Tống Nguyệt Minh nhìn thần tình hờ hững của Tư Không Bạch, cười khổ lắc đầu. Gã thu hồi hứng thú tiếp tục tranh luận cùng đối phương, gã biết rõ vị sư tôn này của mình đã mất đi một tia lý trí cuối cùng, có nói đạo lý lớn hơn nữa, có suy luận rõ ràng ra sao, lão cũng không nghe lọt tai, huống chi chính gã hiện tại cũng không còn khí lực phí chút miệng lưỡi với đối phương. Gã đã quá mệt mỏi. Hình Thiên kiếm cắn nuốt lượng lớn sinh cơ của gã, bây giờ gã
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.