Chúc Long Khởi đi ở phía trước nhất đội ngũ.
Gã mặc trường sam màu xanh lam, đầu búi trâm ngọc xanh bạc, lưng đeo ngọc bội đỏ tô xanh, bên trên có khắc ấn ký đồng tử bắt dơi, chạm trổ tinh xảo, sinh động như thật, xem qua liền có thể thấy nó được tạo ra từ tay danh sư.
Gã cưỡi một con Sư Tử thông bờm dày lông bạc dưới háng, đây chính là động vật quý hiếm, loại thần câu đặc sản đến từ U châu này phóng nhãn toàn bộ Đại Chu triều cũng không quá trăm con, chính là vật cưỡi đặc thù của Hoàng gia. (Sư Tử thông là một loại ngựa, "Thông", ngựa lông pha trắng xanh. Sư tử là chỉ lông bờm của nó.)
Thậm chí tại bên trong luật lệ Đại Chu đã sớm có quy định, Sư Tử thông này là đặc thù của Hoàng gia, ngoại trừ Hoàng gia ban thưởng thì bất kỳ người nào cũng không được tự tiện sử dụng, một khi phát hiện liền có thể luận tội mưu phản. Bởi vậy có thể thấy được chỗ quý báu của Sư Tử thông này.
Chúc Long Khởi hiển nhiên không thể tính là hoàng thân quốc thích, cũng không có một chút công danh mang theo, từ trình độ nào đó mà nói, cưỡi Sư Tử thông là một chuyện đi quá giới hạn.
Nhưng gã là con trai trưởng của Chúc Hiền Trường Dạ ty, lấy hung danh độc tài triều chính của Chúc Hiền bây giờ, không cần nói ngồi Sư Tử thông này, ngay cả cung đình của Hoàng đế lão nhi kia gã cũng có thể tùy ý ra vào.
Nếu nói Đại Chu bây giờ là thiên hạ của Hoàng đế, chẳng bằng nói là thiên hạ của Chúc gia bọn hắn.
Chúc Long Khởi từ khi sinh ra liền hưởng thụ sinh hoạt cẩm y ngọc thực, mà trên đời này cũng ít có đồ vật mà gã không có được -- bất kể là tiền tài hay là quyền lợi.
Mà dạng người như gã, bởi vì có được quá nhiều nên rất nhiều thứ trên đời đều sớm đã khó có thể để cho gã nhấc lên nửa phần hào hứng.
Thế nhưng hôm nay hiển nhiên có chút ngoại lệ.
Diệp Hồng Tiên là trong số ít vài thứ khiến gã nghĩ đến mà không có được.
Từ trong thành Trường An năm đó chỉ nhìn liếc qua một lần đã khiến gã đổ nghiêng ngã dưới vẻ ngây thơ thoát tục, nhưng dung mạo lại mị cốt thiên thành của nàng. Vì thế gã đã tìm rất nhiều cơ hội tiếp xúc, có điều thiếu nữ chỉ lạnh lùng đáp lại.
Chúc Long Khởi cũng không nhụt chí, gã tin tưởng trên đời này không có thứ nào mà gã thật sự không đoạt được, thứ duy nhất gã thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
Sau đó gã bị cha mình đưa đến Thông Thiên môn U châu, bái nhập môn hạ Tử Hoàng Đao thánh, nhưng khi gã học thành trở về thì nhận được tin tức Diệp Hồng Tiên bị gả cho một tên tiểu tử lúc trước gã còn chưa từng nghe qua tục danh.
Chúc Long Khởi tức giận hổn hển nổi cơn điên, nếu không phải cha mình ngăn cản, gã suýt nữa liền muốn dẫn bốn bộ Trường Dạ ty giết tới Linh Lung các, đoạt lại Diệp Hồng Tiên.
Thế nhưng may mắn là, cũng không biết cha gã rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để thuyết phục Linh Lung các, vốn xưa nay cực kỳ không hợp với Trường Dạ ty, vậy mà sẵn lòng hủy hôn sự với Từ Hàn kia, gả Diệp Hồng Tiên cho gã.
Chuyện này khiến Chúc Long Khởi mừng rỡ.
Đây cũng không phải là dạng việc vui đơn giản chỉ ôm mỹ nhân về, phía sau hôn sự giữa gã cùng với Diệp Hồng Tiên, còn ẩn giấu nhiều chuyện càng thêm sâu.
Nó mang ý nghĩa Linh Lung các - thế lực đứng đầu giang hồ Đại Chu cùng Trường Dạ ty vốn chấp chưởng triều đình từ đây sẽ bị cột lên cùng một chiếc chiến xa, đương nhiên còn có sư môn Thông Thiên môn sau lưng gã, tại Đại Chu cũng có thể xếp vào trong năm vị trí thế lực tông môn to lớn đứng đầu, nếu cả ba cộng lại thì có khả năng bộc phát ra lực lượng, đủ để thay đổi toàn bộ thế cục Đại Chu.
Bởi vậy, cuộc hôn sự này rất trọng yếu, vô luận là đối với bản thân Chúc Long Khởi, hay là Trường Dạ ty sau lưng của gã đều là như thế.
Cho nên, tại khoảng chừng năm ngày trước trận đại hội luận đạo định ra hôn sự này, gã liền dẫn đội ngũ thật lớn, đi tới chân núi Linh Lung các.
Chúc Long Khởi xuân phong đắc ý vào lúc đó ngửa đầu nhìn toà sơn phong nguy nga kia một chút, nụ cười tràn ngập trên mặt.
Trong thoáng chốc gã dường như đã nhìn thấy bóng dáng vị nữ tử kia đang đứng trên núi, đưa mắt ẩn tình, khóe miệng hơi cười với gã.
"Thế tử điện hạ, phía trước chính là Linh Lung các rồi." Bên cạnh có một vị công tử áo gấm tuổi tác tương tự Chúc Long Khởi, cưỡi một con ngựa cao lớn đi tới bên cạnh gã, mặt mũi tràn đầy vẻ cười nịnh nọt nói.
Chúc Long Khởi cười cười, quay đầu liếc mắt lườm công tử cẩm y kia.
"Ha ha, nói đến đã khiến Lâm Khai Lâm đại công tử đoạn đường này cực khổ đi theo, nếu không đường xá xa xôi, Chúc mỗ cũng rất là nhàm chán." Chúc Long Khởi nói như thế.
"Thế tử khách khí, đây là việc tại hạ nên làm." Lâm Khai vội vàng cười làm lành nói. Nhưng lập tức xoay chuyển lời nói, trong mắt lộ ra một vẻ dữ tợn."Tiểu tử trước đó định ra hôn ước cùng Diệp cô nương kia cũng ở bên trong Linh Lung Các này, thế tử có muốn . . ."
Lâm Khai chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói lại không thể minh bạch hơn được nữa.
Chúc Long Khởi nghe vậy liếc mắt nhìn y thật sâu, bên ngoài gã ăn chơi đàng điếm y như đám đệ tử hoàn khố trong thành Trường An, nhưng trong lòng lại cực kì rộng rãi. Cha của Lâm Khai này là ngự sử Thương Long bộ Trường Dạ ty dưới trướng cha gã, ngày thường đi theo làm tùy tùng đối với gã nói gì nghe nấy, nhưng gã mới ra khỏi thành, gia hỏa này đã theo sau lập tức tới cửa Diệp gia đi cầu hôn, còn ăn chè bế môn của Diệp Thừa Đài. (bế môn canh; bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn)
Nghe nói y cũng có mặt lúc Diệp Thừa Đài tuyên bố hôn ước giữa Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên, vì trong lòng không phục nên đại náo trận tiệc cưới kia, còn bị vị Từ Hàn kia hảo hảo giáo huấn một trận. Xem chừng giờ phút này là ghi hận trong lòng, muốn mượn đao giết người.
Thế nhưng đáng tiếc Chúc Long Khởi lại không phải hèn nhát mặc người thao túng như vậy.
"Chỉ là tôm tép nhãi nhép, bây giờ không còn hôn ước với Hồng Tiên, tên kia chẳng còn là cái thá gì, sao phải để ý tới?" Vì vậy, Chúc Long Khởi nhàn nhạt nói, ngữ khí vào lúc đó cũng lạnh thêm mấy phần.
Lâm Khai hiển nhiên thấy được Chúc Long Khởi không vui, trên trán của y lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, liên tục gật đầu: "thế tử nói đúng, do tại hạ quá lo lắng."
"Ha ha, Lâm huynh không cần câu nệ, việc này cũng là do ngươi cân nhắc vì tại hạ." Chúc Long Khởi cười cười, ra vẻ thân mật vỗ vỗ bả vai Lâm Khai, đạo lý một tay giơ gậy một tay củ cải điều khiển xuống, gã đã quen thuộc đến mức có thể nói hạ bút thành văn, dứt lời ấy, gã lập tức vung tay lên."Đi! Lên núi!"
Đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp kia bắt đầu tiếp tục chuyển động lần nữa.
. . .