Mục lục
Tàng Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc nói chuyện trong phủ Tế thế ngày đó chẳng biết vì sao lại bị người phát tán ra.

Có người muốn ra tay với Linh Lung Các.

Thực ra không cần tiết lộ những tin tức này, mấy ngày nay Linh Lung Các đã điều động nhân thủ tới tấp, những trưởng lão và đệ tử thân truyền như thường ngày đều đứng ở bên trong sơn môn giờ đây từng người một bị điều đi các nơi, mà những đệ tử phái ra trước đó thì đã không rõ tung tích, suy nghĩ một chút có thể mơ hồ đoán ra một hai chuyện trong đó.

Từ Hàn giống như thường ngày luyện hóa đan dược ngày hôm nay xong.

Cách lúc hắn đáp ứng Ninh Trúc Mang trở thành khách khanh của Linh Lung Các đã qua hơn một tháng, cũng đã được cấp ba trăm Ngưng Nguyên đan tháng thứ hai, sau khi luyện hóa hoàn thành những đan dược này thì thương thế bên trong kinh mạch của hắn sẽ lại khỏi hẳn. Mà đan dược cần thiết để luyện hóa cánh tay Yêu kia lại dựa theo giao hẹn, có lẽ cũng đã được điều chế xong xuôi.

Mục đích cơ bản khi tới Linh Lung Các cũng sắp đạt thành, theo lý mà nói thì tâm tình Từ Hàn phải vui mừng mới đúng.

Nhưng trên thực tế tâm tình hắn cũng không hề tốt.

Hắn đứng ở cửa ra vào sân nhỏ, nhìn đệ tử ra vào dưới núi đã ít hơn trước rất nhiều, vả lại thần thái của mọi người trước khi xuất phát đều hấp tấp, sắc mặt trước sau đều ngưng trọng. Ngay cả vị khách quen của nội viện là Tống Nguyệt Minh gần đây cũng rất khi lui tới, mà mỗi lần đến thì sắc mặt cũng rất khó coi, sau khi cùng Từ Hàn trò chuyện một lúc liền sẽ rời đi.

Hôm nay đã tới tháng mười hai.

Đúng lúc rét đậm.

Trên phía chân trời mây đen giăng đầy, bao phủ hoàn toàn Linh Lung Các trong đó, ép tới mức giống như người tốt không thở nổi.

"Gió giật trước lúc bão về a." Từ Hàn khẽ thở dài một hơi, đang muốn đóng cửa sân lại.

Nhưng vừa mới quay người, trong lòng hắn lại hoảng hồn.

Từ Hàn dường như cảm nhận được. Hắn vội vàng nhìn về phía cái bàn đá trong nội viện, lại thấy một bóng người đã ngồi ở chỗ đó từ lúc nào rồi, đó là một nam tử trung niên lông mi trắng tóc đen, lúc này đang cười mỉm nhìn chằm chằm vào hắn.

Từ Hàn lúc này mới thoáng thở ra một hơi, giảm bớt căng thẳng trong lòng. "chưởng giáo đại nhân chẳng bận ứng phó loạn trong giặc ngoài của Linh Lung Các, sao còn có lòng đến thăm ta a." Từ Hàn nói.

"Không trà không nước, cũng không phải là đạo đãi khách a." Ninh Trúc Mang cũng chỉ cười cười, lơ đễnh nói.

Từ Hàn nghe vậy, chỉ khẽ liếc mắt một cái, nhưng vẫn vào bên trong phòng mang ra một bình trà cùng hai chén đặt trên bàn đá, rót đầy một chén rồi đưa tới trước mặt Ninh Trúc Mang, "xong rồi có thể nói đi, vì chuyện gì lại tới đây?"

Ninh Trúc Mang vẫn không hề có hành động gì, y bưng chén trà kia lên rồi hớp lấy nước trà trong chén, nói: "trà nhạt ghê người a."

Từ Hàn cũng rất bất đắc dĩ với vị chưởng giáo đại nhân ưa thích cố làm ra vẻ huyền bí này, hắn dứt khoát đặt mông ngồi vào trên bàn đá, lại liếc mắt. Một bộ không thích uống thì thôi.

