Thôn Ngưu Đầu ở vào đông bắc Thanh châu.
Đây là một cái thôn xóm bình thường không thể tầm thường hơn.
Trưởng thôn họ Lưu, tên một chữ Cường. Tuổi tác đã ngoài bốn mươi, là người trung hậu, tâm địa không tệ, dân chúng trong thôn hết sức yêu quý.
Mấu chốt nhất chính là, mặc dù hắn là người trung thực, nhưng phương diện tâm tư lại rất nhanh nhẹn.
Đại Chu mấy năm này tình trạng cũng không tốt, mà trong đó Thanh châu bị quá nặng. Thường là sau khi nạn hạn hán lại đón lấy tuyết tai, chớ nói thôn xóm bình thường, dù cho bên trong thành lớn cũng có người chết đói khắp nơi.
Nhưng thôn Ngưu Đầu mấy năm này mặc dù trải qua đau khổ, nhưng cũng có rất ít việc người chết đói phát sinh.
Cái này cùng chuyện Lưu Cường mang theo thanh niên trong thôn lên núi đi săn không phải không có quan hệ, vì thế Lưu Cường mấy lần thân ở hiểm cảnh, mà dân chúng trong thôn cũng bởi vậy càng tôn kính hắn.
Quảng Lâm Quỷ ở bên trong một gian nhà lá thôn Ngưu Đầu tỉnh lại.
Gã mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt to đen nhánh.
"Ngươi đã tỉnh?" Thấy Quảng Lâm Quỷ tỉnh lại, chủ nhân cặp mắt kia nhất thời hưng phấn nói."Ngươi đợi đấy, ta sẽ đi gọi phụ thân tới đây."
Cuối cùng người nọ vẫn không quên nhắc nhở, rồi mới lanh lợi ra cửa phòng.
Quảng Lâm Quỷ lúc đó chậm rãi ngồi dậy từ chiếc giường nhìn có chút cũ nát. Gã nhìn cánh tay phải của mình, nơi đó bị người dùng vải bố băng bó, máu đã ngừng từ lâu, thế nhưng sắc mặt của gã vẫn còn có chút trắng bệch. Đoạn đường này chạy trốn, gã thực sự mất máu quá nhiều, có thể nhặt về cái mạng này đã là chuyện khó lường được.
Quảng Lâm Quỷ nghĩ đến những thứ này, liền muốn đứng dậy xuống giường.
Nhưng chân vừa mới đặt xuống, chủ nhân cặp mắt kia liền dẫn một người nam nhân trung niên đi đến.
Quảng Lâm Quỷ sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ chủ nhân cặp mắt kia là một tiểu cô nương chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mà bộ dáng này lại có vài phần tương tự với cái tượng Phật gã từng thấy trong mơ.
Gã lúc đó hoảng hốt một hồi, sinh ra một loại ảo giác mộng cùng sự thật giao thoa.
Cảm giác kia khiến cho đầu gã vốn có chút mơ màng quặn đau một hồi, thân thể ngồi dậy một lần nữa ngã trở lại giường.
Tiểu cô nương cùng nam nhân kia thấy thế vội tiến lên phía trước.
Nam nhân là một người thô hào, mặc dù có lòng đỡ lấy Quảng Lâm Quỷ, nhưng động tác trên tay lại thực sự quá lớn, nhất thời không thể giữ chặt cánh tay phải của Quảng Lâm Quỷ. Cánh tay phải của tiểu hòa thượng bị lôi kéo, truyền đến một hồi quặn đau, gã phát ra một tiếng hét lớn, đầu nghiêng một cái lại ngất đi lần nữa.
"Cha!" Tiểu cô nương thấy thế rất là bất mãn dậm chân, cảm thấy cực kỳ không hài lòng đối với người cha qua loa của mình, cũng không có bao nhiêu vừa ý.
