiếu niên áo xanh nhận lấy một chưởng cực mạnh, cả người run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, bắn thẳng lên thân chuông Huyền Long màu đồng xanh sẫm cổ kính kia.
"Không đau."
Nhưng rất nhanh, thiếu niên kia đã ngẩng đầu lên, phun một búng máu về phía Lãng Triêu Sa. Hắn khó khăn mở miệng, câu nói này phải nhờ phun ra ngụm máu kia mới thoát ra khỏi miệng. Sau đó, ga nhấc tay mình lên một lần nữa, dùng hết khí lực toàn thân, đánh về chiếc chuông đồng xanh kia.
Lãng Triêu Sa thấy bộ dạng Tống Nguyệt Minh như vậy, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, cuối cùng bị thảm trạng của thiếu niên trước mặt dọa cho lùi lại.
Nhưng chỉ một hồi sau y lại cảm thấy tức giận, trong mắt thoáng qua vẻ độc ác, một lần nữa đưa tay lên, vận hết chân nguyên, chuẩn bị đánh thẳng xuống đỉnh đầu Tống Nguyệt Minh.
"Lãng Triêu Sa!"
Phương Tử Ngư ở bên cạnh, cuối cùng không chịu nổi, nàng điểm mũi chân xuống đất, cả người nhảy lên thật cao, trường kiếm trong tay bắn ra một đạo kiếm khí, đánh thẳng về phía y.
Lãng Triêu Sa cảnh giác, lùi lại một bước, tránh được một kiếm này của Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư hạ xuống bên cạnh Tống Nguyệt Minh, lạnh lùng nhìn Lãng Triêu Sa, sát khí như chực chờ tuôn ra: "Ngươi muốn giết hắn sao?"
Lãng Triêu Sa hiển nhiên vẫn cảm thấy e dè đối với vị Nhị sư tỷ này, y nhíu mày đáp: "Sư tỷ, người này nhiều lần gây họa cho môn phái chúng ta, tội đáng chết!"
Phương Tử Ngư cũng không phải là người dễ dàng bỏ qua, nàng bước lên một bước, kiếm ý xung quanh lăng liệt, lớn tiếng nói: "Gây họa cho môn phái hay không cũng không phải chỉ do một mình Lãng Triêu Sa ngươi định đoạt, có chuyện liên quan đến sinh tử của Linh Lung các, có đệ tử nào không thể gõ chuông này? Ta thấy ngươi vài lần chẳng phân rõ đúng sai, muốn tàn sát đồng môn, mới thật sự là tội đáng phải chết!"
Lãng Triêu Sa cắn răng, nhìn Phương Tử Ngư chắn phía trước Tống Nguyệt Minh, lạnh giọng nói: "Sư tỷ chớ trợ Trụ vi ngược."
Lúc này, Tống Nguyệt Minh lại lần nữa đi về phía chiếc chuông, nặng nề nhấc thanh gỗ lên.
Phương Tử Ngư làm như không thấy đối với sự uy hiếp của Lãng Triêu Sa, nàng nghiêng đầu nhìn về phía thân ảnh thiều niên quật cường kia, dường như muốn tiếp sức cho hắn: "Cứ gõ chuông đi, sư tỷ của ngươi ở đây, mọi chuyện ta sẽ thanh toán với ngươi sau."
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt đầy máu của Tống Nguyệt Minh lộ ra một nụ cười” "Cám ơn sư tỷ." Gã yếu ớt nói, mà vừa dứt lời, tiếng chuông hùng hậu lại vang lên lần nữa, dường như muốn đánh thức cả Linh Lung các vốn đang chìm trong giấc mộng.
Đệ tử chung quanh càng ngày càng nhiều, trong mắt Lãng Triêu Sa lại ánh lên một luồng hàn quang.
Y lạnh giọng nói: "Đệ tử Phương Tử Ngư của Trọng Củ phong trợ Trụ vi ngược, mau giúp ta bắt cả hai lại!"
Lời y vừa thốt ra, khiến đám đệ tử Chấp Kiếm đường ở xung quanh có chút chần chừ, dẫu sao sau lưng Phương Tử Ngư chính là Đại Diễn Kiếm tiên Chung Trường Hận.
"Sao thế, lời ta nói không có tác dụng sao? Nhất định phải để ta bẩm báo Tư Không trưởng lão hả?"
Lãng Triêu Sa thấy mọi người như vậy, trong lòng khó chịu, lại lớn tiếng quát.
Trong lòng mọi người vào lúc đó đều cẩn thận cân nhắc không nên Tư Không Bạch hay Chung Trường Hận, cuối cùng vẫn đồng thời tiến tới.
