Mục lục
Tàng Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Đạo lý (hạ)

Sắc mặt của Long Tòng Vân lúc đó trở nên đỏ bừng.

Cơ thể y bắt đầu run rẩy, đôi môi trên dưới chà xát vào nhau.

Y đã tức giận, cơn giận trước nay chưa từng có.

Ngay cả Ninh Trúc Mang lúc trước giáng chức y vào Đại Hoàn Phong ở trước mặt mọi người, y cũng chưa từng tức giận như thế.

Ánh mắt của y giống như kiếm sắc nhìn thẳng vào bóng người đang chậm rãi bước vào đại điện phủ Tế Thế kia, y không thể không dùng hết khí lực toàn thân mới có thể ngăn chặn được xúc động muốn đánh chết thân ảnh kia tại chỗ.

Y là Long Tòng Vân.

Trưởng lão từng thống lĩnh Trọng Củ Phong, hiện giờ là chưởng giáo Linh Lung các do Tư Không Bạch khâm điểm.

Trước mắt tên phế vật bị Ninh Trúc Mang đề bạt, hiển nhiên lại đánh đệ tử của y thành bộ dáng như vậy, sau đó lại càng là thị uy ném gã đến trước mặt mình.

Đây quả thực là khiêu khích.

Tư Không Bạch trên đài cao không nói gì, lão chỉ híp mắt nhìn vị thiếu niên bước vào, hào quang trong mắt chớp động, dường như có hứng thú đối với việc này. Mà Diệp Hồng Tiên phía sau lão vào lúc đó lại cúi đầu, tựa như không dám nhìn người tới.

Phủ Tế Thế lại lâm vào trầm mặc.

Hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người vị thiếu niên kia.

Hắn mặc một bộ Ma y, cánh tay phải buộc vải trắng, bộ dáng thong dong, khóe miệng thậm chí mang theo một nụ cười.

Bành!

Long Tòng Vân giận không thể kiềm chế, y khi đó cuối cùng không kìm nén được nội tâm cuồn cuộn, vỗ án đài trước người, nhanh chóng đứng dậy.

"Cuồng đồ lớn mật, ngươi vừa đả thương đồ nhi ta, lại xông vào phủ Tế Thế, chẳng lẽ coi Linh Lung các chúng ta không người?" Long Tòng Vân lập tức giận mắng.

"Xông vào? Không phải Tư Không trưởng lão gọi ta tới đây sao?" Thiếu niên kia nghi hoặc nhìn về phía Long Tòng Vân, rất là khó hiểu hỏi.

"Vậy ngươi có thể đả thương đệ tử trong môn ta? Tùy ý làm bậy như thế là bị người lệnh âm thầm trả thù, hay là có chỗ dựa vào cho rằng môn hạ Long Tòng Vân ta tàn lụi?" Long Tòng Vân có thể được đại đa số trưởng lão chấp sự ở Trọng Củ Phong đồng ý, cũng không chỉ dựa vào kiếm trong tay, tâm tư của y cũng rất kín đáo, sau một thời gian ngắn phẫn nộ, y lập tức ngửi được một chút hương vị có thể lợi dụng từ trong hành động đường đột của Từ Hàn.

Y rất rõ ràng cho dù Tư Không Bạch giáng Ninh Trúc Mang khỏi vị trí chưởng giáo, nhưng phe của hắn vẫn có Chung Trường Hận ở sau lưng làm chỗ dựa, hiện tại đối phương tạm thời nhượng bộ, cũng không phải y có thể yên tâm vô ưu, lời này của y chính là nói cho Tư Không Bạch trên đài cao kia nghe, y muốn họa thủy đông dẫn, dùng mọi khả năng đả kích lực lượng phe Ninh Trúc Mang.

"Sao Long trưởng lão lại nói ra lời này? Ta và ngài đều là người trong Linh Lung các, ta sao có thể khi nhục môn sinh của ngươi. Ngược lại Long trưởng lão rất kỳ quái, Từ mỗ có lòng giúp ngươi quản giáo đồ nhi, ngài không cảm tạ Từ mỗ, sao còn dùng lời nói khó nghe như vậy?" Từ Hàn cũng không tiếp chiêu, hắn ngược lại vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Long Tòng Vân, rất là hoang mang hỏi.

