Tháng tám năm Thái Nguyên thứ mười tám.
Ngày thứ mười tám Thái úy Đại Chu Từ Hàn rời khỏi thành Trường An.
Mười tám ngày nay được coi là một cơn ác mộng đối với các Thái thú ven đường từ Trường An đến Đại Hoàng thành.
Cưỡng đoạt, uy bức lợi dụ.
Vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này hiển nhiên không có phong phạm khiêm tốn công tư của Phủ chủ đại nhân đời trước.
Hắn càng giống như một tên lưu manh từ trong chợ búa lăn lộn ra.
Không giảng đạo lý, cũng không tuân thủ quy tắc.
Một đường đi tới đã móc sạch gia tài vất vả tích góp được của gần như tất cả Thái thú ven đường.
"Nhạn quá nhổ lông" đại khái là ấn tượng sâu sắc nhất của mười tám vị Thái thú này đối với vị Từ phủ chủ kia. (Nhạn quá nhổ lông là chỉ đại nhạn bay qua cũng có thể nhổ lông ra. nguyên hình dung võ nghệ cao siêu, sau ví dụ người thích chiếm tiện nghi, thấy có lợi liền nhân cơ hội vớt một phen. xuất phát từ "truyện anh hùng của con cái".)
Đương nhiên hắn cũng là đứa ngốc vội vàng chịu chết trong mắt mọi người.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì các phương Đại Chu đều xem ra, Thiên Sách phủ và Đại Hoàng thành đều giống như con rơi, đều là vong linh nhất định sẽ đi đến đường cùng.
......
Mà dưới ánh mắt không được coi trọng này nhìn chăm chú.
Trong gió mùa thu lạnh run của Lương châu.
Tên ngốc kia mang theo ba vạn đại quân chắp vá lung tung, gõ cửa lớn Đại Hoàng thành.
Phụ trách nghênh đón hắn là cháu trai của Lâm thủ, vị Thái thú trên danh nghĩa Đại Hoàng thành, Lâm Ngự Quốc.
Sau một thời gian ngắn hàn huyên ngắn ngủi khách sáo, Lâm Ngự Quốc đã dẫn đám người Từ Hàn đi về phía phủ tướng quân ở Đại Hoàng thành.
Dọc theo đường đi Lâm Ngự Quốc lén đánh giá vị Từ phủ chủ gần đây ồn ào huyên náo bên người mình.
Còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng, tu vi không tệ, đã đến Tam Nguyên cảnh, đặt ở trong đại đa số tông môn hoặc gia tộc cũng coi như là nhân vật nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng so với cái gọi là thiên tài tuyệt thế lại kém rất nhiều, càng không đảm đương nổi thân phận Phủ chủ trẻ tuổi nhất từ khi Thiên Sách phủ lập phủ tới nay.
Nói tóm lại, vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ này ít nhiều làm cho Lâm Ngự Quốc có chút thất vọng.
Cho dù đó là bản thân hắn, hay là ba vạn người mà hắn mang đến cũng đều là như thế.
Đại Hoàng thành là một tòa thành lớn.
Từ cửa quan đi đến phủ tướng quân phải mất một chút thời gian, ba vạn tướng sĩ và rất nhiều phó tướng Thiên Sách phủ đều bị phó tướng bên người Lâm Ngự Quốc dẫn đi tới chỗ quân doanh dựng trại.
Mà những người theo Lâm Ngự Quốc đi tới phủ tướng quân chỉ có Từ Hàn, Lộc tiên sinh cùng với Diệp Hồng Tiên.
Đường xa như vậy, nếu luôn luôn im lặng sẽ tạo nên bầu không khí rất lúng túng.
Lâm Ngự Quốc mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng từ nhỏ đều sinh hoạt dưới sự quản giáo của Lâm Thủ, đối với Lâm Ngự Quốc mà nói, thứ gã hiểu nhiều nhất chính là trị quân và an dân.
Dọc theo đường đi gã vừa đáp lại sĩ tốt tuần tra trên đường phố, vừa suy tư muốn tìm đề tài gì đó phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc này.
Binh mã do đám người Từ Hàn mang đến mặc dù không thể làm cho Lâm Ngự Quốc hài lòng, nhưng gã cũng hiểu được tình cảnh của Đại Hoàng thành hiện giờ, đám người Từ Hàn chịu đến từ ý nào đó mà nói cũng đã là trợ giúp lớn rồi.
Dù sao triều đình Đại Chu to lớn từ đầu đến cuối cũng chỉ cho bọn họ hai vạn lão binh tốt tàn có thể tính là vớ va vớ vẩn, ngoại trừ tiêu hao không nhiều lương thảo của Đại Hoàng thành, Lâm Ngự Quốc quả thực không thể tưởng tượng được hai vạn người này rốt cuộc có thể làm cái gì.
