Mục lục
Tàng Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Đầu thôn tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hơn một trăm người, một ngàn thạch gạo lương này gần như là một nửa lượng gạo của tất cả hộ trong thôn.

Lưu Đại Tráng làm thôn trưởng đương nhiên phải đàm phán với thủ lĩnh giặc cướp đến đòi lương thực.

Y nói mòn cả miệng, thật vất vả mới hạ một ngàn thạch gạo lương này đến bốn trăm, nhưng không biết con cái nhà ai trong thôn dân vây xem lại ném đá về phía tên cướp kia. Giặc cướp vốn đã mềm lòng lại một mực khẳng định một ngàn thạch lương thực, song phương không thể đạt chung nhận thức, thủ lĩnh giặc cướp lập tức quát thuộc hạ dưới tay muốn cưỡng đoạt, giữa hai bên đã nổi lên xung đột.

Mặc dù đám cướp bị đánh chạy nhưng Lưu Đại Tráng cũng bị thương, chỗ bụng bị dao găm đâm một lỗ máu to bằng nắm đấm.

Mới đầu dân làng trong thôn còn rất tích cực nghĩ biện pháp cho Lưu Đại Tráng dưỡng thương, thậm chí còn quyên góp một lần mời y sư ở Hồ Quan thành một bên đến xem xét, nhưng sau khi y sư xem xong lại kê một đơn thuốc giảm đau, sau đó lắc đầu rời đi.

Lưu Đinh Đương hiển nhiên không cam lòng, muốn mượn tiền dẫn Lưu Đại Tráng đến quận thành Thanh châu tìm lang trung tốt hơn.

Nhưng lần này người trong thôn tựa như lật mặt, đồng loạt lắc đầu nói nhà mình đã sớm không còn tiền, nhưng Lưu Đinh Đương lại nghe được bọn họ lén nghị luận, Lưu Đại Tráng đã là người chết, tại sao còn phải tiêu tiền trên thân người chết này?

Mấy lần Lưu Đinh Đương mặt dày đòi tiền, chọc cho thôn dân phiền không sao tả xiết, hiện giờ nhìn thấy nàng lập tức trốn tránh như trốn Ôn thần, Lưu Đinh Đương không có tiền chỉ có thể ở nhà trông coi Lưu Đại Tráng, mà tiểu hòa thượng thì nhận lấy gậy tiếp sức, mấy lần đi tới cũng đều tay không trở về.

Nhìn Lưu Đinh Đương đang nước mắt chảy ròng, trong lòng Quảng Lâm Quỷ cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trong lòng gã sao không có hoang mang giống như nàng?

Lưu Đại Tráng là người tốt nhất trong số những người gã từng gặp, lão hòa thượng trong miếu nát kia từng không chỉ một lần nói cho gã biết, thiện có thiện báo ác có ác báo.

Nhưng vì sao khi Lưu Đại Tráng rơi xuống tình cảnh như vậy, mà những thôn dân từng được y giúp đỡ giờ phút này lại đối xử với y giống như người xa lạ?

Tiểu hòa thượng nghĩ mãi mà không rõ đạo lý này, nhưng gã cũng không muốn tin đây chính là kết cục của Lưu Đại Tráng.

Cho nên lúc đó gã nhìn Lưu Đinh Đương:

"Lưu đại thúc là một người tốt như vậy, ngài nhất định sẽ tốt lên.”

Có lẽ do giọng điệu chắc chắn trong lời nói của tiểu hòa thượng, hoặc chỉ là lúc người tuyệt vọng sẽ theo bản năng bắt lấy phần hy vọng cuối cùng.

Lưu Đinh Đương ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn gã, có chút không xác định mà hỏi:

"Thật sao?”

Vấn đề này cũng đang quấy nhiễu tiểu hòa thượng.

Hắn thực sự biết không có tiền đi khám bệnh, không có tiền mua thuốc, vậy dựa vào cái gì để khiến Lưu Đại Tráng có thể tốt lên.

Nhưng gã quả thực không muốn nhìn Lưu Đinh Đương trước mắt thương tâm như thế.

Cho nên sau khi hơi chần chờ, gã lập tức nặng nề gật đầu.

"Thật sự."

"Không lừa ta?"

"Không lừa ngươi."

"Vậy ngoéo tay."

......

Giống như đêm qua, đại quân của Mục Cực liên tục phát động tập kích.

Lần lượt đánh nghi binh lại lưu lại mấy ngàn cỗ thi thể ở bên ngoài Đại Hoàng thành, nhưng vẫn chưa từng đạt được chút thành quả chiến đấu nào.

Trời còn chưa sáng hẳn, lần đánh nghi binh thứ ba của phe Mục Cực khó khăn lắm mới có thể kết thúc.

Đám tướng sĩ tiến hành kiểm kê vật tư và điều động nhân viên sau trận chiến dưới sự chỉ huy của Lâm Thủ.

Từ Hàn không có việc gì để làm nên tựa vào đầu thành, nhìn tình hình bên dưới, lông mày chợt nhíu lại.

Lâm Thủ sau khi sắp xếp hoàn tất công việc lại thoáng nhìn thấy Từ Hàn đang đứng ở đầu thành, lão hơi suy tư, sau một khắc lập tức cất bước đi tới.

"Từ phủ chủ đang nghĩ gì vậy?"

Lão híp mắt cười hỏi.

Từ Hàn nghe vậy phục hồi tinh thần lại, sau khi thấy người tới là Lâm Thủ thì có chút ngoài ý muốn.

"Không có gì, chỉ cảm thấy có một số việc dường như không ổn."

"Chuyện gì?"

Lời nói của Từ Hàn ở trên lầu các hôm nay đã làm cho cách nhìn của Lâm Thủ đối với hắn có thay đổi rất lớn, lúc này nghe hắn nói như vậy đương nhiên muốn hỏi đến tột cùng.

"Ừ..."

Từ Hàn sau khi hơi suy tư một phen, chợt vươn tay ra chỉ vào một hàng thi hài nằm dày đặc bên ngoài thành. Trong bóng đêm đương nhiên không thấy rõ bộ dáng của những thi thể kia, nhưng có thể thoáng nhìn thấy vị trí đại khái của bọn chúng.

"Mời tướng quân xem, vị trí những thi thể này gần như tất cả đều tập trung ở cách cửa thành trăm trượng, sau đó phân tán giảm bớt sang hai bên."

"Hả? Có vấn đề gì ư?"

Lâm Thủ khó hiểu nói.

"Chuyện này dưới suy nghĩ của chúng ta thì đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, chỉ có thể nói rõ tướng quân có phương pháp trị quân, tiễn pháp của các cung thủ dưới tay cực kỳ tinh chuẩn."

Từ Hàn cười cười, sao đó lại chuyển lời nói:

"Nhưng dưới con mắt Mục Cực xem ra chỉ sợ có một số vấn đề.”

"Vấn đề là gì?"

Lâm Thủ giống như hiểu ra chút gì đó, trong mắt sáng lên một đạo Thần quang, há miệng truy hỏi.

"Dựa theo suy nghĩ của Mục Cực, từ đêm qua chúng ta đã không có chút thời gian rãnh nào để nghỉ ngơi, cả ngày đều mệt mỏi với chiến sự, đến bây giờ lẽ ra phải xuất hiện trạng thái mệt mỏi, thế nhưng tiễn pháp của các cung thủ trong tay tướng quân vẫn còn chuẩn xác như thế, chính là một chuyện không đúng..."

"Vậy theo ý tứ của Từ phủ chủ là?"

"Nếu muốn tương kế tựu kế, đương nhiên phải diễn đủ trò xiếc, tại hạ cho rằng cũng có thể lộ ra chút sơ hở cho vị Bắc Cương vương đại nhân kia nhìn thấy."

Từ Hàn nói như thế, ý cười trên mặt lập tức nặng thêm vài phần.

Trên mặt lão tướng quân lúc đó hiện lên vẻ bừng tỉnh, lão vuốt râu cười nói:

"Tốt, tốt, kế sách của Phủ chủ quá hay. ”

Một hồi cười to này của lão lại đưa đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, nhưng lão tướng quân làm như không nhìn thấy chuyện này, vẫn thoải mái cười to như trước.

"Tướng quân quá khen, vãn bối cũng chỉ là nói ra chút kế mọn, mấu chốt còn phải đợi tướng quân định đoạt."

Từ Hàn cung kính nói, lời này của hắn cũng xuất phát từ bản tâm, chứ không phải là lời khiêm nhường dối trá.

Lâm Thủ nghe vậy, lúc này mới thu hồi ý cười của mình, lão nhìn Từ Hàn thật sâu, trầm mắt nói:

"Phủ chủ quá khiêm tốn, bản lĩnh của ngươi lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi.”

Câu khen ngợi của Lâm Thủ đương nhiên là không chút giả dối, Từ Hàn cũng không tiếp tục khiêm tốn nữa, hắn chuyển đề tài, chợt hỏi:

"Tại hạ còn có một chuyện khó hiểu, phải xin tướng quân giải thích nghi hoặc.”

"Chuyện gì vậy?"

Tâm tình Lâm Thủ lúc này dường như không tồi, sau khi nghe được câu nói của hắn, chợt cao giọng hỏi.

"Trong tay Mục Cực có khoảng chừng hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh, trái lại phía chúng ta thì Thiên Sách quân có thể điều động ra hơn năm mươi cường giả Thiên Thú cảnh, trong tay tướng quân không quá hơn ba trăm người, cộng lại cùng một chỗ cũng chỉ bằng một nửa số lượng trong tay Mục Cực, dùng nhân số như vậy phục kích ngàn cường giả Thiên Miêu cảnh, có phải có chút phiêu lưu hay không?"

Lâm Thủ nghe vậy hơi sửng sốt, rồi lập tức chợt nở nụ cười.

"Phủ chủ không chỉ xem thường mình."

"Cũng xem thường, trên tay ngươi..."

"Mấy chục vị công khanh áo đỏ kia..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK