"Mục Cực muốn dựa vào cách đánh nghi binh gián đoạn như vậy để chiến được Đại Hoàng thành, vậy hôm nay hắn chắc chắn còn có thể dùng hơn một ngàn Thiên Thú cảnh dưới tay phát động tiến công, quấy rối chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ tương kế tựu kế, chọn ra hảo thủ trong thành phối hợp thành đại quân, lại dùng mưa tên áp chế, thực thi hành động chém đầu!"
Người nọ nói như thế, trên mặt mang theo ý cười, dường như cực kỳ tự tin với phán đoán của mình.
Mọi người nghe vậy giật mình một hồi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lâm Thủ, dường như đang hỏi lão rốt cuộc có đúng như người đột nhiên lên tiếng kia không.
Chỉ thấy lão tướng quân cười gật đầu,
"Không sai, lão phu đang có ý này, nếu có thể chỉ huy được, đồng thời kế hoạch chu đáo hơn một chút thì một là có thể đạt được thành quả, cắt đứt một tay Mục Cực, thứ hai cũng có thể chà xát nhuệ khí của hắn, ba chính là cũng có thể làm cho sĩ khí của ta tăng lên, chuyển bị động thành chủ động.”
Nói xong lời này, Lâm Thủ lập tức đưa ánh mắt rơi vào trên người người phát biểu kia hỏi:
"Không biết vị tướng quân này xưng hô như thế nào?”
"Thiên Sách phủ, Chu Chương."
Người nọ nghe vậy đứng dậy, cung kính chắp tay nói, thần sắc giữa hai hàng lông mày bình tĩnh, ngược lại không có chút ngạo khí nào.
"Nhân tài Thiên Sách phủ lớp lớp, quả thực làm cho người ta hâm mộ a."
Lâm Thủ nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người Từ Hàn ngồi ở cuối, trong lòng âm thầm nghĩ so với vị Chu Chương này, biểu hiện của vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ kia thực sự quá mức tầm thường, cũng không biết rốt cuộc Phu tử nghĩ như thế nào, lại truyền vị trí Phủ chủ này đến trong tay hắn.
Đương nhiên những chuyện này dù sao cũng là chuyện của riêng Thiên Sách phủ, bất kể đáy lòng thưởng thức Chu Chương như thế nào, ngoài mặt Lâm Thủ lại không chút biến hóa, sắc mặt lão nghiêm lại, ánh mắt nhìn lướt qua toàn trường,
"Như thế, kế này đã được định đoạt, chư vị chuẩn bị thật tốt, chúng ta phải để cho Mục Cực hảo hảo nếm thử một chút lợi hại của nam nhi Đại Chu ta!”
Nghe lão nói như vậy, mọi người ở đây lập tức đứng lên, dồn dập đáp ứng.
Từ đêm qua đến bây giờ, bọn họ quả thực cảm thấy có chút uất ức, tựa như cả người có khí lực, nhưng lại không có chỗ phóng thích, hiện tại nghe xong kế hoạch này đương nhiên là hăng hái mười phần.
"Kế này chỉ sợ có chút không ổn."
Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói đột ngột vang lên.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy ở cuối bàn dài có một vị thiếu niên mặc áo gai, cánh tay phải buộc vải trắng khi đó trực tiếp nhìn Lâm thủ, miệng nói như vậy.
Thiếu niên này rõ ràng chính là Từ Hàn - vị Phủ chủ Thiên Sách phủ kia. Mấy ngày nay chiến sự bận rộn, Mục Cực lại sử dụng biện pháp âm hiểm như vậy, cho nên mọi người mệt mỏi ứng phó, hơn nữa Từ Hàn gần như cũng không tham dự thảo luận về chiến sự, điều đó khiến bọn họ đều gần như đã quên mất sự tồn tại của vị thiếu Phủ chủ này.
Giờ phút này thấy Từ Hàn bỗng nhiên lên tiếng không tránh khỏi kinh ngạc một trận.
Lâm Thủ ngồi ở trên ghế đứng đầu khi đó cũng híp mắt lại.
Từ Hàn mặc dù ở trong mắt lão là người không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không thể thiếu cho người mặt mũi, đối với một vị người nắm quyền mà nói là một điểm đặc biệt quan trọng, nếu Từ Hàn có thể tiếp tục phát triển, dựa vào thanh danh Thiên Sách phủ triệu tập trí thức trong thiên hạ, muốn tái hiện huy hoàng của Thiên Sách phủ năm đó không phải là không có khả năng.
