Hai ngày sau đó.
Xung quanh đài diễn võ Trọng Củ Phong đứng đầy đệ tử đến từ ba ngọn núi chính.
Đám người lít nhít vây trọn cái diễn võ đài chật như nêm cối, dù cho thi đấu sơn môn mấy tháng trước cũng không cách nào kích thích chúng đệ tử nhiều nhiệt huyết như thế.
Một vị là cao đồ Ly Sơn, một vị là đại đệ tử Linh Lung các.
Một vị đại biểu cho Trần quốc, người còn lại đại biểu cho Đại Chu.
Thân phận như vậy, trước khi bắt đầu đã đủ mánh lới kiếm lời.
Từ Hàn sáng sớm đã bị Phương Tử Ngư lôi kéo đi tới đài diễn võ, bảo là muốn chiếm một cái vị trí tốt đằng trước, nhìn xem tên họ Trần kia đánh cho Mông Lương răng rơi đầy đất.
Từ Hàn đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩ của Phương Tử Ngư, nhưng hàng đêm mấy ngày nay hắn gần như đều bị Mặc Trần Tử gọi vào đình gỗ, thừa dịp thời gian mấy ngày này giảng giải cho Từ Hàn một phen cái loại vấn đề về [Đại Diễn Kiếm Quyết].
Bất kể mấu chốt Từ Hàn đã gặp phải, hay là có thể sẽ gặp phải đều được Mặc Trần Tử lấy ra giảng giải từng cái một.
Giống như bỏ lỡ cơ hội lần này, y sẽ không có cơ hội cùng Từ Hàn nói những chuyện thông thường này nữa, cũng mặc kệ Từ Hàn rốt cuộc có thể lý giải những vấn đề kia hay không, y cũng sẽ dốc lòng quán nhập vào đầu óc hắn giống như nhồi cho vịt ăn vậy. Cũng may mắn Từ Hàn trí nhớ siêu quần, mặc dù Mặc Trần Tử nói rất nhiều vấn đề mà cảnh giới Từ Hàn bây giờ nghe đều giống như một cái Thiên Thư không lưu loát khó giải, nhưng hắn đều ghi tạc trong lòng, có lẽ một ngày kia có thể dùng đến.
Mà cũng chính bởi vì như thế, mấy ngày nay Từ Hàn không ngủ được nhiều, liền mỗi ngày buổi sáng cần phải đi đến chỗ ở của Chung Trường Hận, tu hành đều bị hắn tạm thời để xuống.
Nhưng hắn dù sao không tránh được vị đại tiểu thư Phương Tử Ngư này dây dưa, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bị nàng níu đi ra ngoài.
Dựa theo ước định lúc trước, trận tỷ thí kiếm đạo này bắt đầu vào khoảng giờ Tỵ, bọn hắn tới cực sớm, mới giờ Thìn đã đến đài diễn võ, nhưng đệ tử đến đây xem cuộc chiến bên ngoài chỗ đó lại vượt qua tưởng tượng của hai người.
Cuối cùng Phương Tử Ngư chỉ có thể bày ra thân phận nhị sư tỷ, một đường "Hoành hành ương ngạnh" mới chen đến phía trước đám người, vì Phương Tử Ngư nói: "Như thế ta mới có thể ở trước thấy rõ tư thế hiên ngang oai hùng của họ Trần kia."
Về phần vị Mông đại công tử kia, ở trong mắt Phương Tử Ngư đã từ đồ lãng tử hạ chức đến dâm tặc, đương nhiên có thể chịu nhiều thua thiệt thì càng tốt.
Nghe lời ấy của nàng, Từ Hàn cũng rất là bất đắc dĩ, vị Mông đại công tử này làm việc quả thực cực kỳ đường đột, hôm qua gã còn hỏi thăm qua sư bá của mình vì sao cùng đường. Tuy Mặc Trần Tử không nói tỉ mỉ chuyện này, nhưng dường như có nhiều tán thưởng với Mông Lương, có đôi khi Từ Hàn thực sự không hiểu được công phu nhìn người của vị sư bá mình. . .
Xâm nhập phía trước đám người, Từ Hàn nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn thấy rất nhiều người mình quen biết, ví dụ như Tống Nguyệt Minh Chu Chương, hiển nhiên bọn họ cũng say mê hứng thú với trận đại chiến này, mà để cho Từ Hàn ngoài ý muốn chính là, Tần Khả Khanh thân là đệ tử của Huyền Hà Phong cũng thình lình xuất hiện ở trong đám người.
Nhưng khi Từ Hàn phát hiện nàng, nàng cũng phát hiện hắn ở trong đám người. Ánh mắt của hai người nhìn nhau liền nhanh chóng dời đi, thần tình của Tần Khả Khanh có chút cô đơn.
Từ Hàn đối với chuyện này cũng là lực bất tòng tâm.
. . .
Sau khoảng chừng nửa canh giờ, trong đám người chợt truyền đến một hồi tiếng ồn ào.
Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một đoàn người Mặc Trần Tử từ xa chậm rãi đi tới.
Đám người rất là tự giác tránh ra, bày ra cho nhân vật chính hôm nay một cái lối đi.
Đi vào bên cạnh đài diễn võ, Mông Lương nhảy một cái lên thật cao, thân thể đã vững vàng rơi vào bên trên đài diễn võ. Hai tay gã ôm kiếm, khuôn mặt yên lặng, cô độc như cổ tùng, một cỗ kiếm ý ngang nhiên lúc đó từ trong cơ thể gã tuôn ra, quả thực rất có phong phạm cao thủ.
Từ Hàn cảm thấy khác nhau rất lớn so với mấy ngày hôm trước, lúc này gã mới thực có vài phần bộ dạng cao đồ của Ly Sơn.
"Dạng chó hình người." Phương Tử Ngư ở bên thấy gã như thế, rất là khinh thường lườm liếc nói.
Từ Hàn thấy thế mỉm cười, Phương Tử Ngư nói ra được sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hiện tại thần sắc trên mặt nàng cũng cực kỳ trầm trọng, có lẽ nàng cũng nhìn ra Mông Lương bất phàm, âm thầm lo lắng cho Trần Huyền Cơ.
"Yên tâm đi, gã không phải là đối thủ của Trần huynh." Từ Hàn cười trấn an. Từ Hàn nói lời này đương nhiên không phải bịa đặt không có căn cứ, mà xuất thân từ miệng Mặc Trần Tử, lấy tầm mắt Tiên Nhân cảnh của y chắc có lẽ sẽ không nói sai.
"Cần ngươi nói?" Phương Tử Ngư nghe vậy hơi ngửa đầu, ngôn từ rất là bất mãn.
Từ Hàn hiểu rõ tính khí đại tiểu thư của Phương Tử Ngư, cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà trầm con mắt nhìn về phía đài diễn võ, cùng đợi Trần Huyền Cơ đến.
. . .
Mà chưa tới trăm hơi thở, lúc mọi người đang mong đợi.
Trên đỉnh núi Trọng Củ Phong chợt vang lên một tiếng kiếm minh, một bóng người áo trắng tóc trắng vào lúc đó đạp kiếm mà đến.
Gió mạnh chợt nổi lên, một thanh kiếm sắc hóa thành ánh sáng lấp lánh mạnh mẽ đâm vào trên mặt đất đài diễn võ, bóng người áo trắng tóc trắng kia mang theo một cỗ kiếm ý lăng liệt nhẹ nhàng rơi xuống, chân đạp chuôi kiếm, đứng lơ lửng giữa trời.
Chính là vị đại sư huynh Linh Lung các - Trần Huyền Cơ!
Mông Lương ngẩng đầu lên, một bộ áo đen khi đó tung bay, trong con mắt đen kịt có một đường kiếm ý xẹt qua.
"Trần Huyền Cơ."
Gã nói như vậy.
Thanh tuyến rất thấp, âm cuối lâu dài, tựa như nỉ non.
"Mông Lương." Trần Huyền Cơ đưa mắt nhìn xuống thanh niên mặc áo đen cách đó không xa, cũng thấp giọng nói ra.
