Chương 114: Ánh sao
Màn đêm buông xuống.
Trên Trọng Củ Phong tháng năm không thể tránh khỏi ve hót ếch kêu.
Nhưng những thanh âm này tụ tập cùng một chỗ lại không có vẻ phức tạp, trái lại mang theo chút hương vị càng u ám của chim hót trrong núi rừng.
Tần Khả Khanh cẩn thận kiểm tra thương thế lần thứ hai cho Từ Hàn, lúc này mới đứng dậy thu dọn hộp thuốc của mình.
"Cám ơn." Từ Hàn sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên bàn đá khẽ gật đầu với nàng.
"Từ công tử dưỡng thương thật tốt, cũng không cần suy nghĩ nhiều những chuyện khác." Tần Khả Khanh chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẻ do dự trên mặt ít nhiều có chút hương vị muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí nói ra những lời mình muốn nói, bởi vậy sau khi nói xong liền nhấc rương thuốc của mình lên, chuẩn bị rời đi.
"Muốn trở về ư?" Nhưng khi nàng vừa mới đứng lên, Từ Hàn đã lần nữa lên tiếng hỏi.
"Ừm." Tần Khả Khanh cúi đầu, cực kỳ nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc trên mặt cô đơn.
"Đừng trở về." Nhưng lời nói của Từ Hàn ngay sau đó đã làm cho thiếu nữ này ngẩng đầu lên, tròng mắt mở tròn, vẻ mặt khó tin nhìn hắn.
Lời này rốt cuộc quá mức đường đột một chút.
Sắc mặt thiếu nữ lập tức trở nên ửng đỏ, đáy lòng nàng chạy loạn, có chút khác thường, cũng có chút tức giận.
"Ngươi cứ ngủ trong phòng Hồng Tiên đi, hôm nay ta và Sở đại ca chen chúc một chút cũng được." Nhưng lời nói sau đó của Từ Hàn lại để cho thiếu nữ ý thức được dường như mình đã hiểu lầm gì đó, bởi vậy sắc mặt của nàng càng lúc càng ửng hồng.
"Không cần." Có lẽ vì che dấu dị trạng của mình, cho nên Tần Khả Khanh giống như trống lúc lắc lắc đong đưa đầu mình, "Huyền Hà Phong cách Trọng Củ Phong cũng chỉ là một canh giờ, ngày mai ta lại đến khám bệnh cho công tử, cũng không có gì phiền phức.”
Theo nàng thấy Từ Hàn giữ mình lại hẳn là vì sợ nàng chạy tới chạy lui mệt mỏi, bởi vậy mới lên tiếng bảo mình ở lại như vậy. Mặc dù nàng không yên lòng với tình trạng của hắn, muốn chăm sóc thật tốt, nhưng vừa nghĩ đến phải ở trong phòng Diệp Hồng Tiên, trong lòng lập tức có chút bài xích. Sau khi nói xong lời này, nàng liền xoay người lại muốn rời đi.
Nhưng nàng vừa mới bước chân ra, Từ Hàn đã duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay nàng.
"Từ công tử!" Vẻ ửng hồng vừa mới tan đi trên mặt Tần Khả Khanh lại bắt đầu hiện lên lần nữa, nàng vừa xấu hổ vừa giận nhìn về phía Từ Hàn, trong tròng mắt thật lớn viết đầy khó hiểu.
"Tư Không Bạch rất bất thường, ngươi không thể trở về." Từ Hàn quay đầu lại, trực tiếp chống lại ánh mắt Tần Khả Khanh, thần sắc bình tĩnh lại chắc chắn trong mắt hắn khiến cho nàng không khỏi sửng sốt.
"Ý ngươi là sao?" Nàng nhíu mày, càng lúc càng khó hiểu.
"Ngươi phải tin tưởng ta." Từ Hàn cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ lên tiếng.
Tần Khả Khanh nhìn con ngươi Từ Hàn, nghĩ tới đôi mắt của thiếu niên kia ở trong khách Cảnh Thăng thành hơn một năm trước, nàng hơi do dự, chợt cắn răng, giống như lấy hết dũng khí toàn thân.
"Ta có thể ở lại, nhưng Từ công tử phải thành thật trả lời ta một vấn đề." Nàng nói như vậy, sắc mặt không biết vì sao có chút ửng hồng.
Từ Hàn trái lại không nghĩ đến Tần Khả Khanh còn có một màn này, nhưng hắn cuối cùng vẫn gật đầu.
"Chỉ có một vấn đề."
Tần Khả Khanh nhận được sự đồng ý của hắn, sắc mặt lập tức vui vẻ, "Một năm trước ở Cảnh Thăng thành"
Kỳ thật khi nàng đưa ra yêu cầu này, Từ Hàn đã đoán được vấn đề nàng muốn hỏi, chuyện cho tới bây giờ nên hắn cũng không cần phải gạt nàng, cho nên khi nàng hỏi ra vấn đề này, Từ Hàn đã lập tức cắt đứt.
"Là ta."
Tuy rằng trong lòng Tần Khả Khanh sớm đã có dự liệu đối với đáp án này, nhưng thấy Từ Hàn trả lời dứt khoát như thế lại khiến nàng cảm thấy bất ngờ. "Được, ta ở lại." Sau khi nàng hơi sửng sốt, lại khẽ nói, thanh tuyến nhỏ không thể nghe, mà đầu thì gần như cúi thấp vào trong ngực.
Nhưng khóe miệng lại phác họa ra một nụ cười rõ ràng.
Như gió xuân thổi qua liễu, mưa thu rơi trong rừng.
Từ Hàn mang theo Tần Khả Khanh cảm thấy mỹ mãn đi vào cửa phòng Diệp Hồng Tiên, hắn giới thiệu đơn giản cho nàng một ít, phòng dù sao vẫn là của Diệp Hồng Tiên, cho nên có vài thứ không thể chạm vào, hắn đương nhiên phải dặn dò rõ ràng.
Tần Khả Khanh vốn tính tình nhu thuận, khi đó không ngừng gật đầu.
Từ Hàn thấy nàng như thế mới yên tâm cười một tiếng, "Ngươi ở lại, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
"Từ công tử." Sau khi dặn dò xong việc này, Từ Hàn đang muốn rời đi thì lại bị Tần Khả Khanh đột nhiên gọi lại.
"Hả?" Từ Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn về phía thiếu nữ.
"Cám ơn." Thiếu nữ khi đó cười ngọt ngào, nói như vậy với hắn.
Từ Hàn sửng sốt, nhưng chợt phục hồi tinh thần lại.
"Đều là chuyện ta nên làm."
"Ý ta là, cám ơn ngươi đã cứu ta năm đó." Tần Khả Khanh sợ Từ Hàn hiểu lầm ý của nàng, liền lên tiếng thêm lần nữa.
"Ý ta nói cũng là việc này." Từ Hàn cười nói.
Sau đó hắn lập tức xoay người đóng cửa phòng lại, chỉ còn thiếu nữ kinh ngạc ngẩn người nhìn phương hướng Từ Hàn rời đi.
Mặc dù thương tổn do Tư Không Bạch dùng uy áp Tiên nhân tạo thành cho Từ Hàn không lớn, nhưng dù sao cũng liên quan đến nội phủ, cho dù lấy tu vi thân thể Kim Cương cảnh của hắn muốn khôi phục cũng phải hao phí một chút thời gian.
Từ Hàn ra khỏi phòng suy nghĩ việc này, trong lòng đã có chút tính toán.
Mà đúng lúc này, cửa viện lại đột nhiên bị người gõ.
Từ Hàn sửng sốt, lúc này vẫn còn có người đến thăm khiến hắn cũng không thể nào đoán được, mặc dù trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng dù sao nơi này vẫn là Trọng Củ Phong, Tư Không Bạch dù có một tay che trời cũng không có thể cứ phái người đến hại hắn như vậy. Từ Hàn nghĩ như vậy, liền đi tới trước cửa viện, mở cửa ra.
Một bóng người màu đỏ rực xuất hiện trước mắt Từ Hàn.
"Hồng Tiên?" Chờ khi thấy rõ hình dáng người tới, Từ Hàn liền có chút sững sờ.
"Ta quay về để lấy một ít thứ. Sư tôn nói từ hôm nay trở đi ta không thể ở lại nơi này nữa." Diệp Hồng Tiên cúi đầu khẽ nói.
"Ồ, được." Từ Hàn lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn vội vàng dẫn Diệp Hồng Tiên đi về phía cửa phòng, chờ khi đi tới cửa, Diệp Hồng Tiên khẽ nhíu mày, "Có người ở bên trong?" Cô hỏi như vậy.
"Ừm, Khả Khanh ở lại, mấy ngày nay nàng hỗ trợ chăm sóc ta, đi tới đi lui thực sự phiền toái. Huống hồ Tư Không Bạch...." Từ Hàn ở thời điểm đó có chút bối rối khó hiểu, hắn liên tục giải thích.
"Vâng. Ta hiểu." Nhưng Diệp Hồng Tiên lại bình tĩnh hơn nhiều, cô khẽ gật đầu, cắt đứt lời của Từ Hàn. "Vậy ngươi chờ ở bên ngoài đi, ta tự đi lấy.”
Dứt lời nàng liền gõ cửa phòng, mà Tần Khả Khanh cũng sửng sốt khi mở cửa khi thấy Hồng Tiên.
Nhưng chờ đến khi Diệp Hồng Tiên nói rõ ý đồ tới, Tần Khả Khanh lập tức lách người ra rồi đống cửa lại.
Từ Hàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng ở cửa, nhìn không chớp mắt, nhưng theo bản năng lại nghiêng lỗ tai nghe tiếng động trong phòng. Hắn rốt cuộc vẫn có chút chột dạ.
Sau một hồi Từ Hàn hoàn toàn không thể nghe rõ tiếng đối thoại, Diệp Hồng Tiên đã xách theo một ít vật đi ra.
Cô khẽ gật đầu với hắn, vui vẻ nói: "Ta đi đây.”
Từ Hàn còn đang sững sờ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, theo bản năng liền thốt lên: "Ta tiễn ngươi." "Ừm." Cô bé nhẹ nhàng đáp lại, cũng không biểu thị bất cứ sự phản đối nào.
Hai người ra khỏi cửa viện, dạo bước trên sườn núi Trọng Củ Phong.
Bốn phía không có người, mà cả hai cũng im lặng không nói. Ngoại trừ tiếng ve tiếng ếch kêu kia, trong thiên địa đã không còn bất kỳ tiếng vang nào nữa.
Chỗ ở mới mà Tư Không Bạch sắp xếp cho Diệp Hồng Tiên nằm trên đỉnh núi, thực ra với thân phận sư thúc của cô đã sớm nên như thế, nhưng Diệp Hồng Tiên lại thấy dường như Từ Hàn rất thích sân nhỏ, mấy lần liền khéo léo cự tuyệt lời mời của sơn môn, mà đến hôm nay, cuối cùng vẫn không thể chối bỏ được.
"Vết thương của ngươi khá hơn chưa?" Lúc đi tới đình gỗ, Diệp Hồng Tiên đột nhiên dừng bước, cô liếc mắt nhìn Từ Hàn một cái rồi hỏi.
"Không có gì đáng ngại." Từ Hàn lắc đầu nói như vậy. Sau đó lại chuyển đề tài, "Trái lại ngươi phải cẩn thận hơn, Tư Không Bạch không bình thường.”
Nhắc tới Tư Không Bạch khiến Diệp Hồng Tiên có chút phiền lòng ý loạn, "Ta cảm nhận được, gần giống như hai người so với lúc trước. Hôm nay còn ban bố pháp lệnh, để cho đệ tử trong môn tu hành kiếm pháp mà ngài sáng tạo, thật sự không biết rốt cuộc ngài ấy nghĩ như thế nào.”
Thế nhưng cô nhanh chóng thu liễm vẻ buồn bực trên gương mặt mình, thay thế vào đó là một nụ cười thật tươi.
"Trái lại ngươi làm cách nào đối nghịch với ngài ấy? Là luyến tiếc ta, hay là không muốn để cho cô vợ nhỏ kia của ngươi bị sư tôn uy hiếp?”
Lúc nói lời này, Diệp Hồng Tiên tiến đến trước mặt Từ Hàn, gương mặt xinh đẹp gần như hoàn mỹ của cô nương theo ánh sao trên trời chiếu vào mắt hắn, khiến Từ Hàn sửng sốt, thầm cảm thấy tim đập nhanh hơn.
"Đều không phải, ít nhất không chỉ là vì thế." Nhưng sau khi khác thường như vậy, Từ Hàn lại lắc đầu. "Ta chỉ hiểu ra một số chuyện."
"Chuyện gì?" Diệp Hồng Tiên có chút ngoài ý muốn đối với câu trả lời của hắn.
"Con người sống trên đời, cuối cùng cũng không tránh được phiền toái."
"Làm ăn mày sẽ gặp thiên tai, làm sát thủ sẽ gặp cố nhân, làm dân chúng bình thường, cũng không tránh khỏi sẽ gặp phải ác bá."
"Trước kia ta luôn cảm thấy vận mệnh mình không tốt, cho nên luôn muốn đổi cách sống, từ đó sẽ không cần lo lắng về những chuyện này."
"Nhưng bây giờ ta đã hiểu. Không phải vận mệnh của mình không tốt, mà là vận mệnh của người trong thiên hạ cũng không tốt.”
"Mà muốn không gặp phiền toái, thì phải khiến phiền toái không dám tìm tới mình." Từ Hàn khi đó trầm giọng, chậm rãi nói.
"Cho nên?" Thiếu nữ nhướng mày, dường như có hứng thú đối với lời nói này của hắn.
"Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn." Từ Hàn nghiêm mặt nói.
"Mạnh mẽ cỡ nào?" Thiếu nữ truy hỏi, khóe miệng nhếch lên, tựa như đang ẩn hiện ý cười.
Thiếu niên nghe vậy, nghĩ đến chuyện Tần Khả Khanh bị mua đi, nghĩ đến Lưu Sanh mất tích trong Cổ Lâm, nghĩ đến Thương Hải Lưu đi chịu chết, nghĩ đến tua rua không có ngọc bội trong ngực kia.
Hào quang lóe lên trong mắt hắn.
"Mạnh đến mức ta có thể bảo vệ được tất cả những thứ mình muốn bảo vệ." Khi đó hắn nói như vậy, giống như ở trong tuyết thành Thượng Vân năm đó, tên ăn màu kia khẽ nói nhẹ, nhưng lại trầm ngưng có tiếng.
"Vậy trong đó có ta không?" Cô gái chớp chớp mắt với thiếu niên, ý cười trên khóe miệng lại đậm hơn vài phần.
Cậu bé có cánh tay phải buộc thanh trắng hơi sửng sốt, sau đó hắn liền không chút do dự nặng nề gật đầu.
Vào thời điểm đó.
Ánh sao trên bầu trời chợt sáng lên.
Nụ cười trên khuôn mặt cô gái cuối cùng cũng nở rộ.
Cậu bé nhìn đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, nhìn lúm đồng tiền trên khóe miệng cô, nhìn mái tóc của cô bị gió đêm thổi lên.
Trong khoảnh khắc này nhịp tim của hắn lại đập nhanh hơn một chút.