Nam nhân cũng tự biết đuối lý, hắn lập tức kiểm tra tình huống của tiểu hòa thượng một lần, xác định gã cũng không đáng lo, lúc này mới xin lỗi, gãi gãi sau gáy, tràn đầy áy náy nhìn về phía con gái nhà mình, nhưng tiểu cô nương vẫn cứ hung hăng thưởng vị thôn trưởng đại nhân này một cái liếc mắt.
. . .
Quảng Lâm Quỷ sau khi tỉnh lại lần nữa, đã là lúc màn đêm buông xuống.
Trong nháy mắt gã mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt vẫn là cặp mắt to đen nhánh kia.
So với lúc tỉnh lại buổi trưa hôm nay, tình trạng của gã đã tốt lên rất nhiều.
"Ngươi đã tỉnh?" Tiểu cô nương dường như luôn luôn trông coi gã, trong nháy mắt gã tỉnh lại liền nhích lại gần, vươn tay nhỏ bé của nàng đỡ thân thể suy yếu của Quảng Lâm Quỷ lên.
"Nơi này là nơi nào?" Quảng Lâm Quỷ trầm giọng hỏi. Gã tỉnh táo hơn rất nhiều, thế nhưng tâm tình cũng không mưu tính quá lớn.
Về trận xung đột ở Linh Lung các, gã luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng, gã ít nhiều có chút khó hiểu về việc vì sao lại phát sinh chuyện như vậy.
Chẳng lẽ hàng yêu phục ma thật sự khó như thế sao?
Gã không rõ vì sao những người kia lại ngăn trở mình, mà càng không hiểu là, tại sao trong lòng của gã lại có hai thanh âm.
Cuộc đối thoại rõ ràng kia, thật giống trong thân thể gã tồn tại hai cái linh hồn.
Điều này làm cho gã không thể không suy nghĩ vấn đề lúc trước gã chưa bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc gã là người nào? Tại sao lại cùng lão hòa thượng kia ở lại trong miếu đổ nát nọ? Lão hòa thượng kia là ai? Mà gã là ai trước khi tới miếu đổ nát?
Dường như những điều này đều bị lực lượng nào đó phong ấn, mơ hồ không thể tả, thậm chí có thể coi là trống rỗng.
Mà chỉ cần gã ngẫm nghĩ lại những chuyện này, trong đầu của gã không kìm được truyền đến một hồi quặn đau, để cho gã thống khổ không chịu nổi.
"Nơi này là thôn Ngưu Đầu." Nữ hài nghe vấn đề của Quảng Lâm Quỷ, không cần nghĩ ngợi đáp lại.
"Là ngươi đã cứu ta?" Quảng Lâm Quỷ muốn lần nữa xuống giường.
"Ừ." Cô bé khẽ gật đầu, rồi lại có chút không yên lòng Quảng Lâm Quỷ hiện tại, vội vươn tay đỡ lấy, để ngừa gã không để ý té ngã trên đất.
"Cảm ơn." Quảng Lâm Quỷ nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô bé có nụ cười kia động lòng người, nói ra.
"Không có việc gì á." Nữ hài được Quảng Lâm Quỷ xem trọng nên có chút xấu hổ, nàng híp đôi mắt đen nhánh, lộ ra má lúm đồng tiền, cười đáp lại.
Quảng Lâm Quỷ sững sờ, gã cảm thấy cô bé này cười rộ lên rất đáng yêu, đáng yêu giống như là gió xuân tháng ba, mưa thu tháng chín, kéo dài không lâu nhưng lại thấm vào lòng người.
"Đúng rồi, ngươi là hòa thượng ư?" Tiểu cô nương dìu Quảng Lâm Quỷ đến bàn gỗ một bên, lại từ trong buồng bưng tới cho gã một chén đồ ăn, mặc dù chỉ là chút rau cùng với cơm, nhưng có lẽ là do gã đã lâu không ăn cơm, chỉ cần chén cơm kia tỏa ra mùi thơm liền để cho gã không kìm được nuốt nước miếng.
"Ừ." Quảng Lâm Quỷ khẽ gật đầu, bắt đầu bưng chén đồ ăn trước mặt lên.
"Ngươi nên ăn nhiều một chút, cha ta nói ngươi bị trọng thương, thể cốt yếu ớt quá. . ." Tiểu cô nương bắt đầu nói liên miên bên tai của gã, từ chuyện của thôn Ngưu Đầu, đến người cha là thôn trưởng của nàng đã mang theo người dân trong thôn lên núi đi săn, giành sinh kế như thế nào, hầu như đều nói mấy lần.
Quảng Lâm Quỷ dù sao đã ở trong miếu đổ nát nghe quen lão hòa thượng nói lải nhải, đối với chút chủ đề lộn xộn của tiểu cô nương kia cũng có thể trò chuyện, trái lại vừa ăn cùng hàn huyên chút ít.
"Đi săn? Là như thế nào?"
"Chính là đi trên núi bắt những động vật hoang dã, ví dụ như thỏ tuyết, gà rừng. Ta nói với ngươi, có một lần cha ta còn bắt được một con lợn rừng, nó cực kỳ to lớn. Để cho người trong thôn chúng ta ăn khoảng chừng hơn nửa tháng."
"Cha ngươi mang những thứ đó đều phân cho người trong thôn?"
"Đúng vậy a, cha ta nói, tất cả mọi người ở cùng một chỗ, hôm nay loạn thế không ai biết được, nếu là một thôn thì nên trợ giúp lẫn nhau."
"Mỗi lần nhà ta có bao nhiêu đồ vật đều chia cho người khác, vị Hồ gia gia lớn tuổi đầu thôn kia, cha ta còn mỗi ngày đều đi qua chăm sóc đó!" Nói tới người cha của mình, sắc mặt tiểu cô nương lập tức trở nên hưng phấn, dường như rất tự hào với chuyện này.
"Cha ngươi thật sự là người tốt." Quảng Lâm Quỷ vốn đang ăn cơm chợt dừng lại, rồi mới nghiêng cái đầu nói ra, gã nghĩ đến nếu như người trong thiên hạ đều là người như tiểu cô nương, vậy gã cũng không cần cực nhọc nghĩ đến phổ độ chúng sinh rồi.
"Cũng không phải như vậy." Tiểu cô nương nghe vậy giương cổ, nâng cái cằm trắng như ngọc của mình lên thật cao, tựa như một con gà trống chiến thắng vênh váo tự đắc. Bất chợt nàng giống như nghĩ tới điều gì, thần sắc trên mặt tối sầm lại, còn nói thêm: "Thế nhưng trong thôn vẫn có người nói cha ta là kẻ ngu, mùa màng kém như thế không muốn tích lũy chút lương thực, ngược lại một lòng bố thí cho người khác."
Nói đến đây, trên mặt của cô bé có chút không cam lòng.
"Hả? Tại sao? Không phải cha ngươi giúp thôn nhiều như vậy, tại sao còn có người không thích ông ấy?" Quảng Lâm Quỷ cùng lúc đó nhíu mày, cũng có chút khó hiểu đối với chuyện này.
"Không biết, ta cũng đã kể việc này với cha, nhưng cha nói người khác nghĩ sao là việc của họ, mà mình làm gì đều là chuyện của mình, muốn làm người không có lỗi lương tâm của mình, người tốt liền nhất định sẽ được đền đáp. Ngươi nói cha ta nói đúng không?" Tiểu cô nương nghiêng cái đầu nhìn Quảng Lâm Quỷ hỏi.
Quảng Lâm Quỷ nghe vậy sững sờ, nghiêng cái đầu suy nghĩ kỹ một hồi, lúc này mới khẽ gật đầu, trịnh trọng nói.
"Ừ, nhất định đúng đấy, người tốt nhất định sẽ được đền đáp."