Bởi vậy trong lòng gã vẫn ôm thiện ý cực lớn đối với đám người Từ Hàn, huống chi Lâm Thủ năm đó cũng được coi là bộ hạ cũ của lão Mục Vương, mà quan hệ giữa lão Mục Vương và Thiên Sách phủ đương nhiên là như thể chân tay.
Cho nên gã cảm thấy im lặng đi đường như vậy thì ít nhiều có chút lãnh đạm với đám người Từ Hàn.
"Nghe nói sớm ngày hôm nay, Mục Cực đã khiêu chiến ở bên ngoài quan?"
Cũng không biết do nhìn ra quẫn cảnh của Lâm Ngự Quốc, hay thật sự chợt nhớ tới việc này, Từ Hàn chợt hỏi.
Lâm Ngự Quốc lúc đó hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, gã khẽ gật đầu,
"Giờ Thìn hôm nay tới."
"Không hề công thành?"
"Không hề, nhưng ít thì ba ngày nhiều thì năm ngày, hắn nhất định sẽ động thủ."
Lâm Ngự Quốc nói như vậy, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu.
"Tướng quân nói như thế."
"Tướng quân?"
Từ Hàn có chút khó hiểu.
Lâm Ngự Quốc nghe ra nghi hoặc của hắn, gã mỉm cười giải thích:
"Gia gia trị quân nghiêm minh, chỉ cần là chuyện công thì đều phải xưng quân chức tương xứng."
"Thế ư."
Từ Hàn khẽ gật đầu, trái lại không cho ý kiến đối với việc này, nhưng đáy lòng không tránh khỏi sinh ra chút tò mò đối với vị lão tướng quân kia.
"Tính tình nghiêm khắc của lão tướng quân nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi a."
Lúc này, Lộc tiên sinh ở một bên chợt nói.
"Vị này là?"
Lâm Ngự Quốc nghe vậy, đảo mắt nhìn Lộc tiên sinh. Gã từ khi hiểu chuyện đã hiếm khi rời khỏi Đại Hoàng thành, mặc dù nghe qua đại danh ba ngàn công khanh dưới bàn tay của Lộc tiên sinh, nhưng hiển nhiên vẫn chưa từng thấy bộ dáng của lão.
Từ Hàn thấy thế đang muốn giới thiệu, nhưng ngay lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến một đạo thanh tuyến trung khí mười phần.
"Lộc tiên sinh! Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!"
Chỉ thấy một vị lão giả tóc hoa râm mặc giáp trụ đang sải bước, vẻ mặt tràn đầy ý cười đi về phía nơi này.
Từ Hàn giật mình, chắc hẳn lão nhân này chính là Lâm Thủ - tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ trong lời đồn kia đi.
Hắn không khỏi đánh giá đối phương một phen từ trên xuống dưới, tuổi già lại trung khí mười phần, trong lúc đi lại không lộ ra nửa phần già nua.
Nói thật không khác gì hình tượng trong dự đoán của Từ Hàn.
"Vị này chính là Từ phủ chủ đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a."
Lâm Thủ rất nhiệt tình chào hỏi, dường như đã quen biết Lộc tiên sinh rất lâu.
Y nói xong rồi vươn tay ra, vỗ về phía bả vai Từ Hàn, đối với người lần đầu gặp mặt mà nói, đây hẳn là một động tác rất đường đột, nhưng không biết vì sao do lão nhân này làm ra, lại làm cho người ta khó có thể dâng lên một chút ác cảm.
"Tại hạ Từ Hàn, bái kiến..."
Từ Hàn chắp tay muốn hành lễ, nhưng đột nhiên thân thể ngừng lại.
Ngay lúc đó bàn tay của lão nhân chạm vào vai hắn.
Từ Hàn nhướng mày, nhưng rất nhanh hắn lập tức che lấp sự khác thường như vậy, nói tiếp:
"Bái kiến tướng quân."
"Than ôi! Không dám không dám, ta chỉ là một vị tướng thủ biên thành, không chịu được lễ này."
Y liên tục xua tay, dường như cũng không chú ý tới dị trạng của hắn.
- Lâm tướng quân lần này chuẩn bị như thế nào?"
Lộc tiên sinh dường như cũng không phát hiện dị trạng thoáng qua của Từ Hàn, lão nhìn Lâm Thủ, lập tức bắt chuyện với y.
Nói đến chính sự, ý cười trên mặt Lâm Thủ cũng trong nháy mắt thu liễm.
"Ai, trên tay Mục Cực. ."
