Ba ngày sau Từ Hàn mang theo Sở Cừu Ly vốn không nên theo cùng đi tới chỗ mà hắn ước định với Ninh Trúc Mang.
Hắn tới muộn hơn so với thời gian ước định một tí, chờ lúc hắn tới nơi đây, đã trông thấy một đám người chờ ở xa xa, trong đó không thiếu bóng người mà hắn quen thuộc.
"Từ huynh."
"Từ công tử."
Mà đám người cũng rất nhanh chú ý tới Từ Hàn đến, lúc đó hai bóng người liền từ trong đám người nhảy ra, phất tay gọi hắn.
Từ Hàn vào lúc đó nhoẻn miệng cười, bước nhanh nghênh tiếp.
"Tống huynh, Khả Khanh cô nương, sao hai người lại đến đây?" Từ Hàn có chút ít kinh ngạc mà hỏi, hai người xuất hiện vượt quá dự liệu của hắn.
"Ta vốn định báo cho ngươi biết chuyện này, thế nhưng mấy ngày nay Từ huynh đóng cửa từ chối tiếp khách, ta cũng rất là bất đắc dĩ a." Tống Nguyệt Minh nói.
Từ Hàn nghe vậy có chút cười cười xấu hổ, ba ngày này vì làm chút chuẩn bị cho chuyến hành trình, Từ Hàn không hề quan tâm những chuyện khác, vì vậy hắn không muốn gặp một ai cả, cũng không hề biết ngoại trừ cùng Phương Tử Ngư đồng hành còn có Tần Khả Khanh và Tống Nguyệt Minh.
"Ta cũng tới gặp công tử hai lần, thế nhưng Sở đại ca cũng báo cho ta biết công tử có việc trong người, ta cũng không dám quấy rầy." Tần Khả Khanh ở bên cũng nhẹ giọng nói, tính tình của nàng hiều dịu, trong lời nói thật không có ý trách cứ, ngược lại trong ánh mắt lộ ra ân cần, dường như đang hỏi thăm mấy ngày nay Từ Hàn rốt cuộc đã làm chuyện gì mà bận rộn như thế?.
Từ Hàn có thể nhìn ra nàng ân cần, trong lòng ấm áp liền muốn nói cái gì đó.
"Từ khách khanh phô trương thật lớn a, để cho đám người chúng ta chờ ngươi lâu như vậy!" Mà lúc này bên trong đám người vang lên một giọng nói, chỉ thấy hai cái bóng người một nam một nữ vào lúc này đi tới phía Từ Hàn, hắn cũng nhận ra hai người này, chính là người chút nữa đã đánh nhau với hắn vài ngày trước đó - Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y.
Hôm nay Từ Hàn có thể nói là nhân vật phong vân trong Linh Lung Các, mọi người ở đây nghe Du Lĩnh Khuất nói cùng lúc đó cũng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn, thần sắc trong mắt rất là hiếu kỳ, nhưng bên trong hiếu kỳ lại nhiều ít mang theo một chút địch ý.
Đại đa số bọn họ vốn chưa từng gặp Từ Hàn, chưa nói tới có bao nhiêu thù hận với hắn.
Bọn họ hiển nhiên đã nghe đến chuyện Từ Hàn đánh trọng thương rồi cắt hai ngón tay của Đồng Thiết Tâm, mặc dù bên trong nội dung được truyền lưu có rất nhiều vấn đề, thí dụ như vì sao Từ Hàn phải ra tay với Đồng Thiết Tâm, vì sao Chu Chương và Phương Tử Ngư cũng liên lụy trong đó?, chỉ cần suy nghĩ kỹ những điểm này, sẽ phát hiện được sự kỳ lại bên trong đó.
Nhưng có rất nhiều chuyện trên đời này đã là như thế, rõ ràng chỉ cần nghĩ thì sẽ có thể phát hiện vấn đề, thế nhưng mọi người dù có thêm thời gian cũng không đi nghĩ lại. Mà đúng hơn, bọn họ lại càng muốn dựa theo sự thật trước đó, sau đó chiếu theo kỳ vọng của chính mình để bổ sung chỗ trống của câu chuyện.
Bố thí sự đồng tình của mình cho tình cảnh hoặc là thân phận người giống với mình, do đó bỏ qua bản chất của câu chuyện.
Thí dụ như một lão ông nghèo hèn phát sinh xung đột với một đệ tử giàu có, đại đa số thời điểm mọi người khi nghe được cái tin tức này sẽ theo bản năng mà cho rằng sao đệ tử giàu có kia lại ỷ thế hiếp người như vậy, lão ông nghèo hèn kia không thể bị lừa gạt áp bách.
Nhưng bọn họ không thể miệt mài theo đuổi xem giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Là đệ tử nhà giàu kia thật sự biến thái đến cực điểm, làm giàu thì thường không có nhân đức, hành hạ người khác làm vui. Hay lão ông nghèo hèn kia có tâm tư khác, muốn làm ra chuyện ác thì sao đây?
Mà chuyện như vậy sớm đã nhìn mãi quen mắt.
Nhưng nói cho cùng lại không hề liên quan đến thiện ác, chỉ là tính người như thế, chưa hề may mắn khác biệt.
Rõ ràng, giữa Từ Hàn và Đồng Thiết Tâm thì trong lòng đại đa số những đệ tử kia đều coi Đồng Thiết Tâm là người một nhà, mọi người càng thêm đồng tình những chuyện mà gã gặp phải, thêm với Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y hữu ý vô ý châm ngòi thổi gió, hiển nhiên trong lòng rất nhiều đệ tử ở đây, Từ Hàn nghiễm nhiên đã thành nhân vật chuột bọ tầm thường.
Từ Hàn hiển nhiên cũng cảm nhận được điểm này, hắn híp mắt nhìn hai người đang đi tới phía mình, trong nội tâm lại thầm mắng sao Ninh Trúc Mang lại không nói cho hắn biết còn có hai người này đồng hành.
"Tới muộn là vì ta sai hắn chuẩn bị vài thứ cho mình, thế nào, như vậy được chưa?" Đúng lúc này trong đám người bỗng nhiên có một giọng nói non nớt vang lên, lại thấy một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi đi ra từ trong đám người, không thể nghi ngờ chính là Phương Tử Ngư.
Chỉ thấy cô chậm rãi đi tới, vẫn còn liên tục nháy mắt với Từ Hàn, e sợ hắn sẽ phủ nhận lại điều này.
Nhưng lấy tâm tư của Từ Hàn sao có thể không rõ vị tiểu sư tỷ này đang giải vây cho chính mình, hắn mỉm cười, làm như có thật nói: "may mắn không làm nhục mệnh, đã làm xong."
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, có thể nói là trắng trợn, hễ là người có mắt đều nhìn ra được những lời nói của Từ Hàn và Phương Tử Ngư đều là soạn bậy ra. Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y vốn định mượn chuyện này để nổi loạn lại càng vì thái độ kinh thường qua loa của hai người mà sắc mặt trở nên ửng hồng.
"Không biết sư tỷ nhờ Từ khách khanh chuẩn bị thứ gì cho người a, không bằng nói ra để cho chúng ta được thêm kiến thức." Du Lĩnh Khuất kinh ngạc mấy lần, trong lòng rốt cuộc thấy khó chịu, sau khi thấy hai người qoa loa như vậy thì một cỗ máu nóng dồn lên đầu, há mồm liền nói.
Từ Hàn lập tức nhíu mày, thầm nghĩ Du Lĩnh Khuất dầu gì cũng là đệ tử thân truyền của Linh Lung Các, nhưng tính độ lượng lại nhỏ như thế. Hắn vốn định nghĩ hành trình đến thành Nhạn Lai đang mang trọng đại, không muốn trong lúc mấu chốt xảy ra xung đột quá lớn ở nơi này, nhưng đối phương đã như vậy, hắn sao có thể là người nhu nhược mặc kệ người gây chuyện, con mắt của hắn lập tức nhíu lại, liền muốn lên tiếng.
Thế nhưng lời nói vừa đến bên miệng, hắn vẫn chưa kịp nói ra.
Phương Tử Ngư ở bên cạnh hắn sắc mặt lại chợt trở nên đỏ bừng, dường như phải chịu ủy khuất rất lớn lao, dường như trong con ngươi đã rướm nước mắt.
Chỉ thấy Phương Tử Ngư đập chân một cái thật mạnh, hổn hển chỉ vào trước mặt Du Lĩnh Khuất, mắng: "hay cho lão bất hưu như Du Lĩnh Khuất ngươi, oan uổng ta còn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, lại không nghĩ chuyện của con gái chuyện ngươi cũng muốn hỏi tới tận cùng, thật là không sợ điếc lỗ tai, hại ánh mắt, nhục tên tuổi anh hùng một đời của sư tôn Thanh Như Khê ngươi!"
Lời quát mắng của Phương Tử Ngư thực sự có chút đột ngột, chớ nói Du Lĩnh Khuất chịu thiệt mà ngay cả Từ Hàn cũng chẳng biết vì sao.
Hắn sững sờ nhìn Phương Tử Ngư đỏ bừng hai gò má, tựa như chịu ủy khuất cực lớn trước mắt, đáy lòng không kìm được âm thầm hoài nghi, có phải trước đó Phương Tử Ngư thực sự có nhờ mình làm chuyện gì, mà chính mình lại quên béng mất.
Mà Du Lĩnh Khuất bỗng nhiên bị mắng liền sắc mặt trắng bệch, nếu y là người dễ tính thì bị quát mắt ngay trước mọi người như vậy cũng sẽ không hề dễ chịu, huống chi trong lòng y vốn nghẹn lấy một ngọn lửa vô danh, bị Phương Tử Ngư mắng như vậy càng bùng lên mạnh mẽ.
Sắc mặt của y vào lúc đó trầm xuống, lập tức lạnh giọng nói: "đám người chúng ta đã chờ ở chỗ này lâu như vậy, chỉ muốn Từ khách khanh cho cái thuyết pháp, sư tỷ đã không chủ trì công đạo thì thôi, vẫn còn không phân tốt xấu nhục mạ tại hạ như thế. Du mỗ ta mặc dù không phải là hạng người cao sang gì, nhưng ngày hôm nay nhất định phải nhận được một cái công đạo, dám hỏi sư tỷ một câu, người nói nhờ Từ công tử chuẩn bị đồ vật cho ngươi, vậy tại hạ liền muốn nhìn, cuối cùng là vật gì có thể làm cho những đệ tử như chúng ta chờ nửa canh giờ a!"
Lời nói của Du Lĩnh Khuất cực kỳ chính nghĩa, mà trên mặt những đệ tử phía sau y vào lúc đó cũng đồng loạt lộ ra vẻ tán đồng, dù sao Từ Hàn để cho bọn họ chờ quá lâu, lời nói của Du Lĩnh Khuất dường như đang nói thay suy nghĩ của mọi người, bởi vậy mọi người lúc này theo bản năng đứng về phía y.
"Tốt! Rất tốt!" Sắc mặt Phương Tử Ngư càng ửng hồng, trong giọng nói thậm chí mơ hồ mang theo chút đau thương.
"Ngày hôm nay Phương Tử Ngư ta đã được mở rộng kiến thức, nghĩ không ra đường đường trong Linh Lung Các chúng ta còn có nhân vật như Du Lĩnh Khuất ngươi."
"Nếu như ngươi ưa thích quan tâm chuyện nguyệt thủy của nữ tử, ngày hôm nay Phương Tử Ngư ta liền cho ngươi nhìn rõ, Từ Hàn, lấy đồ vật mà ta nhờ ngươi chuẩn bị ra đây!" Phương Tử Ngư một bộ dạng muốn đánh bạc thể diện, một đập chân cao giọng liền nói.
Lời kia vừa thốt ra, đừng nói là Du Lĩnh Khuất mà ngay cả Từ Hàn thì sắc mặt cũng lập tức biến đổi, nghĩ như thế nào cũng không ngờ được việc Phương Tử Ngư nói lại là việc này . . . .
"Sao vậy? Bảo ngươi lấy ra ngươi không nghe thấy sao, ngày hôm nay ta dù có mất thể diện đi chăng nữa, cũng muốn Du sư đệ học thêm nhiều kiến thức, cho ngươi ngươi xem một chút nguyệt thủy của nữ tử, chuẩn bị cho tốt miễn cho sau này Du sư đệ có gặp được, không biết làm sao, rồi lại trách ta làm sư tỷ mà không dạy dỗ tốt." Lời này dứt lời, Phương Tử Ngư liền nổi giận đùng đùng tiến lên một bước, đi tới trước mặt Từ Hàn làm bộ muốn đoạt được vậtt gì đó từ trong lòng ngực của hắn.
Mà giờ khắc này mọi người chung quanh cuối cùng tiêu hóa đã xong tin tức khổng lồ lúc trước, hồi phục thần trí, ánh mắt nhìn về phía Du Lĩnh Khuất lập tức từ cùng chung mối thù lúc trước biến thành nồng đậm xem thường.
Sách cổ Tố Vấn có viết: Nữ tử bảy tuổi, thận khí thịnh, thay răng dài tóc, mười bốn tuổi thì có kinh nguyệt, có kinh nguyệt là có thể có con.
Thứ gọi nguyệt thủy chính là chuyện kinh nguyệt của nữ tử.
Chuyện này cực kỳ tế nhị, chưa bao giờ được đem ra bàn tán, mà liên tưởng đến thái độ ngại ngùng cùng sự tức giận của Phương Tử Ngư lúc trước, mọi người ở đây liền suy nghĩ minh bạch, vật mà nàng nhờ Từ Hàn chuẩn bị là vật gì, đương nhiên cũng chỉ không cần nói cũng biết. Bởi vậy Du Lĩnh Khuất nhanh chóng từ anh hùng của mọi người lúc trước đảo mắt thành ác nhân không biết liêm sỹ.
Thế nhưng Từ Hàn lại cảm thấy mơ hồ, hắn đâu biết được việc này, mà ngay cả biết rõ thì Phương Tử Ngư cũng không thể giao chuyện nữ nhi tế nhị như thế cho hắn làm, lại càng không thể nói ra "đồ vật" được chuẩn bị kia rồi.
Thế nhưng Phương Tử Ngư cũng làm ra dáng thật sự muốn đoạt vật gì đó từ trên tay hắn.
Hành động như vậy, quả thực đủ để sánh vai Sở Cừu Ly - vị truyền nhân Đạo Thánh môn, cả người toàn giả dối kia rồi.
"Sư tỷ chớ có tức giận, Lĩnh Khuấy là người thô hào sao có thể hiểu được những chuyện nữ nhi này, tỷ ngàn vạn đừng nên trách, y cũng chỉ máu nóng lên đầu mà thôi." Bạch Phượng Y ở bên đã thấy sắc mặt Du Lĩnh Khuất trắng bạch vì biến cố như vậy, ả vội tiến lên phía trước một bước trấn an, vấn đề này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mặc dù nghĩ Phương Tử Ngư cũng không có khả năng giao một chuyện như vậy để cho một người nam tử làm. Nhưng nếu thực sự bị Phương Tử Ngư móc ra vật này, vậy chỉ sợ thanh danh của Du Lĩnh Khuất y mất sạch, biến thành trò cười của toàn bộ Linh Lung Các, thậm chí là cả giang hồ Đại Chu.
Bạch Phượng Y sao dám đánh bạc chuyện như vậy.
"Phượng Y tỷ tỷ!" Phương Tử Ngư nghe vậy, đương nhiên là ngừng động tác trên tay, sau đó rất nhiều rất nhiều nước mắt thuận theo mặt gò má cô trôi xuống, thân thể càng ầm ầm nhào vào trong ngực Bạch Phượng Y.
Lúc đó, ngay cả Bạch Phượng Y cũng bắt đầu âm thầm hoài nghi mình có trách lầm Phương Tử Ngư hay không.
Mà những đệ tử chung quanh càng không chút tiếc rẻ ném ra ánh mắt khinh bỉ tới Du Linh Khuất, sắc mặt y vốn đã tím lại.
Chỉ còn Từ Hàn sững sờ nhìn Phương Tử Ngư khóc đến lê hoa đái vũ, đáy lòng lạnh lẽo một hồi.
Nữ nhân. . .
Quả nhiên là thứ đáng sợ nhất trên đời này. . .