Từ Hàn nơi xa nghe hai người đối thoại, có chút ngẩn ra, hắn mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa hai người này dường như không đơn giản giống như giữa người khiêu chiến cùng người bị khiêu chiến.
"Chúng ta đã chờ một thời gian dài mới có ngày hôm nay." Giọng nói của Mông Lương vẫn trầm thấp như cũ, tay của gã khi đó duỗi ra, cầm chặt chuôi trường kiếm trong tay.
"Thật ư?" Đôi mắt Trần Huyền Cơ lập tức nheo lại, bên trong chợt hiện hàn quang.
"Trở về với ta đi, Trần quốc cần ngươi." Kiếm của Mông Lương cùng lúc đó ra khỏi vỏ.
"Ta sẽ không trở về nữa." Trần Huyền Cơ lắc đầu, đưa người nhảy lên rơi xuống mặt đất, mà thanh trường kiếm cắm trên mặt đất cùng lúc đó bay vào trong tay y.
"Tại sao?" Mông Lương hỏi, thân thể của gã bắt đầu chuyển động, kiếm trong tay nổi lên từng trận hàn quang làm cho người ta sợ hãi.
"Từ thời khắc Trần Đình Trụ ban thưởng rượu độc cho mẫu hậu, ta đã không còn một chút quan hệ với Trần quốc." Trần Huyền Cơ nói như thế, thân thể của y cũng bắt đầu chuyển động, kiếm ý tuôn ra quanh người, tựa như sông biển kéo dài không dứt.
"Vậy dân chúng Trần quốc phải làm sao? Trăm năm cơ nghiệp của Đại Trần sẽ như thế nào? Mười vạn kỵ binh Hổ Lang sẽ tới đâu?"
Mông Lương chợt giận dữ hét, âm thanh càng ngày càng lớn.
Sau đó gã lập tức nhón người nhảy lên, kiếm ý quanh thân cuồn cuộn, khiến tóc trên đầu gã dựng đứng, lúc đó gã thoạt nhìn cực kỳ giống sư tử đang nổi giận.
Ngẩng cao, anh dũng, từ trước đến nay chưa từng có.
Trần Huyền Cơ sắc mặt vẫn đạm mạc như nước, tay y cầm kiếm lập tức vung lên, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung thật đẹp, sau đó không tránh không né nghênh đón về phía mũi kiếm Mông Lương đang gào thét đến.
Keng!
Một tiếng giòn vang nổ tung.
Kiếm của hai người rốt cuộc đụng vào nhau.
Kiếm quang lập loè, kiếm ý bắt đầu khởi động, từng cơn gió mạnh từ bốn phương tám hướng gào thét thổi tới!
Mà mọi người chung quanh lúc này lại không hề có tâm tư tán thưởng trận huyết chiến khó gặp này. Bọn hắn trố mắt đứng nhìn hai người lúc này đang nói chuyện với nhau.
Trần Đình Trụ hôm nay là hoàng đế Trần quốc, kỵ binh Hổ Lang của Trần quốc lại chính là dưới sự thống lĩnh của Bình Tây vương Mông Khắc.
Hai người này xâu chuỗi cùng một chỗ, thêm với lời Trần Huyền Cơ nói lúc trước, một câu chuyện rất là rõ ràng mạch lạc liền hiện ra trong đầu Từ Hàn lúc này.
Khoảng chừng hơn mười năm trước, lúc đó hoàng đế Trần quốc cũng chính là Trần Đình Trụ trong miệng bọn họ đã già nua, mà Mông Vũ hoàng hậu đứng đầu hậu cung năm đó đã tạo phản, nên được ban chết, rồi sau đó lại cách chức Mông Khắc - anh ruột Mông Vũ làm thường dân. Đương nhiên, giống hệt với vụ án Mục vương của Đại Chu, các hoàng đế đều nói lấy cớ đường đường chính chính, nhưng trên thực tế người sáng suốt đều nhìn ra được, là kiêng kị Mông gia mưu đồ nghiệp lớn. Mà mấy năm này bởi vì triều đình Đại Hạ khuyếch trương quân sự vô cùng lớn, Trần Đình Trụ bắt buộc phải dùng tới cho nên lại mời Mông Khắc ngồi lên bảo tọa Bình Tây vương, dùng để chống lại triều đình Đại Hạ nhìn chằm chằm.
Bởi vậy có thể thấy được, vị Mông Lương này chỉ sợ chính là hậu duệ của Mông gia, mà Trần Huyền Cơ cũng có khả năng là hoàng tử Trần quốc hoàng hậu Mông Vũ sinh ra năm đó!
Nghĩ tới đây, Từ Hàn trong lòng chấn động, hắn theo bản năng nhìn về phía Phương Tử Ngư bên người mình, đã thấy khuôn mặt đối phương lúc này đầy vẻ kinh ngạc, chỉ sợ là lần đâu tiên nghe được chuyện này.
Mà trận đại chiến trên đài vẫn còn tiếp tục.
Hai người tích góp nhiều năm oán hận cùng ân oán nên không nương tay chút nào, vào lúc đó liên tiếp chém ra từng đạo sát chiêu, sát khí lạnh thấu xương.
Mũi kiếm của Mông Lương đại khai đại hợp, rất có khí thế khai sơn đoạn thạch.
Kiếm chiêu của Trần Huyền Cơ cũng vững vàng như núi, bên trong lại hàm chứa sát cơ.
Hai người ngươi tới ta đi, kiếm khí như cầu vồng, giống như Giao Long ra biển gào thét xung phong liều chết, tràn ngập toàn bộ đài diễn võ.
. . .
"Không thể tưởng được tên Mông Lương này lại là hậu duệ của Mông Khắc Trần quốc." Bên cạnh đài diễn võ, Quỷ Bồ Đề nhìn hai người đang ác đấu, nhăn mày lại."Xem ra người thủ lăng này, ngươi khó tìm rồi."
"Sao lại không tốt?" Mặc Trần Tử ở bên nghe vậy, chậm rãi hỏi, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người Mông Lương mà chưa từng dời đi.
"Trần quốc hôm nay có ba vị hoàng tử tranh giành quyền lực, phía sau hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng dáng triều đình Đại Hạ, bất kể cuối cùng người nào sẽ leo lên vương vị, đều khó tránh khỏi một cuộc nội chiến, đến lúc đó Trần quốc nhất định rối loạn một chút, tình cảnh kia chỉ sợ sẽ nghiệm trong hơn Đại Chu hiện nay rất nhiều."
"Tên Mông Lương này nghĩ rằng mang Trần Huyền Cơ về thay đổi hiện trạng của Trần quốc, một người có quá nhiều sự đời nên khó lòng buông tay như vậy, sao có thể an tâm quay về giữ lăng?"
"Kiếm Lăng cô đơn lạnh lẽo, dù cho người không tiếp tục bận tâm đều không thể chịu nổi cô độc do thời gian buồn chán mang đến."
"Chỉ có lòng mang đại nghĩa mới có thể chịu được sự cô độc này."
"Hắn lúc này không thể đi Kiếm Lăng, là bởi vì hắn có dũng khí một mình gánh vác đại nghĩa, nhưng vẫn không rõ sức nặng của nó."
"Chờ đến một ngày kia, hắn hiểu được sức nặng này, hắn chắc chắn sẽ đi Kiếm Lăng."
Mặc Trần Tử lời nói chậm rãi, trong ngôn ngữ dường như không có chút nào lo lắng vì chuyện này.
"Đại nghĩa?" Nhưng cô bé ở bên lại rất là bất mãn, nàng trợn mắt liếc nhìn Mặc Trần Tử, lập tức nói: "Ngươi muốn kể xưa kia ngươi cũng là vì cái đại nghĩa này mới rời ta mà đi ư?"
Đây vốn chỉ là câu trêu chọc, nhưng Mặc Trần Tử nghe xong lại lắc đầu.
Lúc này y quay đầu nhìn về phía cô bé, thản nhiên nói.
"Ta không hiểu đại nghĩa, ta chỉ biết thủ được Kiếm Lăng, mới giữ được cái thế giới này yên ổn không việc gì."
"Giữ được cái thế giới này. . ."
"Ta mới có thể giữ nàng còn sống trong đó."