Bọn họ đi hồi lâu, cho đến lúc hoàng hôn thì xa xa mới xuất hiện một tòa thành quách.
"Chỗ đó là nơi nào?"
Lúc này Từ Hàn rốt cục nói ra câu đầu tiên sau khi rời khỏi Trường An.
Tô Mộ An ở bên nghe vậy vội vàng lấy bản đồ trong ngực ra, luống cuống tay chân kiểm tra, nhưng một lúc lâu vẫn không thể xác định được.
Tiểu gia hỏa này từ sau khi làm "hộ vệ" của Từ Hàn, đã cực kỳ cố gắng, lại càng mang theo bản đồ bên người, chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết.
"Xoay ngược lại."
Từ Hàn thấy gã cau mày, vẻ mặt buồn rầu, cuối cùng buồn cười nhắc nhở.
Tô Mộ An lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng xoay bản đồ kia lại.
"Minh Hạ thành!"
Chờ đến khi xác định được vị trí nơi này, gã vội vàng nói.
"Ừm, đi thôi, hôm nay ở lại chỗ này đi."
Từ Hàn khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa, dẫn mọi người muốn đi về phía thành quách kia.
"Tiểu Hàn, ngươi không sao chứ?"
Diệp Hồng Tiên thấy thần sắc hắn bình tĩnh thầm cho rằng hắn đang lo lắng cho chuyện Đại Hoàng thành, cho nên ân cần hỏi.
"Hả? Ta thì có chuyện gì?"
Từ Hàn quay đầu khó hiểu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
Bộ dáng của hắn như vậy càng khiến cho mọi người thêm lo lắng.
"Tiểu Hàn, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết việc này, không có binh mã, không có lương thảo nhưng chúng ta..."
Diệp Hồng Tiên tiếp tục khuyên bảo, từ thần sắc trên mặt cũng không khó nhìn ra, nàng cực kỳ lo lắng với tình trạng của hắn.
"Không có binh mã? Không có lương thực?"
Từ Hàn cực kỳ nghi hoặc hỏi ngược lại.
Hắn lập tức đưa tay chỉ chỉ tòa thành quách cách đó không xa, nghiêm túc nói.
"Không phải nơi đó có sao?"
Khi đó có một vật giống như vỏ sò trong tay bị hắn ném lên cao, lại vững vàng đón được, thứ kia lóe lên ánh sáng trong suốt ở dưới ánh hoàng hôn.
Ánh mắt mọi người lúc này đều ngẩn ngơ.
Đó dường như là một cái vảy rồng.
Một cái vảy rồng của Giao long...
......
Trong Vị Ương điện sâu trong Phổ Thiên cung.
Hai năm từ khi Thái Nguyên đế sau khi đăng cơ có thể coi là chăm lo chính sự, sau đó lại bỗng nhiên chuyển biến tính tình, sống sâu trong Vị Ương cung, trầm mê phương pháp khí vận, thường thường mấy tháng chưa từng lên triều. Lúc này mới bị Chúc Hiền nhân cơ hội nắm giữ triều chính.
Cho dù đến thời điểm này, Vũ Văn Lạc, cũng chính là Thái Nguyên Đế vẫn không có ý định lên triều như trước. Trong triều còn có mấy vị triều thần quan tâm đến việc này muốn yêu cầu gặp mặt, đều đều bị y lấy đủ loại lý do từ chối, quả thực khiến từ trên xuống dưới triều đình lạnh lẽo.
Lúc này, trong Vị Ương cung ánh nến u ám.
Vũ Văn Lạc nghiêm túc đọc quyển sách ố vàng trước mắt, từng câu từng chữ y đều nhìn kỹ, lo sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết dù là nhỏ nhất.
Kẹt kẹt.
Lúc này cửa gỗ đại điện bị người đẩy ra, một vị lão nhân mặc áo bào đen bước chân chậm rãi, cong người nhẹ nhàng đi vào trong đại điện.
Vũ Văn Lạc trên đài cao cũng không hề phát hiện ra, vẫn trầm mê trong cổ tịch trước mắt như cũ.
"Bệ hạ."
Lão nhân khẽ nói, giọng vịt đực bén nhọn kia bị gã đè đến cực thấp, sợ quấy nhiễu Vũ Văn Lạc trên đài cao.
"A."
Vũ Văn Lạc đáp lại, thanh tuyến trầm thấp, mà lông mày vẫn cau chặt nhìn sách cổ trước mắt, dường như đang bị vấn đề gì đó quấy nhiễu.
"Đây là văn thư liên quan đến Ký châu được các bộ trình lên, kính xin bệ hạ..."
Lão thái giám còn chưa dứt lời, nam nhân trên đài cao đã phất phất ống tay áo, cắt đứt lời gã.
"Đặt ở đó đi."
"Bệ hạ, Ký châu có bảy mươi vạn đại quân tập kết, không thể không đề phòng a."
Lão thái giám nghe vậy, có chút lo lắng nói.
"Hả?"
Nam nhân nghe được lời này mới ngẩng đầu lên, y bình tĩnh nhìn lão nhân khổ não dưới đài, chợt nở nụ cười.
"Ngụy lão đi theo quả nhân bao nhiêu năm rồi?"
Tên thái giám họ Ngụy sửng sốt, mặc dù nghi hoặc vì sao chủ nhân nhà mình đột nhiên hỏi câu này, nhưng trong miệng vẫn cực kỳ cung kính nói:
"Từ lúc bệ hạ sinh ra ba mươi tám năm trước, lão trụ vẫn luôn hầu hạ người.”
"A."
Vũ Văn Lạc hài lòng khẽ gật đầu,
"Vậy Ngụy lão nên yên tâm, ta đã từng bỏ qua việc cần làm chưa?”
Lão thái giám hiểu rõ tính tình của y, cũng nghe ra một chút không vui từ trong giọng nói nhìn như hòa ái của y, gã cắn răng, cuối cùng không nhịn được nói.
"Nhưng bệ hạ việc này..."
"Ngụy lão!"
Thanh âm Vũ Văn Lạc lúc đó trầm xuống, ánh nến của Vị Ương cung chợt đung đưa, lúc sáng lúc tối, ngay cả trong không khí dường như cũng hiện lên một chút khí lạnh.
"Vi thần biết sai rồi."
Lão thái giám biết chỉ cần mình lúc này nhiều lời nửa câu, kết quả chờ gã sẽ là cái gì, bởi vậy vội vàng quỳ xuống đất rạp người nói.
Vũ Văn Lạc thấy thế, sắc mặt hơi giãn ra, y nhìn lão giả trên mặt đất, không biết vì sao lại đột nhiên có chút hứng thú.
"Đứng lên đi."
Y giơ tay lên, ngữ khí cũng hòa hoãn vài phần.
"Chúc Hiền một lòng muốn ngồi ở vị trí ngôi vua, Đại Hoàng thành bị phá, hắn càng phải sốt ruột hơn ta. Cho nên Ngụy lão an tâm đi.”
Lão thái giám lúc này mới tỉnh ngộ lại, gã vội vàng gật đầu.
"Là lão nô lo lắng quá nhiều."
Vũ Văn Lạc khoát tay áo, ý bảo không sao, đang muốn lên tiếng bảo gã lui ra, nhưng chợt như nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi:
"Đúng rồi, ngươi nhìn thấy hạt giống Thương Hải Lưu để lại chưa?”
"Vâng, thần đã dựa theo ý chỉ của bệ hạ đưa thánh chỉ tới, có lẽ lúc này đã sớm rời khỏi Trường An."
Lão giả nói đến đây lại dừng một chút, dường như đang còn muốn nói gì đó, nhưng lại có chút chần chờ.
Thần sắc như vậy đương nhiên không thể gạt được Vũ Văn Lạc ở trên đài cao, y hiếm thấy cười cười,
"Muốn nói cái gì thì nói đi. ”
Lão thái giám nghe được lời này, khi đó mới lấy hết dũng khí tiến lên hỏi:
"Thứ cho lão nô ngu dốt, tên Từ Hàn kia chính là Phủ chủ Thiên Sách phủ, bất kể bản lĩnh như thế nào thì đều là một thanh lợi khí kiềm chế Chúc Hiền, bệ hạ lại đưa hắn vào chỗ chết như vậy, có phải hay không..." (lợi khí: vũ khí sắc bén)
"Quá ngu ngốc?"
Vũ Văn Lạc tiếp lời lão nhân, nhướng mày hỏi.
"Lão nô không có ý này."
Lão thái giám vội vàng cúi đầu nói, thần sắc trên mặt có thể nói là hoảng hốt.
"Hắn quá nhỏ yếu, cho nên nếu ở lại Trường An thì ngoại trừ khiến Chúc Hiền chán ghét một chút, cũng đã không còn tác dụng gì."
"Đại Hoàng thành lại là chôx chết."
"Nhưng càng là đất cằn cỗi thì đại thụ mọc lên mới càng cứng cỏi, ta tin tưởng hạt giống Thương Hải Lưu để lại cũng sẽ không dễ dàng héo rũ như vậy."
"Mà khi đó hắn mới có tư cách làm một thanh kiếm sắc của Quả nhân."
Vị Ương cung yên tĩnh sâu thẳm.
Nhưng khi giọng nói của nam nhân vang lên.
Trong cỗ yên tĩnh sâu thẳm kia lại có thêm một tia âm lãnh thấu xương.