Thành Ấu Long tọa lạc ở phía nam Lương Châu.
Cách Trường An không quá một nghìn lý, lại là khu vực cần phải đi qua nếu đi từ Trường An tới Từ Châu.
Có đôi khi thiên thời địa lợi mạnh mẽ hơn quá nhiều so với thứ gọi là nhân hòa, ỷ vào địa thế như vậy, cho dù trong những năm Đại Chu khó khăn nhất, giống như Thanh Châu, Sung Châu người chết đói khắp nơi nhưng cũng chưa từng phát sinh ở thành Ấu Long.
Rất nhiều chuyện trên đời này đã là như thế.
Có rất nhiều người mới sinh ra đã định trước sẽ cao cao tại thượng, mà lại có rất nhiều người đã định trước vì đuổi theo phần cao cao tại thượng như vậy, cần phải bỏ ra cái giá mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Mông Lương nghĩ đến những chuyện này, vừa há miệng ra, hung hăng cắn ra hơn nửa phần bánh bao nhân thịt trên tay.
Mùi thịt tràn ra bốn phía, nồng nặc hơn màn thầu của Ly Sơn quá nhiều.
Một ngày nào đó, hắn muốn dân chúng Trần quốc người người đều có thể ăn được bánh bao như vậy.
Mà trước đó, hắn cần đi đến Linh Lung Các, quyết đấu với cái tên cuối cùng trên danh sách của hắn.
Mông Lương hạ quyết tâm, há mồm đút miếng bánh bao còn lại vào trong miệng, sau đó lau đi mỡ dính ngoài miệng, liền muốn tiếp tục lên đường.
Lúc này hai bóng người một cao một thấp bỗng nhiên đi tới trước bàn gã.
Kiếm ý!
Mông Lương chấn động trong lòng, hắn nhạy cảm phát hiện được uy hiếp từ trên thân người đến, hắn theo bản năng vươn tay muốn cầm chặt kiếm đặt ở trên bàn mình.
Kiếm khách.
Sinh vì kiếm, chết vì kiếm.
Bài thứ nhất hắn phải học trên Ly Sơn, chính là cầm kiếm.
Vì thế hắn bỏ ra khoảng chừng nửa năm mới được Diễn Thiên Thu nhận thức. Mà cầm kiếm từ đó trở đi đã sáp nhập vào máu của hắn, đã trở thành bản năng của hắn.
Nhưng lúc này đây, một thanh kiếm hắn nắm đến thuận buồm xuôi gió, lại như nặng ngàn cân, hắn dùng cách nào cũng không cầm lên nổi.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy trên thân thanh kiếm kia đã có một cánh tay đè lấy từ lúc nào.
Mông Lương ngẩng đầu lên, thấy rõ hình dáng của chủ nhân cánh tay kia, là một vị nam tử trung niên mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị, là một vị kiếm khách rất lợi hại.
Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Mông Lương không kìm được sinh ra ý nghĩ như vậy.
Bên người nam nhân còn có một thiếu nữ đang đứng, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại thêm vô cùng xinh đẹp, nhất là cặp mắt màu tím càng cực kỳ yêu dị, khiến Mông Lương từ khi đến Ly Sơn liền chưa từng thấy nữ nhân, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
"Kiếm tốt." Thanh âm của nam nhân vào lúc đó vang lên, trầm trọng, ổn định. Giống một thanh trọng kiếm lúc ra khỏi vỏ, lúc mũi kiếm mài qua vỏ kiếm phát ra thanh âm.
Sau đó nam nhân cùng cô bé kia ngồi xuống.
Mông Lương mới tỉnh táo lại từ vẻ mỹ mạo của cô gái, hắn ý thức được tình cảnh của bản thân mình trong thời khắc này, lông mày của hắn nhăn lại cảnh giác nhìn vị nam nhân đang vuốt vuốt kiếm của hắn.
"Ly Sơn ư?" Nam nhân tựa như chưa cảm nhận được sự cảnh giác của Mông Lương, y quay đầu nhìn về phía hắn nói.
"Vâng." Mông Lương khẽ gật đầu, thân thể vào lúc đó cong lên, cực kỳ giống một dây cung kéo căng hết sức.
"Ông già Diễn Thiên Thu gần đây thế nào?" Nam nhân lại hỏi, ánh mắt bỗng nhiên híp lại, giống như đang cười.