Bộ dáng kia quả thực có vài phần thần vận của Tống Nguyệt Minh, người bên ngoài tất nhiênkhông hiểu được, nhưng Phương Tử Ngư và Tống Nguyệt Minh cực kỳ thân cận với hắn lúc đó lại không nhịn được bật cười, mới ý thức được dường như hoàn cảnh không đúng, vội vàng che miệng nhỏ nhắn của mình lại.

"Quản giáo?" Nhưng Long Tòng Vân nghe vậy mới vừa rồi hạ ba phần tức giận, lại tiếp tục bốc lên, "Đệ tử Long Tòng Vân ta từ khi nào đến phiên ngươi quản giáo? ”

Từ Hàn dường như sớm đã đoán được Long Tòng Vân sẽ có lời này, hắn khi đó thần sắc nghiêm lại, chắp tay chân thành mà nói.

"Vậy ta phải xin hỏi Long trưởng lão một phen rồi."

"Ta ở trong viện luận trà cùng hảo hữu, chúng ta làm chủ, hắn làm khách, nhưng Lãng Triêu Sa đến trong viện của ta hô to gọi nhỏ, người là khách đối xử với chủ như thế, hành động này là bất lễ."

"Hắn là sư huynh, bằng hữu Tống Nguyệt Minh của ta là sư đệ, Tống Nguyệt Minh mới chỉ hỏi vài câu, hắn đã quyền cước đấm đá, là huynh lại đối xử với sư đệ như thế, thứ này là bất nhân."

"Mà luận địa vị, ta là khách khanh, hắn là đệ tử, luận bối phận thì ta lớn hắn một bậc, ta là trượng phu của sư thúc hắn, hắn là hậu bối của thê tử của ta, ta cũng lớn hơn hắn một bậc. Hắn lại ô ngôn uế ngữ, lời cực kỳ khó nghe. Đối xử với người cấp bậc lớn hơn như vậy là bất hiếu. ”

Những lời này của Từ Hàn giống như đạn pháo liên châu phun ra, đại điện vốn đã im lặng khi đó càng thêm yên tĩnh, gần như đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người cũng không ngờ tới công phu ngoài miệng của hắn lại là cao minh như vậy, ánh mắt của bọn họ cũng đồng loạt hướng về phía vị chưởng giáo mới lên sắc mặt khó coi đến cực điểm kia, đáy lòng âm thầm nghĩ đến vở kịch lớn ngày hôm nay chỉ sợ không đơn giản như bề ngoài vậy.

Mà Từ Hàn sau khi nói xong những lời này, cũng không có chút ý tứ dừng lại, hắn lại quay đầu nhìn Long Tòng Vân, thanh tuyến lạnh lẽo, hỏi.

"Thử hỏi Long trưởng lão, đồ đệ bất lễ bất nhân bất hiếu, không có chút liêm sỉ như thế, rốt cuộc ngài đã dạy dỗ như thế nào?

"Ngươi !!!." Long Tòng Vân khi đó cuối cùng thẹn quá hóa giận, khí thế quanh người y bốc lên mạnh mẽ, một cỗ uy áp bàng bạc đánh thẳng về phía Từ Hàn. "Ngươi thật sự cho rằng Long Tòng Vân ta không giết được ngươi?"

Uy thế của tu sĩ Đại Diễn cảnh đáng sợ như thế nào, dưới sóng triều mãnh liệt như vậy, thân thể Từ Hàn tựa như một chiếc thuyền con, có thể lật úp trong đại dương bất cứ lúc nào.

"Long trưởng lão muốn giết ta?" Nhưng Từ Hàn lại cắn răng, đứng thẳng người dưới uy áp như vậy, hắn đối mặt với ánh mắt Long Tòng Vân, gằn từng chữ nói.

"Vậy thì ngài..."

"Thử xem."

Long Tòng Vân chưa từng nhận khiêu khích như vậy, thân thể y lập tức chấn động, mạnh mẽ vươn ra một cánh tay, một cỗ do chân nguyên và kiếm ý tụ tập mà thành đánh thẳng về phía mặt Từ Hàn.

Long Tòng Vân chính là tu sĩ Đại Diễn cảnh thực sự, dù cho y chỉ tùy ý ra tay, cũng đủ để kết thúc mạng nhỏ của Từ Hàn, huống chi giờ phút này là một kích nén giận của y.

Mọi người ở đây cùng lúc đó đều phát ra một trận kinh hô, hiển nhiên không hề đoán trước đối với hành động thật sự muốn giết chết Từ Hàn trước mặt mọi người của Long Tòng Vân.

Mà cũng không biết do Từ Hàn không muốn phản kháng, hoặc có thể hoàn toàn không kịp hành động, khi đối mặt với sát chiêu của Long Tòng Vân vẫn sững sờ tại chỗ, không chút nhúc nhích.

"Đủ rồi!"

Mắt thấy đạo kiếm ý kia đánh tới, mọi người gần như đã có thể đoán trước cảnh Từ Hàn bị kiếm ý kia đâm thủng mi tâm chết tại chỗ, nhưng Tư Không Bạch ngồi trên đài cao rốt cục cũng vỗ án đài đứng lên.

Chỉ nghe lão quát khẽ một tiếng, đạo kiếm ý kia bị Tư Không Bạch chấn nát tại chỗ, mà Long Tòng Vân đồng thời cũng sắc mặt trắng bệch, biết hành vi đường đột của mình cuối cùng dẫn tới vị Thái thượng trưởng lão này bất mãn. Y không dám có nửa phần ngỗ nghịch, lập tức thu hồi uy thế trên người, không nói một lời ngồi trở lại vị trí của mình, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lại tràn ngập hận ý ác độc.

"Ngươi chính là Từ Hàn?" Mà thanh âm Tư Không Bạch ngay sau đó lại vang lên, lão nhìn về phía Từ Hàn, trong con ngươi trầm thấp chớp động hào quang khó hiểu.

Từ Hàn vào lúc đó cũng thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Long Tòng Vân, mà quay đầu nhìn về phía vị Thái thượng trưởng lão kia.

Đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ thực sự gặp mặt, Từ Hàn đánh giá một phen từ trên xuống dưới.

Tư Không Bạch là một vị lão nhân rất tinh anh, tuy rằng tóc trắng xóa, nhưng bất kể thần sắc khôn khéo lại âm kiệt trên mặt, hoặc là đường nét cơ bắp như ẩn như hiện dưới áo bào đen bó sát kia, đều làm cho người ta không cách nào liên tưởng đến các loại từ ngữ trau chuốt như tuổi già sức yếu. Có lẽ bởi vì đạt đến Địa Tiên cảnh, Tư Không Bạch giờ phút này dù khí tức quanh thân có chút âm lãnh, nhưng bộ dáng lại có vài phần tóc bạc mặt hồng hào.

"Chính là tại hạ." Từ Hàn sau vài hơi thở liền thu hồi ánh mắt của mình, hắn chắp tay nói với lão giả trên đài, thái độ cung kính, nhưng lại không lộ ra hèn mọn.

"Ừm, rất tốt." Từ Hàn đánh giá Tư Không Bạch, mà lão đồng dạng cũng đang đánh giá hắn. Lão nghe Từ Hàn nói xong, khẽ gật đầu hài lòng, trong đôi mắt khôn khéo kia lại không thiếu vẻ tán thưởng.

"Trưởng lão quá khen." Từ Hàn cũng trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc trong hồ lô của Tư Không Bạch mua loại thuốc gì, hắn không thể không lá mặt lá trái phụ họa.

"Ta từng nghe Hồng Tiêu cùng Trúc Mang nhắc tới ngươi, thực sự tuấn tú lịch sự, làm khách khanh là ủy khuất ngươi rồi, ta muốn thu ngươi làm chấp sự Huyền Hà Phong, ý ngươi như thế nào?" Tư Không Bạch tiếp tục nói, ý cười trong mắt lúc đó càng thêm nồng đậm.

Từ Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, ngay lúc Lãng Triêu Sa tới cửa tìm hắn, trong lòng hắn đã âm thầm nghĩ tới.

Tư Không Bạch gọi hắn đến đây đến tột cùng là có chuyện gì, là bởi vì chuyện cánh tay Yêu bị nhìn thấu hay là thanh Hình Thiên Kiếm kia bại lộ, nhưng những ý niệm này đều bị Từ Hàn phủ định trước tiên, bởi vì nếu thật sự là như thế, người đến tìm hắn sẽ không phải là Lãng Triêu Sa, mà càng có thể là Long Tòng Vân, thậm chí bản thân Tư Không Bạch.

Mà Từ Hàn nghĩ không ra ý đồ của Tư Không Bạch, nếu lúc đó lựa chọn trốn tránh chỉ sợ sẽ phản tác dụng, có hiềm nghi làm kẻ trộm có tật giật mình, bịt tai mà đi trộm chuông, dẫn tới phiền toái không cần thiết. Huống hồ có Ninh Trúc Mang và Chung Trường Hận ở đây, nếu hắn có thể nhìn ra dị trạng của Tư Không Bạch, hai người này đương nhiên cũng có thể nhìn ra, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại Từ Hàn và hai người Ninh Trúc Mang Chung Trường Hận được buộc trên cùng một con thuyền. Có bọn họ ở đây, có lẽ Tư Không Bạch cũng sẽ không làm gì hắn, cho nên Từ Hàn mới dám gióng trống khua chiêng như vậy đi tới nơi này.

Nhưng thái độ của Tư Không Bạch lại khiến Từ Hàn bất ngờ, vào lúc ấy hắn không khỏi nhíu mày.

"Cảm ơn trưởng lão có lòng nâng đỡ." Mặc dù đáy lòng nghi hoặc, nhưng ở ngoài Từ Hàn cũng không dám ngỗ nghịch ý của lão.

"Ừm." Tư Không Bạch nhận được câu trả lời khẳng định của Từ Hàn, lúc đó khẽ gật đầu rất là hài lòng.

"Nếu đã là chấp sự của Linh Lung các ta, đương nhiên sau này ngươi cần phí tâm nhiều hơn với việc trong các."

"Tại hạ hiểu rõ." Từ Hàn qua loa xong chuyện.

Mà đáy lòng lại không hiểu sao sinh ra một cỗ dự cảm không rõ, lúc ấy hắn rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt Long Tòng Vân đưa tới tràn ngập ý đùa cợt nồng đậm, mà Diệp Hồng Tiên phía sau Tư Không Bạch vào lúc đó cũng cúi đầu thấp hơn một chút.

"Hiện tại có một chuyện, cần ngươi ủy khuất một chút vì tông môn chúng ta." Thanh âm Tư Không Bạch lần thứ hai vang lên, tay lão chợt vươn ra, ném một vật tới.

Từ Hàn theo bản năng bắt lấy, lại thấy sự vật kia đúng là một tờ phong thư, Từ Hàn còn chưa kịp nhìn nội dung trong thư kia, đã thấy chỗ ký tên viết hai chữ Chúc Hiền thật lớn.

Mà khi đó, thanh tuyến trầm thấp của Tư Không Bạch lại vang lên.

"Mấy ngày trước, Chúc Hiền gửi cho lão phu một phong thư."

"Hắn muốn mưu cầu một món hôn sự vì con trai mình..."

"Ta cảm thấy việc này có thể làm cho quan hệ giữa Linh Lung các và Trường Dạ ty vững chắc, nghĩ tới nghĩ lui, liền đáp ứng."

"Mà người chọn lựa thích hợp, cũng chỉ có đệ tử duy nhất của lão phu ..."

"Diệp Hồng Tiên rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK