"Vậy còn ngươi thì sao, ngươi là ai?" Tô Mộ An ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ưng, nhưng sự vật trong suốt bao bọc bên trong lại bị gã mạnh mẽ kìm xuống, không hề chảy ra. "Ta là người đòi nợ, cha ngươi nợ ta một đao, lúc này..." Bóng người kia nói như thế, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Tô Mộ An cứng rắn cắt đứt. "Nợ ngươi một đao? Vậy một đao này mượn khi nào?” Tô Mộ An ngửa đầu hỏi. Vấn đề này ngược lại đã nằm trong dự liệu của bóng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.