Trần quốc cũng không rộng lớn, tính ra đại khái cũng chỉ ngang bằng ba châu Đại Chu, càng không thể so sánh với Đại Hạ hùng vĩ phương bắc.
Nhưng cho dù là mảnh đất chật hẹp như Linh Lung các thì cũng có người tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, huống chi là Trần quốc?
Trần Đình Trụ sắp chết.
Vị quân vương nửa đời trước hùng tài vĩ lược, nửa đời sau trầm mê tửu sắc an phận một góc rốt cục đi đến đường cùng trong đời.
Sư tử đực sắp chết, đương nhiên là một chuyện rất đáng tiếc.
Nhưng đám sư tử con lại không dành chút thời gian bi thương nào cho nó, bọn chúng đã tự mình mưu tính, mài đao sắc lẽm chuẩn bị tiếp nhận ngai vàng tượng trưng cho quyền lợi vô thượng kia.
Chỉ đợi con sư tử đực kia trút hơi thở cuối cùng, đám sư tử con sẽ dùng nanh vuốt sắc bén gặm nhấm thân thể của nó.
Tàn nhẫn, bi thương gần như là tình cảnh của mỗi vị vua trong những năm cuối đời.
Trần Huyền Cơ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trở thành một trong những sư tử con này, nhưng cuối cùng hắn đã trở về.
Là con trai duy nhất của hoàng hậu Mông Vũ, với tư cách là Thất hoàng tử Trần quốc, hắn mang theo mười vạn Hổ Lang kỵ trong tay Bình Tây vương hùng hổ trở về đô thành Kim Lăng của Trần quốc!
Toàn bộ Kim Lăng khi đó gió mây nổi lên bốn phía, những hoàng tử còn muốn mượn sức Bình Tây vương đều trợn tròn mắt, Mông gia lắc mình biến thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của bọn họ.
Biến cố như vậy làm cho mọi người luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời dòng nước ngầm bắt đầu khởi động trong thành Kim Lăng.
......
"Thế nào rồi, đã thăm dò được chưa?" Trong phủ Bình Tây vương, nam tử trung niên mặc cẩm bào màu lam sắc mặt cương nghị, mày kiếm mắt sáng ngồi cao ở giữa chính điện, bên cạnh Mông Lương mặc áo bào màu xám phổ thông cùng Trần Huyền Cơ mặc một thân y phục màu trắng tóc bạc ngồi đối diện nhau.
Một vị nam tử mặc giáp trụ khom người trong phủ, cúi đầu nói.
"Ngoại trừ Thái tử và Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, chín vị hoàng tử còn lại đều không muốn tham dự việc này, nhưng sau lưng Thái tử và Tam hoàng tử đều do các Quân hầu âm thầm ủng hộ, nhất là Thái tử dường như thoáng còn có trợ giúp từ triều Đại Hạ. Về phần Tứ hoàng tử..." Người nọ nói đến đây hơi chần chờ, tựa như có chút băn khoăn.
"Sao vậy? Còn điều gì nữa không thể nói với ta ư?"
Mông Khắc mặc cẩm bào màu lam khi đó nhướng mày, cực kỳ không vui hỏi.
"Không phải, Vương gia hiểu lầm rồi."
Người nọ nghe vậy vội vàng nói:
"Sau lưng Tứ hoàng tử chỉ có mấy vị triều thần ủng hộ, nhưng có khả năng điều động lực lượng quả thật lại đứng đầu rất nhiều hoàng tử. Mà người ủng hộ lớn nhất sau lưng hắn, dường như là một thế lực giang hồ..."
"Thế lực giang hồ? Tông môn lớn nhất Đại Trần chính là sư môn Ly Sơn Kiếm tông ta, còn không dám nói có thể tham dự tranh đoạt Hoàng quyền, lúc này sao lại xuất hiện một con quái vật khổng lồ có năng lực như vậy?"
Mông Lương ở một bên nghe vậy nhướng mày, hiển nhiên cực kỳ hoài nghi đối với lời nói của nam tử này.
"Thế lực giang hồ hình như không phải đến từ Trần quốc, mà là Đại Chu."
Nam nhân cung kính nói.
"Đại Chu?"
Mông Lương nhíu nhíu mày, chuyến đi Đại Chu này của gã coi như đã kiến thức được các tông môn nơi đó, nếu nói tông môn có danh xưng đệ nhất là Linh Lung khí thế hoành tráng, mạnh hơn không ít so với Ly Sơn Kiếm tông, nhưng muốn nói Linh Lung các này có thể tham dự cuộc tranh chấp đoạt vị ở Trần quốc, vậy thì không khỏi quá không thực tế một chút.
"Sâm La điện."
Nhưng ngay lúc Mông Lương âm thầm nghi hoặc, Trần Huyền Cơ im lặng ở một bên lại đột nhiên phun ra ba chữ như vậy.
"Làm sao điện hạ biết?"
Nam nhân nửa quỳ ở cửa phủ nghe vậy sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc nhìn Trần Huyền Cơ.
"Điện Sâm La? Nó là gì?"
Mông Khắc trên đài cao nhíu mày, cũng không có quá nhiều hiểu biết đối với Sâm La điện bỗng nhiên xông ra này.
"Một cơ quan tương tự tình báo và sát thủ ở Đại Chu, mấy năm nay bỗng nhiên lớn mạnh, nuốt sạch khói trắng, đan xen khó gỡ ở các quận thuộc triều Đại Chu, dường như còn có không ít liên hệ với Trường Dạ ty."
Trần Huyền Cơ khi đó cất tiếng nói, nhưng hắn kỳ thật cũng không biết nhiều đối với tổ chức thần bí kia.
Mông Lương ở một bên nghe đến đó, trong lòng lộp bộp,
Gã chợt nhớ tới vị thiếu nữ mắt tím đi theo vị sư phụ tiện nghi của mình kia dường như chính là người nắm quyền ở Sâm La điện. Trong lòng gã khẽ động, đang muốn nói gì đó, nhưng lúc này Mông Khắc trên đài cao lại phất phất tay.
"Hừ, Trường Dạ ty cũng tốt, Sâm La điện cũng được, Hổ Lang kỵ của ta đạp phá đại mộng xuân thu mở rộng lãnh thổ của Lý Du Lâm, cũng chém được yêu ma quỷ quái cố lộng quyền hư."
Khi đó thân hình vị Bình Tây vương chìm nổi nhiều năm ở Trần quốc này chấn động, một cỗ khí thế bá đạo mênh mông tuôn ra, cũng làm cho Mông Lương đang còn muốn nhiều lời theo bản năng thu tiếng lại.
Trong phủ Bình Tây vương đột nhiên trầm mặc xuống, chỉ có vị Trần Huyền Cơ áo trắng tóc bạc kia nhẹ nhàng liếc nhìn nam nhân trên đài cao một cái.
Mông Khắc mới chỉ trung niên nhưng khí thế quanh người đã sớm hùng hậu vượt qua võ giả Đại Diễn cảnh tầm thường, chỉ là chức Bình Tây vương cỏn con này thật sự có thể thỏa mãn hùng tâm vị cữu cữu này của mình sao?
Hắn âm thầm nghĩ, trong lòng trầm xuống nhưng trên mặt lại không chút biến hóa.
......
Thừa Đỉnh trấn nằm ở phía sau Đại Hoàng thành, cách Đại Hoàng thành không quá trăm dặm.
Nơi này không thể tính là phồn hoa, ở Lương châu thành cao trấn mạnh dày đặc này, Thừa Đỉnh trấn chỉ là một chỗ cực kỳ khiêm tốn trong đó.
Nhưng Thừa Đỉnh trấn đêm nay lại cực kỳ náo nhiệt.
Trên mặt đất bằng phẳng bên ngoài trấn nhỏ, lửa trại đang vượng, xua đuổi bóng đêm, có một mảnh quân doanh rậm rạp như không nhìn thấy được điểm cuối, có sĩ tốt đang tuần tra qua lại vang lên âm thanh giáp trụ va chạm, đao kích trong tay ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Dân chúng Thừa Đỉnh trấn chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cho nên tối nay rốt cuộc không cách nào ngủ được.
Đương nhiên người mất ngủ cũng không chỉ có bọn họ.
Từ Hàn mặc áo xám ôm Huyền nhi, dạo bước bên ngoài quân doanh.
Mới đến chỗ lạ, mèo yêu dạo chơi hoang dã nửa ngày lên cơn buồn ngủ, yên tĩnh nằm trong ngực Từ Hàn, híp mắt ngủ say, cổ họng không ngừng phát ra tiếng "ùng ục". Huyền nhi dường như rất thích phát ra thanh âm như vậy khi ngủ, Từ Hàn cũng không biết do mèo trên thế gian đều là như thế, hay chỉ một riêng Huyền nhi nhà mình.
Từ khi ra khỏi Trường An đã hơn mười bảy ngày, mười bảy ngày này, bọn họ đã tới khoảng chừng mười bảy tòa thành trì, binh mã trong tay từ bảy trăm quân Thiên Sách phủ hóa thành ba vạn đại quân mênh mông trước mắt, lương thảo thu được cũng cực kỳ phong phú.
Đương nhiên ba vạn quân so với số lượng quân địch sắp phải đối mặt ở Đại Hoàng thành, vẫn là hạt cát trong sa mạc.
Chưa kể...
Từ Hàn nghĩ tới đây, không khỏi quay đầu nhìn doanh trướng kia.
Tạm thời ôm chân Phật gom đủ ba vạn người, so sánh với quân Thiên Sách phủ ít nhất Tam Nguyên cảnh, nói là vớ va vớ vẩn đều đã có chút nâng đỡ ba vạn sĩ tốt từ các thành trấn cướp được này .
Tu vi của bọn họ đại khái đều chỉ mới tu hành Bảo Bình cảnh lúc ban đầu hoặc là Đan Dương cảnh, Từ Hàn không rõ đến tột cùng do nhãn lực của mình quá cao hay là sĩ tốt tầm thường đều có tu vi như vậy, nhưng nói thật ba vạn người này thực sự cũng không làm cho hắn hài lòng.
Hắn mặc dù không hiểu hành quân đánh giặc, nhưng hiểu được chuyện hành ngũ chú ý nhất chính là một lệnh cấm.
Hiển nhiên ba vạn người này cũng không có giác ngộ như vậy, thậm chí mấy ngày nay còn không ngừng có chuyện chạy trốn phát sinh.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Hàn trầm xuống, không kìm được thở dài thật sâu.
Hành động này lại không cẩn thận kinh động mèo yêu vốn đã ngủ say trong ngực, khi đó gia hỏa kia mở to con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng Từ Hàn, dường như đang nghi hoặc đến tột cùng là chuyện gì khiến hắn phiền não như thế, song cái đầu nhỏ của nó rốt cuộc nghĩ không ra những chuyện này, chỉ có thể nhẹ nhàng nhảy lên vai Từ Hàn, dùng đầu không ngừng cọ cọ cổ hắn, dùng chuyện này để an ủi.
"Được rồi, không sao đâu."
Từ Hàn bị nó làm cho có chút ngứa ngáy, vội vàng cười trấn an nói.
"Nghe nói Mục Cực đã mang theo ba mươi vạn đại quân binh lâm Đại Hoàng thành, xem ra ngày mai chúng ta phải nhanh chóng khởi hành tới đó."
Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến một giọng nói lanh lảnh.
Từ Hàn sửng sốt, đảo mắt nhìn lại đã thấy Chu Chương mặc áo trắng đứng ở phía sau hắn từ lúc nào.
"Chu huynh đã trễ như vậy còn chưa ngủ a?"
Vẻ mặt Từ Hàn giãn ra một chút, hỏi như vậy.
"Không ngủ được a!"
Chu Chương chậm rãi đi tới bên cạnh Từ Hàn, nhìn thoáng qua doanh trướng của ba vạn sĩ tốt,
"Làm sao ngủ được..."
Từ Hàn nghe ra vẻ nặng nề trong lời nói của Chu Chương, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta nghe nói hành động này của Mục Cực là báo thù mối thù Mục gia diệt môn năm đó, dường như sớm đã nói ra, chỉ cần tính mạng của Chúc Hiền và Hoàng đế..."
Chu Chương nghe vậy, nghiêng mắt nhìn Từ Hàn một cái, tựa như thấy được một số thứ cực kỳ thú vị, gã chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
"Từ huynh đang muốn thăm dò Chu mỗ?"
Từ Hàn sửng sốt, chợt lắc đầu.
"Không tính là thăm dò, chỉ là tò mò, chẳng lẽ Chu huynh không hận Chúc Hiền, còn có vị kia sao?"
Lời này nghiễm nhiên đã làm rõ ràng rất nhiều chuyện.
Chu Chương biết mình không thể lừa được Từ Hàn, gã cũng không giải thích nhiều mà chỉ cười rạng rỡ, rồi nói:
"Nỗi đau diệt tộc há có thể không hận?"
"Vậy Chu huynh còn muốn đi thủ Đại Hoàng thành cùng chúng ta?"
Từ Hàn khó hiểu.
Ý cười trên mặt Chu Chương càng sâu.
"Từ huynh cho rằng quân Hạ ngoài Đại Hoàng thành cộng thêm phản quân của Bắc Cương vương đã có tổng cộng khoảng chừng bảy mươi vạn, nhưng vì sao lại chỉ có ba mươi vạn đại quân hãm thành?"
Từ Hàn nghe vậy, lắc đầu.
"Thiên hạ đều biết Đại Hoàng thành bị phá, Đại Chu sẽ lâm vào nguy hiểm, nhưng Hầu vương Châu mục các lộ lại thu binh không phát? Chúc Hiền còn không chút hoang mang ngồi cao ở Trường An?"
Chu Chương lại hỏi.
Từ Hàn đương nhiên chỉ có thể lắc đầu lần nữa.
"Chúc Hiền có thể nắm giữ triều đình nhiều năm như vậy, ngoại trừ âm mưu quỷ kế, còn có Trường Dạ ty dưới tay hắn."
"Ừ?"
Từ Hàn ngẩn người, hắn đương nhiên biết Trường Dạ ty dưới tay Chúc Hiền chính là con quái vật khổng lồ một tay che trời Đại Chu hiện giờ, lại không hiểu được việc này có liên quan gì đến nguy hiểm của Đại Hoàng thành?
"Trường Dạ ty chia làm bốn bộ Thang Lang, Thương Long, Bạch Phượng, Thanh Hồ."
"Bốn bộ có mỗi chức vụ riêng, Thanh Hồ chính là nơi tụ tập mưu sĩ của Trường Dạ ty, trong đó ngự sử Thanh Hồ bộ Huyền La thần cơ diệu toán, tương truyền từng bái môn hạ Vô Thượng chân nhân Thái Âm cung."
"Bạch Phượng bộ chính là cơ quan tình báo của Trường Dạ ty, ngự sử Bạch Phượng bộ Nhiễm Thanh Y mặc dù là một nữ lưu, nhưng xuất thân lại cực kỳ thần bí, chuyện thiên hạ này hiếm khi có thể giấu được tai mắt của nàng."
"Về phần Tham Lang bộ, nói đến vị Công Tôn Minh ở đại luận đạo kia thì hiển nhiên Từ huynh cũng có ấn tượng sâu sắc. Tham Lang bộ mà hắn chấp chưởng không hơn một ngàn người, được coi là bộ có số lượng ít nhất trong bốn bộ, nhưng lại là một bộ mà người trong thiên hạ e ngại nhất. Bên ngoài vì Trường Dạ ty nhanh chóng điều tra vụ án, nhưng hễ là những thứ không thể nhìn thấy đều do bộ phận này làm việc, mọi người trong bộ đều là sát thủ ám sát số một số hai."
"Thương Long bộ cuối cùng..."
Chu Chương nói đến đây lại dừng một chút, mới nói lần nữa:
"Ngự sử Tiết Tần Quan, tay cầm hai mươi lăm vạn Thương Long quân, có thể nói là lực lượng tinh nhuệ nhất Đại Chu, cũng không hề kém so với quân Thiên Sách phủ."
Từ Hàn nghe đến đó lại nhướng mày, dường như đã nghĩ thông suốt một chút.
"Mọi người trong thiên hạ đều hiểu tâm tư Chúc Hiền, vị Lâm Thủ ở Đại Hoàng thành có thể nói là thanh kiếm cuối cùng coi như nghe lời trong tay hoàng tộc. Lâm Thủ vừa chết, các Vương hầu tất nhiên đều sẽ quay lưng, đến lúc đó số mệnh Đại Chu sụp đổ, Chúc Hiền tự nhiên có thể đạt được mục đích của mình, sau đó hắn lại điều Thương Long quân tới, xử lý quân Mục gia và Lâm Thủ vốn đã liều mạng tới cá chết lưới rách, một hòn đá ném trúng ba con chim, ngươi nói tính toán tốt như vậy bày ra ở nơi đó, hắn sao có thể có một chút bối rối?”
"Về phần vị Thôi đại quốc trụ kia, hắn ư, đáy lòng trái lại có rất nhiều bá nghiệp, nhưng hảo mưu vô đoạn. Không dám đụng vào tảng đá vừa thối vừa cứng như Lâm Thủ, cho rằng để cho Mục Cực công Đại Hoàng thành là tính toán hay khi xua hổ nuốt sói, lại không biết những thứ này đã sớm rơi vào trong ý muốn của Chúc Hiền. ”
Chu Chương nói đến đây lại thở dài một tiếng.
"Nói cho cùng, kỳ thật người trong thiên hạ đều đang chờ, chờ vị Lâm lão tướng quân kia chết đi."
Từ Hàn nghe vậy trầm mắt nhìn về phía tòa thành lớn hoành tráng xa xa, hắn chưa từng gặp Lâm Thủ, nhưng một vị lão tướng quân đã gần tám mươi tuổi, mang theo mười vạn đại quân đứng ở trên hòn đảo cô độc, ở bên ngoài có hổ sói rình rập, chỉ là ngẫm lại cảnh tượng như vậy, Từ Hàn cũng thầm cảm thấy trong lòng nặng nề.
"Cho nên thứ khiến ta muốn giúp không phải là Chúc đại thủ tọa, cũng không phải Hoàng đế lão nhi Vũ Văn Gia."
"Ta muốn giúp chính là Đại Hoàng thành, là Lâm Thủ ở chỗ đó, là trăm vạn bách tính phía sau ngài..."
"Là sơn hà cẩm tú mà Mục gia ta đã suốt đời canh giữ..."