Mấy trăm hảo thủ của Chấp Kiếm đường, trong đó còn không ít đệ tử thân truyền, đội hình như vậy cho dù là Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng không phải là đối thủ. Nhưng nàng cũng không có ý thối lui, trường kiếm trong tay đâm tới, chủ động nghênh đón.
Đều là đồng môn, Phương Tử Ngư tất nhiên không dám xuống tay quá mạnh, giống như ném chuột sợ vỡ đồ, mà đám đệ tử Chấp Kiếm đường cũng sợ khiến Phương Tử Ngư bị thương, vì vậy chỉ có mười người vây lấy nàng. Còn những người còn lại thì vòng qua, cố gắng bắt lấy thiếu niên phía sau nàng.
Phương Tử Ngư có lòng muốn giúp Tống Nguyệt Minh, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có một mình, lại bị mười người vây lấy, khó mà quay lại.
Mà đám đệ tử hùng hùng hổ hổ kia đã áp sát Tống Nguyệt Minh, một lần nữa muốn bắt lấy thiếu niên cả người đầy máu.
Nhưng Tống Nguyệt Minh làm như không thấy đối với quyền cước đánh tới, gã tìm mọi cơ hội để tiếp tục gõ chuông, quần áo trên người qua một hồi giằng co cũng đã rách nát không chịu nổi, thương thế mấy ngày trước còn chưa khỏi hẳn, giờ này cũng càng thêm nặng.
"Ai..." Từ Hàn ở bên cạnh nhìn đã lâu, lúc này thở dài một hơi, cuối cùng cũng bước ra một bước.
Một bước của hắn như sấm rền chớp giật, khí tức xung quanh lưu chuyển, cơ bắp toàn thân nổi lên, mà ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt trong cơ thể trong một khắc kia cũng được hắn thúc giục.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước đám người.
Nhưng mục tiêu của Từ Hàn cũng không phải là đám đệ tử Chấp Kiếm đường đang vây lấy Tống Nguyệt Minh, mà là Lãng Triêu Sa đang ở bên cạnh chỉ huy.
Đối với chiến lực của bản thân, Từ Hàn cũng hiểu rõ, cho dù gần đây tịnh tiến hơn một chút, nói chung có thể sàn sàn ngang với Phương Tử Ngư, đây là trong tình huống Phương Tử Ngư không vận dụng Ngự Kiếm thuật đáng sợ kia.
Mà Phương Tử Ngư không ngăn được nhiều đệ tử như vậy, hắn đương nhiên cũng không cách nào làm được.
Nhưng Từ Hàn cũng hiểu rất rõ đạo lý, một đạo lý rất đơn giản - đánh rắn phải đánh dập đầu!
Vì vậy, hắn vươn tay trái ra, hóa thành một chưởng, vỗ thẳng về phía Lãng Triêu Sa.
Lãng Triêu Sa hiển nhiên cũng không ngờ rằng Từ Hàn sẽ xuất thủ với y, lần trước bị Từ Hàn giáo huấn đã để lại trong lòng y một cái bóng khó phai, giờ này lại thấy Từ Hàn tấn công, y theo bản năng giơ tay chắn lại trước ngực mình.
Dù Từ Hàn thấy vậy nhưng hắn vẫn chỉ nhếch miệng nở một nụ cười, tới khi đã áp sát Lãng Triêu Sa, mũi chân hắn điểm xuống đấy, mượn lực lướt sang bên phải, sau đó tay trái hắn đã đánh xuống.
Một chưởng kia, giờ đã đánh tới.
Lãng Triêu Sa thấy vậy, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác khó nói, nhưng giờ này y muốn tránh cũng đã không kịp.
Vì vậy, cánh tay kia từ từ lớn dần trong mắt hắn, cuối cùng chiếm trọn cả hốc mắt.
Ba!
Một âm thanh lanh lảnh vào lúc đó vang vọng cả khu vực trước chuông Huyền Long.
Vị đường chủ Chấp Kiếm Đường này, đứng giữa sơn môn, bị Từ Hàn tát cho một cái cực kỳ vang dội.
"Ngươi!"
Má phải Lãng Triêu Sa sưng đỏ. Y cực kỳ tức giận rút trường kiếm trong tay ra.
Dù sao tu vi của y cũng là Thông U cảnh, nếu thực sự toàn lực thi triển, Từ Hàn muốn bắt lại sợ rằng còn phải phí chút công phu, tất nhiên cũng không thể để Lãng Triêu Sa tiếp tục tác oai tác quái.
Chỉ thấy Từ Hàn bước tới một lần nữa, quét thẳng một cước như roi da về phía hạ bàn Lãng Triêu Sa. Lãng Triêu Sa lúc này đã bị lửa giận công tâm, không kịp đề phòng, đã bị Từ Hàn quét ngã xuống đất.
Từ Hàn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng ngồi xuống, trong tay áo hắn lại có một cái chủy thủ trượt ra, nhắm thẳng đâm tới bàn tay Lãng Triêu Sa.
“A!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy rùng mình, chỉ thấy chủy thủ kia đã đâm xuyên qua bàn tay Lãng Triêu Sa, ghim thẳng xuống mặt đất, một dòng máu đỏ thẫm theo không ngừng trào ra theo vết thương.
Ai cũng không nghĩ tới Từ Hàn lại ngoan độc tới như vậy, ngay trước mặt đông đảo đệ tử vẫn xuống tay với Lãng Triêu Sa.
"Mau bảo bọn họ dừng tay, nếu không chỗ ta đâm tiếp theo chính là cổ họng ngươi." Thanh âm lạnh lẽo của Từ Hàn vang lên bên tai Lãng Triêu Sa: "Từ mỗ nói được là làm được."
Thanh tuyến âm trầm kia khiến Lãng Triêu Sa dường như không chút nào dám hoài nghi thật giả trong lời nói của Từ Hàn. Sắc mặt y trắng bệch, cũng không để ý mặt mũi, lập tức rống to nói với đám đệ tử đang vây lấy Tống Nguyệt Minh và Phương Tử Ngư: "Dừng lại, mau dừng lại!"
Cái vẻ kinh hoảng thất thố kia, nào có chút khí độ cao cao tại thượng của đệ tử thân truyền?
"Rốt cuộc có chuyện gì mà náo động!"
Lúc này, trong đám người vang lên thanh âm, nhưng đó là Long Tòng Vân cuối cùng cũng mang theo tất cả trưởng lão chấp sự chạy tới.
Long Tòng Vân khoác áo bào đen thất tinh trên người, ánh mắt nhìn về phía Lãng Triêu Sa đang chật vật trên đất do bị Từ Hàn đánh ngã, lại nhìn Tống Nguyệt Minh toàn thân là máu, nhưng sau hồi lâu y lại cau mày.
"Là ngươi gõ chuông Huyền Long?" Hắn trầm giọng, nhìn thiếu niên áo xanh.
Thấy đệ tử và trưởng lão đều đã đến đầy đủ, Tống Nguyệt Minh cuối cùng cũng dừng lại, hắn tiến lên một bước, nói: "Chính là đệ tử."
Long Tòng Vân lớn tiếng nói: "Ngươi có biết chuông Huyền Long chính là thánh vật Linh Lung các, không tới thời khắc sinh tử tồn vong, không thể tùy ý gõ bừa. Nếu không sẽ phải chịu tội như phản bội lại môn phái."
"Đệ tử biết rõ." Tống Nguyệt Minh gật đầu đáp lại, mặc dù qua một hồi trọng thương khiến gã cảm thấy uể oải suy sụp, nhưng giọng nói vẫn hết sức dõng dạc, dường như chẳng hề có chút mệt mỏi nào.
Ánh mắt Long Tòng Vân khi đó dường như trở nên âm trầm.
Lão nhìn thật kỹ thiếu niên trước mặt mình một lần nữa, tu vi thiên phú kẻ này không hề xuất chúng, thậm chí trước đây Long Tòng Vân cũng chưa từng nghe thấy có người nhắc tới. Giờ phút này thiếu niên kia đứng đó, dù cho cả người là máu, dù cho quần áo rách nát, nhưng trong vô hình lại khiến Long Tòng Vân cảm nhận được, gã còn mạnh hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần so với cái đám được gọi là đệ tử thân truyền kia.
Trong lòng Long Tòng Vân sinh ra một cảm giác lạ lẫm, một lần nữa lên tiếng: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết có chuyện gì khiến ngươi gõ chuông Huyền Long?"
Mà trong lòng vị tân chưởng giáo này vẫn cố gắng nghĩ cách biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có.
Đáng tiếc dường như thiếu niên kia không hiểu được dụng tâm lương khổ của vị chưởng giáo trước mặt.
Khi đó gã nhìn đồng môn quanh mình, trong con ngươi như có hào quang lóe lên, như lửa như đuốc.
Sau đó môi của gã khẽ mở.
"Đệ tử thứ hai mươi bảy của Trọng Củ phong Tống Nguyệt Minh, thay mặt đệ tử nội môn Linh Lung các."
"Tố cáo Thái thượng trưởng lão Tư Không Bạch."
"Tư lợi bản thân!"
"Lấy cường quyền không theo tổ huấn!"
"Lấy tà điển loạn tông môn!"
"Ba tội xử phạt, theo lý phải phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi sơn môn!"
Thiếu niên kia khi đó cao giọng nói.
Giọng nói không lớn, không chấn động lòng ngươi được như tiếng chuông.
Nhưng mỗi chữ rõ ràng, giống như tiếng trời.
Khiến người ta giật mình, như thế hồ quán đỉnh.