Hai vị lão giả tán gẫu rất thân thiết, nghiễm nhiên đã bắt đầu phân tích thế cục, vừa nói xong đã sánh đôi dạo bước phía phủ tướng quân cách đó không xa, Lâm Ngự Quốc thấy thế cũng vội vàng đuổi theo. Chỉ có Từ Hàn còn đang kinh ngạc xuất thần tại chỗ.
"Ai, ngẩn người cái gì vậy?"
Lúc này Diệp Hồng Tiên ở một bên nhẹ nhàng chạm vào Từ Hàn, khẽ hỏi như vậy, hiển nhiên có chút khó hiểu đối với việc hắn sững sờ lúc này.
Từ Hàn cuối cùng phục hồi tinh thần lại, hắn cau mày, nhìn thật sâu bóng dáng vị lão nhân kia, hé miệng rồi lại nhắm lại.
"Không có gì."
Hắn lắc đầu nói như vậy, cũng lập tức cất bước đi về phía hai vị lão giả rời đi.
......
Trường An, Chúc phủ.
Người đàn ông ngồi dưới bóng tối, đưa tay gõ bàn làm việc bên cạnh mình.
Tiếng rắc rắc vang vọng trong cửa phủ, giống như ác thú trong rừng đang mài răng nanh của mình, trầm thấp lại sâm nghiêm.
"Ngươi nói, Mục Cực làm như vậy chỉ vì muốn mạng của ta?"
Rốt cục tiếng trầm thấp kia đột nhiên dừng lại, thay vào đó là thanh âm nặng nề của nam nhân làm cho ngực người ta có chút nghẹn lại.
Một vị nữ tử áo xanh dung mạo tuyệt mỹ ngồi bên dưới, dáng người uyển chuyển, dáng vẻ nở nang.
"Tin tức do Ngọc nhi truyền về, có lẽ không sai được. Theo lời nàng thì những câu này là lời từ chính miệng Mục Cực nói ra."
Con ngươi thâm sâu của nam nhân trong bóng tối chợt nheo lại, y hỏi:
"Vậy ngươi cảm thấy Mục Cực thật sự sẽ vì huyết cừu Mục gia mà không để ý đến cuộc sống hay sinh tử của dân chúng Đại Chu sao?"
Đối mặt với người nam nhân khiến cả thiên hạ Đại Chu đều sợ hãi, nữ tử lại biểu hiện cực kỳ thoải mái.
"Ta đi theo đại nhân đã bao nhiêu năm rồi?"
Nàng hỏi ngược lại, sắc mặt bình tĩnh.
Đây hiển nhiên là một chuyện rất thất lễ, ít nhất đưa mắt nhìn thiên hạ thì cũng không nhiều người dám nói chuyện với nam nhân này như vậy, nhất là ở Đại Chu.
Nhưng nam nhân lại không hề lộ ra một chút không vui, y suy nghĩ kỹ một chút, sau đó đáp lại:
"Mười tám năm rồi."
"Mười tám năm, ta xưa nay chỉ vì thủ tọa phân biệt chuyện thật giả, nhưng không dám tự tiện phỏng đoán. Thủ tọa nghĩ rằng lý do là vì sao?"
Nữ tử cười hỏi.
"Vì sao?"
"Chuyện trên đời này hễ liên quan đến con người, đều sẽ liên quan đến lòng người. Mà lòng người khó lường nhất, tu vi Thanh Y còn nông cạn nên không dám nắm bắt."
"Cho nên rốt cuộc Mục Cực đang suy nghĩ cái gì, lại đang muốn làm gì, đều là chuyện phải suy đoán trước tiên, điều Thanh Y cần làm chỉ là báo cáo nhất cử nhất động của hắn cho thủ tọa mà không hề giữ lại."
Thái độ của nữ tử cung kính, lại không có chút vẻ hèn mọn nào.
Nam tử hơi im lặng.
Một lúc lâu sau y mới khẽ gật đầu, giọng nói nặng nề:
"Cũng tốt. ”
Sau đó y thu hồi ý định tiếp tục tính toán gúc mắc về vấn đề này, thay vào đó lại hỏi:
"Chuyện kia đã chuẩn bị sao rồi?"
Nữ tử nghe vậy, trên mặt lúc đó chợt nở ra một ý cười.
Một khắc kia, nàng phong thái yêu mị, như trăng treo trên ngọn liễu, như hoa nở trên đồng, quả thực là không gì sánh được.
"Nhỏ lừa gạt trẻ, lớn lừa dối trời."
"Tiểu đạo sờ châu, đại đạo trộm mệnh."
Nàng khẽ đọc châm ngôn tổ tiên truyền lại một lần, ý cười trên mặt lại nặng thêm một chút.
"Chỉ cần số mệnh Đại Chu yếu đi vài phần, Thanh Y nhất định sẽ trộm tới đạo thiên mệnh này vì thủ tọa."