Nhưng Từ Hàn hiện tại bỗng nhiên lên tiếng lại để cho trong lòng Lâm Thủ cũng âm thầm gạch đi ưu điểm duy nhất của Từ Hàn.
Lão cho rằng Từ Hàn lúc này đứng ra, đơn giản là nhìn thấy Chu Chương nổi bật, trong lòng không cam tâm bị thuộc hạ của mình vượt mặt mà thôi.
Người trẻ tuổi có tâm tư tranh đấu như vậy thực ra cũng không có sai lầm lớn, nhưng hết lần này tới lần khác lại lên tiếng cản trở, Lâm Thủ không khỏi cảm thấy vị thiếu Phủ chủ này có chút không biết nặng nhẹ.
Nhưng bề ngoài vẫn nhẫn nại nhìn Từ Hàn, hỏi:
"Ý của Phủ chủ đại nhân là gì? ”
Từ Hàn nghe vậy cũng đứng dậy, hắn nhìn mọi người, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu.
Làm bộ như vậy rơi vào trong mắt Lâm Thủ khiến lão càng thêm tin tưởng phán đoán lúc trước của mình, đáy lòng không khỏi hạ thấp đánh giá đối với vị thiếu Phủ chủ này thêm vài phần.
Lão quay đầu nhìn Lộc tiên sinh ở một bên, nhưng Lộc tiên sinh lại đưa tới cho lão một ánh mắt bình tĩnh không được nóng nảy, Lâm Thủ không thể không trầm xuống tính tình, chờ đợi Từ Hàn phát biểu, lão ngược lại muốn nhìn thấy thiếu Phủ chủ này có thể nói ra cái gì.
"Kỳ thật, tại hạ rất tán thành đối với kế hoạch của Lâm lão tướng quân."
Sau khoảng chừng mấy chục hơi thở trầm mặc, Từ Hàn cuối cùng lên tiếng nói.
"Ừ?"
Lâm Thủ nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Nhưng ta thấy ý của tướng quân tựa như là chuẩn bị từ bây giờ sẽ lệnh cho chư vị tướng quân nghiêm phòng tử thủ chờ cường giả Thiên Thú cảnh trên tay Mục Cực tập kích bất ngờ."
"Phủ chủ cho rằng có gì không ổn sao?"
Lúc này đây Lâm Thủ còn chưa lên tiếng, một vị tướng thủ thành ở một bên đã lên tiếng hỏi, vẻ bất mãn tràn ngập trong giọng nói.
Mục Cực năm lần bảy lượt đánh nghi binh sớm đã làm cho tướng sĩ trên Đại Hoàng thành mệt mỏi không chịu nổi, nếu không tìm được cơ hội phát động phản kích, kéo dài như vậy thì tình thế Đại Hoàng thành sẽ chỉ càng lúc càng bị động, bởi vậy mọi người gần như đều cho rằng chuyện phản kích này không thể chậm trễ.
Nhưng Từ Hàn dường như hoàn toàn không nghe ra sự bất mãn trong miệng vị tướng lĩnh kia, càng không chú ý tới ánh mắt ẩn giấu sự không tín nhiệm do mọi người ném tới.
Gã trầm con ngươi xuống, tiếp tục nói:
"Tại hạ đương nhiên biết thế cục Đại Hoàng thành hiện giờ cũng không lạc quan, nhưng càng như thế, chúng ta càng phải làm việc cẩn thận, nếu không..."
"Rốt cuộc Phủ chủ có diệu sách gì thì cứ nói nhanh đi, phàm phu tục tử như chúng ta đều hiểu những đạo lý lớn này, cũng không cần Phủ chủ đại nhân vất vả chúng ta giúp chúng ta học thuộc lòng như vậy."
Nào ngờ Từ Hàn còn chưa nói hết lời này đã bị một thanh âm thô kệch cắt đứt, người nói chuyện kia là một vị tướng thủ thành khác khác trong Đại Hoàng thành, tên là Mạnh Đồng, bối phận dường như cũng cực cao, là lão tướng đi theo Lâm thủ nhiều năm.
Mà lời này cũng hiển nhiên chọc trúng tâm tư mọi người, trong đại điện trong lúc nhất thời lại vang lên từng trận cười vang.
Từ Hàn nhíu nhíu mày, chỉ mỉm cười, cũng không tức giận, sau đó lời nói của hắn vừa chuyển, cực kỳ tự tin nói:
"Tướng quân nói rất đúng, vậy tại hạ sẽ nói thẳng.”
"Tại hạ cho rằng, ban ngày hôm nay quân ta nên an bài các sĩ tốt tu dưỡng tốt, không cần bố trí bất kỳ thành phòng nào..."