Mông Lương sững sờ, tư thế căng cứng vừa mới tạo ra trong thời khắc ấy chợt nhẹ đi hơn một nữa.
Diễn Thiên Thu? Ông già?
Mông Lương chưa từng được thấy người trên đời này dám xưng hô sư tôn của hắn như vậy, ngay cả mấy vị hoàng tử điện hạ gần đây vì tranh ngôi vị hoàng đế tới đầu rơi máu chảy, gặp được sư tôn của hắn cũng phải cung kính gọi to một tiếng tiền bối.
Nam nhân này có lai lịch gì?
Mông Lương nhăn mày lại, hắn biết rõ bất kể đối phương rốt cuộc là người nào? Nhưng theo thái độ tùy tiện khi y xưng hô sư tôn là ông già liền có thể nhìn ra, hắn không phải là đối thủ của nam nhân này, ừ, ít nhất bây giờ không phải.
Huống chi, từ khi nam nhân xuất hiện hắn đã cảm nhận được kiếm ý, cũng đã nói rõ chuẩn xác điểm này.
Mông Lương rất rõ ràng, nam nhân cố ý thả kiếm ý kia ra.
Y muốn nói cho hắn biết, ngươi không phải là đối thủ của ta.
"Gia sư còn mạnh khỏe." Mông Lương hiểu rõ những chuyện này, liền thay đổi thái độ nghiêm túc, cung kính đáp lại câu hỏi của nam nhân.
"Ừm. Dẫn ta đi gặp gã." Nam nhân còn nói thêm, trong giọng nói bình thường lại mang theo một cỗ nghiêm túc kiên định.
"Chuyện này . . ." Mông Lương lập tức cảm thấy khó xử. Hắn muốn gặp sư phụ của mình một lần đã khó càng thêm khó, nam tử đột nhiên xuất hiện này, há miệng liền muốn gặp vị Thái Đẩu của kiếm đạo kia.
"Không có việc gì, ngươi chỉ cần mang ta đến Ly Sơn, chắc chắn gã sẽ ra ngoài gặp ta." Nam nhân dường như nhìn ra lo ngại của Mông Lương, y lại mở miệng nói.
"Không biết tiền bối muốn gặp sư tôn là có chuyện gì?" Mông Lương nghe xong câu này, trong lòng đập mạnh một cú, lại cảnh giác thêm lần nữa, thầm nghĩ nam nhân này không phải muốn đi tìm Ly Sơn để gây phiền toái chứ?
"Làm khoản mua bán." Nam nhân nhìn Mông Lương từ trên xuống dưới, dường như đang cân nhắc những chuyện gì đó. Cuối cùng, y lại bổ sung."mua bán lớn."
Mông Lương có chút khó chịu khi bị nam nhân nhìn vào, hắn nghĩ đến nếu như cô bé kia cũng nhìn hắn như vậy, trái lại hắn sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhưng nam nhân này. . .
Chẳng lẽ có Long Dương chi hảo* ư?
Nghĩ tới đây Mông Lương giật mình một cái, đứng người lên vẻ mặt nghiêm nghị nói ra: "Sư phụ ở trong Ly Sơn, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nếu như tiền bối thật sự có việc tìm sư phụ ta, lúc này liền khởi hành là đủ. Tại hạ còn có chuyện quan trọng bên người, vậy nên xin đi trước."
Nhưng vừa mới đứng người lên, thiếu nữ ở một bên bỗng nhiên đưa cánh tay thon ngọn, trắng ngần như tiên trên trời kia ra, đặt trên vai của hắn.
Mông Lương sắc mặt trắng nhợt, lại ngã ngồi trở về trên ghế lần nữa.
Cô bé này nhìn qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà có thể áp chế hoàn toàn kiếm ý trong cơ thể hắn.
Mông Lương vừa mới nghĩ đến một phen giao phong nhìn như bình thường, trên thực tế. . . cũng đúng là giao phong rất bình thường, trong lòng vừa hãi vừa sợ.
Tay của cô bé kia đặt trên vai của hắn, hắn theo bản năng vận dụng kiếm ý quanh người muốn giãy giụa khỏi sự trói buộc của cô, nhưng kiếm ý mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ hơi hơi chạm đến hai tay cô bé, liền giống như là thuỷ triều tán loạn. . . Nói tiếp chuyện này, lại không thể coi là giao phong, chỉ có thể coi là làm tan biến.
"Có chuyện gì, sao vội vã như vậy?" Nam nhân dường như nhìn thấy chuyện này nhưng không hề quan tâm, y nghiêng đầu nhìn về phía Mông Lương, rất là hòa ái hỏi.
"Linh Lung Các, tìm người đánh nhau một trận." Mông Lương dù bả vai vẫn còn thấy đau nhưng lại không dám tiếp tục ý định đùa nghịch ở trước mặt người nam nhân này, hắn vội vàng hồi đáp mọi chuyện.
"Rất quan trọng ư?" Nam nhân lại hỏi.
Mông Lương nghiêng cái đầu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nặng nề gật đầu, "Rất quan trọng."
"Thời gian còn nhiều, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến, sau đó ngươi lại dẫn ta đi gặp Diễn Thiên Thu."
"Ách. . ." Mông Lương lập tức nghẹn lời.
Hắn cuối cùng là nghĩ mãi mà không rõ, mình cô độc ăn hai cái bánh bao ở trên đường, tại sao lại xuất hiện một quái vật có thể tương xứng ngang hàng với sư tôn của mình, còn cần phải quấn quít, cùng nhau lên đường với hắn, mà đáng hận nhất chính là bản thân mình lại đánh không lại y.
"Tiền bối, nơi đây đến Linh Lung Các đường xá xa xôi, khoảng chừng một ngàn tám trăm dặm, người xem, hai người là đại nhân vật, sự vụ bận rộn. . ." Mông Lương nói được nửa câu, liền ngừng lại, lúc đó thiếu nữ bên người nam nhân bỗng nhiên truyền cho hắn một ánh mắt, sát cơ lăng liệt, lạnh lẽo như gió. Mông Lương thức thời thu tiếng, xoay chuyển lời nói, nặn ra nụ cười trên mặt, giống như gió xuân lướt nhẹ qua liễu, đào hoa đua nở.
"Thế nhưng một ngàn tám trăm dặm này lại có nhiều nơi phồn hoa của Trung Nguyên, cảnh vật rất tốt, nếu tiền bối không bận rộn sự vụ, có thể coi như là thời gian giải trí, nếu như tiền bối không chê, ta sẽ giới thiệu từng chỗ cho tiền bối. . ."
Nam nhân nhìn tên đệ tử Ly Sơn miệng lưỡi lưu loát trước mặt, ánh mắt híp lại, khóe miệng hơi hơi vểnh lên.
Bộ dáng như vậy khiến y không nhịn được nghĩ tới một người khác.
Gã cũng khéo đưa đẩy như vậy, nhưng đáy lòng lại cất giấu đao kiếm.
Một ngàn tám trăm dặm sao?
Đổi lại ngươi tới, chắc cũng chỉ mất một hai ngày thôi?
Y âm thầm nghĩ tới.
. . .
Lương Châu, thành Đại Hoàng.
Dân chúng trong thành những ngày này có thể nói lòng người bàng hoàng.
Vị Bắc Cương vương ở Kiếm Long quan không hiểu đang nghĩ gì, co đầu rút cổ bên trong quan, cự tuyệt không xuất chiến.
Bỏ qua một bên vụ án Mục Gia mưu nghịch không nói, Mục Cực mặc dù trên người tàn tật, ngay cả đi lại đều cần người hầu giúp đỡ đẩy xe lăn làm bằng gỗ.
Nhưng tạo nghệ dùng binh của y đã được Đại Chu công nhận là đáng sợ.
Tác chiến hung mãnh, dụng binh bách biến như thần, đây chính là ấn tượng mà người nắm giữ Mục gia quân gần mười năm lưu lại cho triều đình cùng dân chúng Đại Chu.
Bất kể đối mặt địch mạnh ra sao, Mục Cực vẫn luôn theo đuổi nguyên tắc chủ động xuất kích, trong gần mười năm này đã đánh bại không biết bao nhiêu tướng giỏi lính mạnh của triều Đại Hạ. Nhưng bây giờ y lại tính khí thất thường, đối mặt với mấy lần khiêu chiến của Thôi Đình đều đóng cửa không ra.
Trên phố lan truyền thông tin rằng bệnh cũ của y tái phát không còn sống lâu nữa. Mà Mục Cực ngã xuống, hai mươi vạn Mục gia quân như rắn mất đầu, Kiếm Long quan liền nguy cơ ở sớm tối. Đương nhiên sau đó, đứng mũi chịu sào chính là thành Đại Hoàng, chỗ vắt ngang Trường An cùng Kiếm Long quan này.
Đương nhiên lúc này người duy nhất có thể khiến dân chúng trong thành cùng những quan to hiển quý trên triều đình kia an tâm chính là vị Lâm lão tướng quân đệ nhất Thủ Tương nổi danh thiên hạ - Lâm Thủ.
Lão tướng quân có thể tính là một nhân vật truyền kỳ.
Tuy nói Chúc Hiền hôm nay đã một tay che trời ở triều đình Đại Chu, nhưng có hai người duy nhất y cũng không dám động tới.
Thứ nhất là vị Phu tử Thiên Sách phủ đã mất tích rất lâu kia, thứ hai chính là Lâm Thủ - lão tướng sa trường đã qua tám mươi tuổi này.
E ngại người trước là vì ba vạn Thiên Sách quân cùng ba nghìn sĩ tử áo trắng, mà e ngại người sau vì danh tiếng trong thiên hạ.
Đúng thế.
Danh tiếng của Lâm Thủ ở dân gian thực sự quá tốt, tốt tới mức cho dù là người nước Đại Hạ hoặc là Trần quốc láng giềng nhấp lên danh hào của Lâm Thủ, cũng sẽ khiến mọi người cùng tán thưởng.
Một nhân vật như vậy, sao Chúc Hiền dám động?
Mấy ngày nay phủ tướng quân thành Đại Hoàng điều phối nhân viên tới tấp, mấy vị phó tướng dưới trướng Lâm Thủ bận tối mày tối mặt, đã có mấy người mấy ngày vài đêm không có chợp mắt.
Tu vi của Lâm Thủ không thể coi là quá cao, cho dù đã tám mươi tuổi cũng chỉ mới tới Ly Trần cảnh, còn cách Đại Diễn cảnh một cái cửa ải, đến độ tuổi như lão, cuối cùng cả đời không thể nhìn ra con đường đạt tới Đại Diễn cảnh. Mưu lược cũng có thể coi là khác thường, nhưng so với vị Mục Cực dụng binh như thần kia lại kém tới nghìn dặm.
Nhưng nổi danh duy nhất chỉ là một chữ "Thủ", thật đúng người cũng như tên, có thể nói dày tới mức gió không thông, nước tích khó vào. Phóng nhãn anh hào trong thiên hạ không người dám nói có thể phá thành Đại Hoàng của lão.
Lão là người cẩn thận, chỉ mới vừa vặn ngửi được Mục Cực không tầm thường, không chờ triều đình điều lệnh, tự mình bắt đầu bố trí phòng thủ trên thành Đại Hoàng.
Một phần chiến báo ở tiền phương, hoặc là văn điệp về Thôi Đình, Mục Cực được đám trinh sát đưa vào trong phủ, lão tướng quân đầu tóc bạc khoác áo vải mỏng, một bên ho khan, một bên đọc kỹ những văn điệp này, khi thì nhăn mày lại, khi thì nhắm mắt trầm tư.
Lâm Ngự Quốc ở bên cạnh phục vụ nhìn ông nội mình tóc trắng phơ, tâm tư phiền muộn.
Không phải gã không khuyên ông nội của mình, nhưng tính khí của lão tướng quân lại cực kỳ ngang bướng, dùng lời nói của người cha đã chết trên chiến trường của gã, một khi ông nội đã cong môi lên, lão hoàng đế cũng không dám khuyên.
Sắc trời dần tối.
Thức ăn phòng bếp đưa tới cũng đã phải hâm nóng hai lần.
Lâm Ngự Quốc có chút lo lắng nhìn Lâm Thủ.
Thân thể của lão tướng quân không tốt lắm.
Lão quá già rồi.
Thân thể ngày càng sa sút, khẩu vị không thể sánh bằng năm đó.
Nhất là sau khi vụ án Mục vương mưu nghịch phát sinh, Lâm Thủ thân là bộ hạ cũ của lão Mục vương trong thời gian đó thường thường lấy nước mắt rửa mặt.
Lâm Ngự Quốc không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, có lẽ Lâm Thủ không sống được bao lâu.
Nhân vật quốc trụ cuối cùng của Đại Chu giống như là đại thụ đã khô mục, nhìn như che trời, thực ra đã lung lay sắp đổ.
Nhưng ngày hôm nay, Lâm Thủ dường như rất muốn ăn uống, từ sớm lão đã lệnh cho phòng bếp chuẩn bị xong tiệc tối phong phú. Lâm Ngự Quốc vốn tưởng rằng thân thể ông nội mình đã có chuyển biến tốt đẹp, vui mừng quá đỗi nên đặc biệt dặn dò phòng bếp nấu thức ăn ngon một chút.
Nhưng ai biết, những món đồ ăn này đã hâm đi hâm lại, cũng đã trôi qua thời gian ăn cơm mà lão tướng quân vẫn là cố chấp nhìn văn điệp trước mặt, không hề có ý dùng bữa.
"Ông nội . . ." Lâm Ngự Quốc càng nghĩ, vẫn quyết định nhắc nhở Lâm Thủ một chút, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền đối mặt với cặp mắt trừng to của lão.
Hổ dữ mặc dù già, uy vũ vẫn còn.
Lâm Ngự Quốc giật mình một cái, mới biết mình nói sai.
Lâm Thủ trị quân nghiêm khắc, cho dù là người trong nhà, hễ cứ làm việc công vụ, cũng phải lấy quân chức tương xứng.
Lâm Ngự Quốc cũng không dám khiến lão tướng quân mất hứng, vội vàng đổi giọng nói ra: "Tướng quân, tiệc tối đã cho phòng bếp hâm nóng lên hai lần rồi, có lẽ nên dùng cơm sớm một tí . . ."
"Hả?" Lâm Thủ nghe vậy sững sờ, ngước mắt nhìn ngoài phòng, mới phát hiện sắc trời đã tối xuống từ lâu.
"Bây giờ là mấy giờ?" Lão hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thân thể chợt ngừng lại, ngay sau đó chính là một trận ho khan kịch liệt.
Lâm Ngự Quốc thấy thế vội tiến lên phía trước, cẩn thận vuốt phần lưng Lâm Thủ, định dùng chuyện này để giảm bớt nổi thống khổ cho lão.
"Đã qua giờ Dậu, đến giờ Tuất rồi."
Lâm Thủ ho một hồi lâu, lúc này mới thoáng chậm lại. Lão lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Già rồi, không thể sống lâu hơn nữa."
Lâm Ngự Quốc nghe vậy, nhìn nam nhân tuổi già sức yếu trước mắt, nghĩ đến thời gian lão đã từng ngang giáo giữ ải, một kẻ làm quan cả họ được nhờ. Trong lòng liền có chút chua chua, hiếm thấy không trả lời lại câu nói của Lâm Thủ.
Lâm Thủ đã nhìn Lâm Ngự Quốc lớn lên từ nhỏ, nhìn gã từ gào khóc đòi ăn đến kết hôn sinh con, lại cho tới thành thục ổn trọng như bây giờ.
Tâm tư của đứa cháu mình sao có thể giấu giếm được lão?
Lão lại thở dài một hơi, nói: "Thư đưa tới Linh Lung Các đã đến hôm qua ư?"
"Vâng." Lâm Ngự Quốc hồi phục thần trí, gã vội vàng gật đầu."Đã đến hôm qua rồi, tám trăm dặm đường không quá xa, lại phái ra người tốt nhất đưa tin, chắc hẳn hôm qua đã đến."
"Vậy là tốt rồi." Lão tướng quân khẽ gật đầu, "Vậy sai người bưng thức ăn lên đi."
Lâm Ngự Quốc nghe vậy, trong lòng vui vẻ, liên tục phân phó người hầu hai bên mang đồ ăn trình tới.
Sau khi sắp xếp xong, Lâm Ngự Quốc còn chưa kịp nói gì, thanh tuyến của Lâm Thủ đã vang lên lần nữa.
"Tất cả các ngươi lui ra đi, lão phu đợi thêm một chốc nữa."
Người hầu chung quanh đương nhiên không dám kháng lệnh, vào lúc này cùng nhau lui ra, nhưng Lâm Ngự Quốc lại có chút do dự, gã cảm thấy ngày hôm nay Lâm Thủ có chút khác thường khó hiểu.
"Sao vậy? Cảm thấy ta già đến mức ngay cả tự mình ăn một bữa cơm đều không làm được sao?" Lão tướng quân lúc đó lông mày nhíu lại, nói.
Lâm Ngự Quốc sao dám phản bác ông nội mình, cho dù trong lòng vẫn còn bất an nhưng cũng theo mọi người, chậm rãi lui ra.
Lâm Thủ vẻ mặt tràn đầy nếp nhăn nhìn đứa cháu đang có âu sầu trong lòng, cau mày.
"Ngự Quốc. . ."
Trong khoảnh khắc Lâm Ngự Quốc bước chân ra khỏi cửa phòng, lão bỗng nhiên há miệng ra.
"Tướng quân?" Lâm Ngự Quốc nghe vậy quay đầu lại, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía lão nhân trên đài cao.
"Yên tâm, ông nội không chết được."
Thanh âm nặng nề như Hùng sư của lão nhân vang lên, gõ vào màng nhĩ Lâm Ngự Quốc.
Gã ngẩn người, lão nhân cùng lúc đó nhấc một cái đùi gà ở trên bàn lên, há to miệng cắn xuống thịt gà tươi mới. Dường như đang cố ý nói với Lâm Ngự Quốc mấy thứ gì đó.
Lâm Ngự Quốc đã gần ba mươi tuổi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
"Vâng." Gã nặng nề gật đầu.
Giọng nói lại có chút tang thương, quanh quẩn ở trong điện lớn.
. . .
Khoảng chừng nửa canh giờ sau khi Lâm Ngự Quốc rời đi.
Một bóng người giống như quỷ mị rơi vào trước điện lớn phủ tướng quân.
Y nhìn bóng người phóng tại trên tường điện lớn, mơ hồ nhìn thấy hình dáng vị lão tướng quân kia.
Người đến sau một lúc hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi đẩy cửa phòng ra.
"Đều nói thân pháp đạp sao băng của người Đạo Thánh môn các ngươi độc nhất vô nhị, tám trăm dặm đường, ngươi đi mất một ngày rưỡi, nếu tổ sư gia nhà ngươi biết được chỉ sợ sẽ đẩy nắp quan tài nhảy ra, trừng trị đồ bất tài như ngươi."
Lâm Thủ tự rót tự uống một mình trong điện cũng không thèm nhìn tới người đến, liền nói như vậy.
Dường như Lâm Thủ đã sớm đoán được y sẽ đến.
Người tới là một nam nhân trung niên, niên kỷ nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, mặt đầy râu ria, có chút lôi tha lôi thôi, trên người lại càng mang theo một cỗ mùi rượu nồng nặc, hiển nhiên là người say rượu quanh năm.
Nam nhân kia cũng không tức giận với lời mỉa mai của Lâm Thủ.
Y cười hì hì, đóng cửa phòng liền tự mình ngồi xuống trước mặt Lâm Thủ, vô tư cầm lấy đồ ăn và rượu ở án đài trước người hắn, liền bắt đầu ăn.
Vừa ăn ngồm ngoàm vừa nói không rõ: "Không quen đường, cho nên phải quanh co mấy vòng."
"Nhưng đồ ăn của phủ tướng quân ngươi thực sự rất ngon, sớm biết như vậy năm đó ta cũng không đi Đạo Thánh môn học thứ bỏ đi như thuật trộm, cùng theo ngươi kiến công lập nghiệp, chẳng phải hiện tại đã thê thiếp thành đàn rồi."
Lâm Thủ nghe vậy cười cười, "Nếu như bây giờ ngươi quay đầu lại, ta còn có thể tiến cử với triều đình, một quan nửa chức không thành vấn đề."
Nam nhân nghe vậy, vội vàng khoát tay, "Khó mà làm được, chuyện trong triều quá phức tạp, Sở mỗ ta không làm được. Ta như bây giờ cũng rất tốt, tiêu dao tự tại."
Lâm Thủ lúc đó nhìn nam nhân này một cái thật sâu, khoan thai nói: "Thực sự tốt?"
". . ." Nam nhân trung niên ăn như hổ đói, cũng chỉ hơn ngừng động tác trên tay, rồi mới lên tiếng: "Thực sự là rất tốt."
Lão tướng quân nhận được đáp án này cũng không muốn hỏi nhiều.
Lão trầm mặc lẳng lặng nhìn đại hán trung niên vẫn còn ăn đồ ăn trước bàn như gió cuốn mây tan, cho đến khi y ợ một tiếng cực kỳ bất nhã, Lâm Thủ mới nghiêm sắc mặt lại.
"Ta sắp chết." Lão nói như vậy, trong con ngươi đục ngầu bỗng nhiên tuôn ra một hào quang kinh người, nhìn chằm chằm vào đại hán trung niên kia.
"Ta biết." Nam nhân trung niên kia lại khoát tay áo, không muốn đáp lại.
Lão nhân lại không nói tiếp, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân kia như cũ, hào quang trong mắt từ chói mắt hóa thành cực nóng, từ cực nóng hóa thành một vẻ nghiêm túc không thể nghi ngờ.
Dưới ánh mắt này, nam nhân rút cuộc mềm lòng.
Y ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc một cách ít thấy: "Không được như vậy."
"Ta không có biện pháp tốt hơn." Lão nhân không hề nhượng bộ chút nào, đáp lại.
"Là người đều sẽ có một ngày chết đi. . . Có đôi khi, tiếp tục tồn tại sẽ đáng sợ hơn chết . . ." Nam nhân như chưa từ bỏ ý định, muốn khuyên giải.
"Nhưng nếu như ta chết rồi, Đại Chu phải làm sao? Thành Đại Hoàng phải làm sao?"
". . . . ." Vấn đề này hiển nhiên đâm trúng chỗ đau của nam nhân, y trầm mặc lại, không biết đáp lại như thế nào.
"Không phải còn có Bắc Cương vương ở đây sao? Ngươi cũng biết bổn sự của Mục Cực rồi đó."
"Ta đương nhiên biết rõ bổn sự của Mục Cực, nhưng ta cũng biết rõ bản tính của gã!" Lão nhân không chút khách khí cắt đứt lời nói của nam nhân, giờ khắc này lão cực kỳ giống một con sư tử đầu đàn, dù đã dần dần già nua, nhưng chỉ cần còn có một hơi thở, liền không được phép chất vấn dù chỉ là một câu.
Không biết là cảm nhận được quyết ý của lão nhân, hay là đạo lý trong lời nói của lão nhân càng thêm thấu triệt.
Nam nhân lại trầm mặc lại một lần nữa.
Lần im lặng này, càng dài hơn so với lần thứ nhất trước đó, cũng càng yên tĩnh hơn.
Trong điện lớn này, ngoại trừ tiếng gió đêm ngoài phòng, đã không còn một âm thanh nào nữa.
. . .
"Ngươi. . . đã nghĩ kỹ?" Cuối cùng nam nhân phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Y bỗng nhiên đứng lên, quay mặt nhìn về phía lão nhân, hào quang trong mắt chớp động, cực kỳ phức tạp.
"Ừ." Lão người lúc đó cũng đứng lên, thân hình vốn cô độc còng xuống vào lúc này lại giống như Thái Sơn đặt ở trước mặt nam nhân, cũng đặt ở trong lồng ngực của y, làm cho nam nhân có chút khó thở.
Nam nhân thở dài một hơi.
Sau đó vươn tay của mình, nhẹ nhàng đặt trên bả vai lão nhân.
Quá trình này y làm rất chậm, cũng rất nghiêm túc, thật giống như đang tiến hành nghi thức trang nghiêm nào đó.
Ánh mắt của y vào thời khắc ấy trở nên vô cùng thâm sâu, tựa như bầu trời đêm bao la bát ngát, bên trong hỗn độn đen kịt lại cất giấu bầu trời đầy sao.
Miệng của y cũng theo đó chậm rãi mở ra.
Sau khi hít sâu một hơi, rốt cuộc y nói ra từng chữ một.
"Không."
"Được."
"Chết."
. . .
Ba chữ ngắn ngủi, nam nhân lại rất khó nói. Thật giống như đã tiêu hao hết khí lực quanh người mới có thể phun ra.
Mà lời nói vốn phải là giữ lại, y thực sự nói một cách rất trầm trọng.
Ngược lại dường như giống với một cuộc chia ly.
Khóe miệng lão nhân vào lúc đó bỗng nhiên nâng lên.
Lão nhìn nam nhân một cái thật sâu, nở nụ cười.
"Người Đạo Thánh môn không để cho ta chết."
"Ta sao dám chết?"
Long Dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: ““Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”
Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng bắt nguồn từ đây. (Nguồn: sưu tầm)