"Ngày hôm nay là đưa tới một số đồ vật cho ngươi." Lúc này Ninh Trúc Mang dường như mới cảm thấy mỹ mãn, sau khi nói như vậy xong, y đưa tay chậm rãi móc từ trong lòng ngực ra một vật bỏ vào trên bàn đá.

Đó là một cái bình sứ màu trắng, phía trên có khắc một chút hoa văn, nhìn qua cũng không quá đặc biệt nhưng hai con ngươi Từ Hàn vào lúc đó lại ngưng tụ, dường như hắn ý thức được điều gì, ngay cả hô hấp vào một khắc này đều trở nên dồn dập.

"Đây là?" Từ Hàn nói, thanh tuyến hơi khô chát.

"Đại Hoang đan." Trên mặt Ninh Trúc Mang trồi lên một nụ cười thản nhiên, dường như đã đoán trước Từ Hàn sẽ phản ứng như vậy.

Đại Hoang đan.

Có thể nói chí bảo.

Từ ba dược liệu vô cùng quý giá là Lầu Vân thảo, Bắc Mang hoa, Ngưng Hương quả làm chủ dược, lại phối thêm mấy vị dược liệu đắt tiền khác làm phụ dược, thông qua mấy trăm bước phối chế phức tạp mới có thể luyện chế thành.

Chính là vật mà Từ Hàn rất cần để luyện hóa cánh tay Yêu.

"Nhanh như vậy?" Ước định ba tháng giữa Từ Hàn với Ninh Trúc Mang mới qua một nửa, viên Đại Hoang đan này đã được luyện chế hoàn thành, trái lại có chút vượt quá dự liệu của hắn.

"Trên đỉnh Huyền Hà Phong có đại trận gia trì, lại có trọng bảo là Huyền Long đỉnh, hai thứ này hợp lại có thể làm cho tốc độ của người luyện chế đan dược nhanh thêm mấy lần, thực sự cũng vượt ra khỏi dự liệu của ta." Ninh Trúc Mang vừa cười vừa nói, ngữ khí cực kỳ hời hợt, dường như là một chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới.

Nhưng Từ Hàn lại hiểu rõ quá trình luyện chế Đại Hoang đan này rất phức tạp, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ nổ đỉnh, bởi vậy yêu cầu người luyện chế cần phải chăm chú mọi lúc mọi nơi. Liên tưởng đến Linh Lung Các lúc này đang cực kỳ rối loạn, có thể nghĩ ra Ninh Trúc Mang thân là chưởng giáo sẽ sứt đầu mẻ trán như thế nào. Dưới tình cảnh đó mà y có thể luyện ra Đại Hoang đan cho Từ Hàn, có lẽ cũng mất không ít sức lực.

"Cảm ơn." Từ Hàn nhìn Ninh Trúc Mang vốn đang ý cười đầy mặt, chân thành nói.

"Thật lòng?" Ai ngờ lời nói của Từ Hàn lại bị Ninh Trúc Mang bắt được cớ, vị chưởng giáo nắm giữ tông môn đệ nhất Đại Chu lại nhoài người ra phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt giống như em bé.

Từ Hàn trong lòng trầm xuống, mơ hồ đoán chỉ sợ Ninh Trúc Mang đang có ý muốn mình báo đáp.

Hắn đương nhiên có biện pháp tránh đề tài này đi, nhường khiến y không thể nào mở miệng.

Nhưng chẳng biết tại sao, Từ Hàn lúc đó không khỏi nghĩ tới những biến cố trong Linh Lung Các những ngày này.

Bất kể là Chu Chương, Phương Tử Ngư, hay là Tống Nguyệt Minh, Tần Khả Khanh thì những ngày này cực kỳ ít đến sân nhỏ, vả lại trong lòng đều có chút tối tăm phiền muộn với biến cố như vậy.

Chưa nói tới Từ Hàn có nhiều ít cảm tình với Linh Lung Các, nhưng nó là chiếc thuyền lớn, nếu như thuyền này lật ra, khó tránh khỏi tai bay vạ gió.

Từ Hàn có thể thoát thân, nhưng có ít người chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng đối với chuyện này.

Cứ bỏ mặc như vậy thì trong lòng hắn sẽ rất day dứt.

Đã quen với việc hổ báo luôn luôn đơn độc, đột nhiên quen biết thêm một số đồng bọn, muốn bỏ xuống thì lại khó hơn rất nhiều.

"Thật lòng." Từ Hàn vào lúc này rốt cuộc khẽ gật đầu với Ninh Trúc Mang, cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy mà vị chưởng giáo đại nhân này rãi ra.

Ninh Trúc Mang nghe vậy lại nhoẻn miệng cười, "giúp ta một chuyện đi."

"Chuyện gì?" Từ Hàn đã sớm dự liệu được chuyện này, hắn bất động thanh sắc mà hỏi, sắc mặt yên lặng, nhưng lại không giống với bộ dáng của thiếu niên ở cái tuổi này.

"Thành Nhạn Lai ở Thanh châu bị Yêu tà quấy phá, Linh Lung Các chúng ta đã liên tục phái đệ tử tiến đến, nhưng đều gần như tử vong một cách ly kỳ. Ba ngày sau Trọng Củ Phong sẽ phái đệ tử thân truyền là Phương Tử Ngư tiếp tục tiến đến tra rõ chuyện này, ta muốn nhờ ngươi đi theo con bé một lần."

"Hả?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, có chút nghi hoặc hỏi ngược lại: "ta cũng đã từng nghe chuyện Yêu họa ở thành Nhạn Lai, nhưng phái đệ tử thân truyền đi còn không địch lại, ngươi muốn một tu sĩ Kim Cương cảnh như ta cùng đồng hành thì có thể làm ra tác dụng gì? Không những thế còn có thể liên lụy đến người khác."

Từ Hàn nói ra lời này cũng không phải là tìm cớ, mà tính tình của hắn là như thế, nếu như không muốn làm việc mình không thích thì hắn sẽ từ chối thẳng thừng. Mà nếu như đã đáp ứng thì hắn chắc chắn sẽ làm được.

Chuyện xảy ra ở thành Nhạn Lai Thành đã liên tục hao tổn hai vị đệ tử thân truyền Thông U cảnh, Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ nhờ hắn đi thì có thể có chỗ lợi nào? Ninh Trúc Mang lại hao tổn nhiều tinh thần để luyện chế Đại Hoang đan cho hắn, rốt cuộc không thể quay ngoắt đưa hắn vào chỗ chết đi?

"Tình cảnh của Linh Lung Các gần đây thì ngươi cũng thấy đấy, đệ tử phái ra bên ngoài tử vong một cách ly kỳ, mấy cái phân đà cũng liên tiếp bị người diệt môn, dường như có người nào đó trong bóng tối đang nhằm vào Linh Lung Các." Ninh Trúc Mang trầm giọng nói, thần sắc trên mặt y hiếm thấy có chút mỏi mệt, có lẽ y làm chưởng môn trong khoảng thời gian này cũng không hề dễ dàng.

"Có nghe qua một chút, nhưng Linh Lung Các dù sao cũng là tông môn đệ nhất Đại Chu, rốt cuộc là ai có gan dám động tới Linh Lung Các? Lẽ nào cả một chút manh mối các ngươi cũng không có sao?" Từ Hàn nhíu mày, có chút khó hiểu.

"Chúng ta ở chỗ sáng, địch lại núp chỗ tối, lần này triệu tập nhiều nhân thủ bên trong tông môn như vậy chạy tới các nơi chính là muốn minh bạch người phương nào đang tác quái, phái ra hơn phân nửa trưởng lão chấp sự, những người còn lại đều có chức vụ bên người nên không thể điều động, không có cách nào, chuyện ở thành Nhạn Lai chỉ có thể để cho đứa bé như Tử Ngư làm đội trưởng, nhưng mặc dù tu vi của nàng bất phàm, nhưng tâm tư. . ." Nói đến đây Ninh Trúc Mang dừng một chút, rồi mới lên tiếng: "vì vậy, ta muốn nhờ ngươi đi cùng nàng, xét trên quan hệ giữa ngươi và con bé, nếu như ngươi có nói, có lẽ con bé sẽ nghe, còn nguyên nhân thứ hai là . . ."

Nói đến đây Ninh Trúc Mang lại dừng lại lần nữa, như có chút muốn nói lại thôi.

"Nguyên nhân thứ hai là gì? Nếu như ngươi muốn nhờ ta giúp đỡ, thì cần phải thành khẩn bẩm báo." Từ Hàn đau đầu với vẻ ngại ngùng của Ninh Trúc Mang, hắn tức giận nói.

"Ha ha." Ninh Trúc Mang cũng ý thức được chính mình thất thố, y cười cười xấu hổ rồi mới nói thêm: "nguyên nhân thứ hai là dù sao ngươi cũng xuất thân từ Sâm La Điện, có chút hiểu rõ với phong cách hành sự của bọn chúng . . ."

"Sâm La Điện?" Từ Hàn nghe vậy hào quang trong hai tròng mắt lập tức ngưng tụ."ngươi nói là chuyện này có liên quan đến Sâm La Điện?"

"Chỉ là suy đoán mà thôi." Ninh Trúc Mang khẽ gật đầu." Yêu họa ở Thanh châu có chút quỷ dị, mà chỗ đó cũng là chỗ Sâm La Điện đẩy mạnh hoạt động nhiều nhất, ta nghĩ bọn chúng sẽ không thoát khỏi liên quan với chuyện này."

"Mà nói thêm nữa, viên Đại Hoang đan này chính là thứ hữu dụng nhất để trấn áp yêu tà, mặc dù ta không biết ngươi sẽ dùng nó như thế nào, nhưng chỉ cần ngươi mang theo trong người, sẽ có chút khắc chế nhất định đối với yêu tà, nếu như thực sự gặp bất trắc gì, có ngươi giúp đỡ thì Tử Ngư cũng có thể nhiều thêm một con đường sống."

Từ Hàn nghe đến đó rút cuộc đã có thể hiểu ra, hắn đánh giá Ninh Trúc Mang từ trên xuống dưới, lúc này mới hồ nghi hỏi: "Nói đến nói đi, không bằng nói ngươi muốn dùng cái Đại Hoang đan này, nhờ ta giúp ngươi bảo vệ Phương Tử Ngư, cam đoan nàng bình an, đúng không?"

"Đại khái chính là ý này." Đã nói đến mức này, hai bên cũng đều là người thông minh, Ninh Trúc Mang cũng không hề che giấu, chỉ dứt khoát gật đầu thừa nhận.

Từ Hàn đã tiếp xúc mấy lần với Phương Tử Ngư, hắn ngược rất có hảo cảm với cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng tu vi kinh người này, nên cũng không có lý do gì mà cự tuyệt.

Nhưng con mắt của hắn sau khi nghe Ninh Trúc Mang nói xong lời này bắt đầu híp lại, sắc mặt cổ quái mà hỏi: "ta chưa từng thấy ngươi yêu thương như vậy với đệ tử khác, chẳng lẽ Phương Tử Ngư là khoản nợ phong lưu mà ngươi còn nợ khi còn trẻ ư?"

Đây vốn là lời nói đùa của Từ Hàn, nhưng ai ngờ lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt vị chưởng giáo đại nhân kia thực sự biến đổi.

Nụ cười trên gương mặt y lập tức tan biến, sắc mặt nghiêm túc lại trầm mặc thật lâu.

Từ Hàn thấy thế trong lòng lộp bộp một hồi, thầm nghĩ nói bừa mà lại đúng hay sao?

"Ta thiếu nợ mẹ con bé rất nhiều, mà chuyện làm được thì lại quá ít, vì vậy ta nhất định phải bảo vệ được tính mạng của nó."

Vị chưởng giáo đại nhân xưa nay "bất hiện sơn, bất lộ thủy" vào lúc đó lại nhẹ nhàng nói.

Tiếng lạnh như băng.

Nhưng quyết ý lại như thép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK