Chương 113: Phủ chủ lệnh
Trần quốc nằm ở phía bắc Đại Chu, phía đông Đại Hạ.
Hai trăm năm trước tổ tiên Trần quốc lập nước ở nơi này, vùng đất lạnh lẽo bên này không thể so sánh với Đại Chu màu mỡ, cũng không thể rộng lớn như Đại Hạ. Nơi tổ tiên lập quốc liền có tổ huấn, kính Nho nhưng không tôn Nho, thượng võ nhưng không hiếu chiến.
Trong thời gian hơn hai trăm năm này, các đời quân chủ Trần quốc đều tuân theo cổ huấn, luôn luôn tuân thủ sách lược lấy văn trị quốc, lấy võ vệ quốc.
Bởi vậy, cho dù hai nước Chu Hạ nhòm ngó, nhưng hai trăm năm qua Trần quốc vẫn sừng sững không ngã.
Đất Trần tháng năm ánh mặt trời chiếu sáng.
Thương nhân qua lại, đám nhóc truy đuổi, trên triều đình tranh quyền đoạt thế đối với dân chúng bình thường của Trần quốc mà nói chỉ là một đề tài nói chuyện lúc thưởng trà so rượu, về phần rốt cuộc ai có thể vinh đăng ngôi hoàng đế cuối cùng, có liên quan gì với bọn họ?
Mà Mông Lương ngồi ở quán trà ven đường lại rất mất hứng.
Hắn uống trà đắng do Trần quốc sản xuất, miệng lưỡi khô chát. Hắn nghĩ trà nước Trần rốt cuộc không thể so sánh với trà của Đại Chu.
Hắn ăn thử một miếng bánh ngọt do quán trà đưa tới, hương vị nhạt nhẽo. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ bánh ngọt này cũng không thể sánh bằng bánh bao da mỏng thịt dày, cắn xuống một miếng thì môi răng sẽ lưu hương.
Hắn lại nhìn đám người đi tới đi lui trên đường, lúc đó là thời điểm rời khỏi thành đi chợ, trên đường không thiếu những cô gái đến mua sắm, các nàng hoặc mặc thổ cẩm, hoặc tô son điểm phấn, phong tư uyển chuyển, oanh ca yến ngữ. Những phong cảnh mà Mông Lương thích xem nhất trước kia, giờ phút này lại biến thành nhếch miệng nhàm chán.
Hắn cảm thấy những cô nương Trần quốc này, cuối cùng kém xa người hắn được gặp ở Linh Lung các.
Mông Lương nghĩ tới đây lại hung hăng lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu.
"Nghĩ cái gì vậy?" Hắn gõ đầu mình, mắng như vậy.
Hắn rất tức giận, mấy ngày trước hắn mang theo Trần Huyền Cơ trở lại Trần quốc, tự tay giao vị hoàng tử này cho cha mình, Bình Tây vương Mông Khắc, mà hắn thì thực hiện lời hứa của mình, đưa Mặc Trần Tử đến Ly Sơn. Vốn định sau khi kết thúc chuyện này sẽ chạy tới hội hợp với cha mình, cùng nhau mưu tính chuyện tranh ngai vàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác.
Chuyện không nghĩ tới đã xảy ra.
Hắn đã bị bán.
Đây không phải là hùng biện, cũng không phải là một phép ẩn dụ.
Như đúng nghĩa đen mà nói, hắn đã bị bán.
Bị sư tôn Diễn Thiên Thu của hắn bán cho Mặc Trần Tử.
Mông Lương đến bây giờ còn nhớ rõ mình đang khoe khoang thu hoạch chuyến đi này cùng sư đệ trong sơn môn, hưởng thụ ánh mắt sùng bái lại hâm mộ của các sư đệ sư muội, Mặc Trần Tử và Diễn Thiên Thu lại đột nhiên xuất hiện, một người nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đã bị Ly Sơn trục xuất ra khỏi sơn môn." "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử đời thứ tư của Kiếm Lăng Nam Hoang ta.”
Sau đó, hắn đã đầu óc choáng váng bị Mặc Trần Tử dẫn xuống sơn môn.
Dựa vào cái gì?
Càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, thần sắc trên mặt Mông Lương biến đổi, ánh mắt chợt trở nên như đuốc.
"Làm gì?" Nhưng lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
Một đôi mắt màu tím rơi trên người hắn.
Thân thể Mông Lương cứng lại, hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi cúi đầu thưởng trà ở một bên, lại nhìn nữ tử đang nhíu mày kia.
Đáy lòng vừa mới dâng lên hào tình vạn trượng, trong nháy mắt đã bị dội tắt.
Trên mặt hắn lúc đó hiện lên ý cười nồng đậm, "Đây không phải là sợ sư phụ sư nương không ăn được ư? Đệ tử muốn đến chỗ chủ quán chọn một chút. Không phải đệ tử khoác lác, bánh Hoa Tùng trong cửa hàng này chính là đứng đầu Trần quốc chúng ta, sư phụ sư nương phải nếm thử một chút." Tên đã từng là cao đồ Ly Sơn này liếm láp mặt, vẻ mặt nịnh nọt nói. "Ngồi xuống." Nữ tử quát nhẹ một tiếng, cắt đứt Mông Lương đang thao thao bất tuyệt.
"Vâng." Cao đồ của Ly Sơn vừa mới bị trục xuất khỏi sư môn cúi đầu nghe theo, răm rắp theo lời.
"Ít chút tâm địa gian xảo, an tâm trở về thủ lăng cùng sư phụ ngươi." Nữ tử thấy hắn nhu thuận như vậy, hài lòng gật đầu, nhưng trong miệng vẫn nhịn không được hừ lạnh nói.
"Đồ nhi nào dám." Mông Lương vẻ mặt đau khổ nói, rầu rĩ không vui ngẩn người ngồi trên băng ghế dài.
Hắn nhìn đám người qua lại, trong lòng thầm nghĩ.
Chỗ phía trước không thôn phía sau không chợ như Kiếm Lăng, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại cô nương kia, được ăn bánh bao Từ châu nữa hay không...
"Sao vậy? Luyến tiếc?" Nam tử ở bên im lặng không lên tiếng rốt cục cất giọng, y nhìn Mông Lương, trên mặt mang theo nụ cười khó coi mang tính biểu tượng của mình.
"Đương nhiên..." Mông Lương nghe vậy quay đầu muốn nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt âm lãnh của thiếu nữ mắt tím kia lại rơi vào trên người hắn lần nữa. Thân thể Mông Lương lập tức chấn động, lời nói đã đến bên miệng bị hắn nuốt xuống.
"Bỏ được."
Chỉ thấy vẻ mặt hắn khẳng khái kích động, tức giận nói: "Hộ vệ Kiếm Lăng chính là nguyện vọng cả đời của đồ nhi, có thể lọt mắt xanh của sư phụ, đồ nhi đương nhiên phải xông pha khói lửa, không có..."
"Nói thật." Nam nhân lại nhấp một ngụm nước trà, giọng nói bình tĩnh cắt đứt một phen khẳng khái của Mông Lương.
Lộc cộc.
Mông Lương liếc mắt nhìn thiếu nữ mắt tím bên cạnh, hắn có chút hoảng hốt, sau khi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt xuống, hắn vẫn kiên trì nói: "Câu nói của đồ nhi phát ra từ tận đáy lòng..."
"Nói thật!" Nam nhân lại cắt đứt lần nữa.
"Ta..." Mông Lương nhìn thiếu nữ mắt lạnh lùng ở bên, lại nhìn nam nhân thần sắc bình tĩnh kia, tình thế cực kỳ khó xử, cũng không dám đắc tội người nào.
"Triều Hạ đóng quân ở biên cảnh đã lâu, ngươi buông non sông tốt đẹp của Trần quốc xuống được?"
"Ly Sơn miệng cọp gan thỏ, ngươi bỏ rơi mấy ngàn sư đệ sư muội được sao?
"Kiếm Lăng cô độc và buồn khổ, ngươi sẽ quên cô nàng váy xinh phần hồng trên Trọng Củ phong ư?"
Từng câu nói của nam nhân như đâm thẳng vào bản tâm Mông Lương, làm cho người mới chỉ vừa hai mươi như hắn nghe quặn con tim, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt nam nhân, y sao có thể không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Đi đi." Vì thế y buông chén trà trong tay xuống, nói như vậy.
"Vâng?" Mông Lương sửng sốt, có chút không xác định rốt cuộc mình có nghe nhầm cái gì hay không.
"Kiếm chủng ta đã gieo vào trong cơ thể ngươi, chờ đến một ngày nào đó ngươi suy nghĩ rõ ràng, lại rót kiếm ý vào trong đó, lúc đó sẽ tự có người tới đón ngươi." Nam nhân cũng không có ý giải thích nghi hoặc cho Mông Lương, mà chỉ tự mình nói như vậy.
"Ngươi!" Lời này ra khỏi miệng, Mông Lương còn chưa kịp phản ứng lại, mà thiếu nữ tròng mắt tím bên cạnh nam nhân đã dậm chân, cực kỳ lo lắng nhìn về phía y, dường rất là bất mãn đối với quyết định này của y.
"Cơ hội cũng chỉ đến một lần trong đời." Nam nhân lại khẽ gửi cho nữ tử một ánh mắt chớ nóng nảy, sau đó quay đầu nhìn về phía Mông Lương lần nữa, nói như vậy.
Trong lòng Mông Lương đương nhiên có rất nhiều khó hiểu.
Mặc Trần Tử tốn nhiều công sức như vậy theo hắn một đường đi tới Ly Sơn, lại càng gieo xuống kiếm chủng trong cơ thể hắn, vậy mà bây giờ lại thả hắn đi một cách dễ dàng như vậy. Chuyện này tựa như có chút đầu hổ đuôi rắn, nhưng lại đúng như lời nói của nam nhân, cơ hội chỉ đến một lần trong đời, Mông Lương hơi suy tư, lập tức vội vàng đứng lên, bái lạy với Mặc Trần Tử, sau đó đứng đắn hiếm thấy nói: "Tạ ơn sư tôn thành toàn.”
"Đi đi." Nam tử gật đầu.
Mông Lương thấy thế lại hành lễ với nữ tử bên cạnh y, "Cảm ơn sư nương thành toàn.”
Dứt lời, hắn lập tức đứng lên nhìn Mặc Trần Tử một cái thật sâu, sau đó cũng không quay đầu lại phóng về phía đường phố phồn hoa.
......
"Cứ thả hắn đi như vậy?" Chờ đến khi bóng lưng Mông Lương hoàn toàn biến mất ở trước mắt hai người, thiếu nữ đồng tử màu tím kia cau mày, có chút khó hiểu, cũng có chút tức giận hỏi.
"Tâm không ở chỗ này, lưu lại có ý nghĩa gì?" Nam nhân nhẹ nhàng đáp lại.
"Nhưng thân thể của ngươi..." Lông mày nữ tử nhíu càng sâu, nàng không khỏi lo lắng nói.
"Hắn cuối cùng sẽ trở lại Kiếm Lăng, việc còn lại sẽ giao cho người còn sống." Nam nhân nói như vậy, thái độ bình tĩnh trước sau như một.
"Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu?" Nữ tử thấy nam tử chắc chắn như vậy, cuối cùng không thể nói gì nữa, lập tức chuyển đề tài hỏi.
Hai tròng mắt nam nhân khi đó có hàn quang ngưng tụ, trong miệng y phun ra từng chữ từng chữ.
"Đại Uyên sơn."
......
Sân nhỏ, Linh Lung các.
Bốn người Chu Chương, Phương Tử Ngư, Tống Nguyệt Minh, Sở Cừu Ly lo lắng đứng ở trong sân, nhìn phương hướng trong phòng.
Khoảng chừng một khắc qua đi, Tần Khả Khanh thần sắc có chút tiều tụy từ trong cửa đi ra.
"Thế nào rồi?" Bốn người vội vàng vây quanh.
"Nội phủ bị thương chút, nhưng chỉ cần điều dưỡng một thời gian hẳn là không có gì đáng ngại." Tần Khả Khanh trấn an.
Hôm qua Từ Hàn sau khi trở về từ phủ Tế Thế, liền ngất đi ở cửa viện, Sở Cừu Ly trái lại muốn tìm người trị liệu, nhưng trải qua trận giằng co giữa Từ Hàn và Tư Không Bạch hôm qua, đệ tử Chấp Kiếm Đường không thèm quan tâm việc này, mà các y sư của Huyền Hà Phong đại khái tìm chút lý do từ chối, cho đến sáng nay, Tần Khả Khanh nghe tin mới vội vàng chạy tới khám bệnh cho hắn.
Không nhiều bạn tốt của Từ Hàn ở trong Linh Lung các cũng đang đồng loạt chờ đợi, duy nhất không thấy bóng dáng Diệp Hồng Tiên.
"Rõ ràng họ Từ và Diệp Hồng Tiên đã sớm có hôn ước, nhưng lại bị bắt gả cho người khác, trên đời này nào có đạo lý như vậy?" Phương Tử Ngư chính là người đã quen ngang ngược, miệng thẳng tâm nhanh, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó. "Diệp Hồng Tiêu kia cũng vậy, họ Từ vì nàng mà bị như vậy, nhưng cả ngày hôm nay cũng không thấy đến thăm."
"Đều do hôm qua ta muốn tranh luận với Lãng sư huynh, mới để cho Từ huynh thay ta ra tay, nếu không..." Má phải Tống Nguyệt Minh vẫn có chút sưng đỏ cũng tự trách nói.
"Có liên quan gì đến ngươi, ta thấy là do Tư Không trưởng lão làm việc bừa bãi!" Phương Tử Ngư hung hăng trừng mắt nhìn Tống Nguyệt Minh một cái, vẻ bất mãn trong lòng tràn ngập trong lời nói.
"Ai, bây giờ phải làm sao a, đắc tội Tư Không Bạch, chỉ sợ không thể lưu lại Linh Lung các nữa rồi." Sở Cừu Ly rũ đầu ngồi ở một bên, oán trời trách người.
"Sáng nay ta nghe người ta nói, Tư Không trưởng lão ban bố một pháp lệnh, để cho đệ tử trên Đại Hoàn Phong và Huyền Hà Phong buông bỏ việc học trong tay, từ ngày mai phải cùng nhau học tập một bộ công pháp do lão cảm ngộ ra khi đạt tới Tiên nhân cảnh. Từ khi khai sơn tới nay, ba phong trước giờ đều có phận sự của riêng mình, chưa từng nghe thấy loại chuyện như vậy, cũng không biết rốt cuộc Tư Không trưởng lão đang suy nghĩ cái gì..."
"Không phải vậy. Ta nghe nói Ninh chưởng giáo cùng sư tôn đều bị nhốt lại, sáng sớm hôm nay ta đi bái phỏng sư tôn, liền bị ngăn ở ngoài cửa..."
Mấy người ngươi một lời, ta một câu, sau khi dứt lời liền liếc mắt nhìn nhau một cái, thần sắc trên mặt thê lương, cực kỳ buồn rầu.
Lại không biết khi bọn họ nói những lời này thì thiếu niên hôn mê trong phòng đã tỉnh lại, thần sắc hắn đờ đẫn nhìn về phía trước, trong tay lại nắm chặt một cái lệnh bài.