Đến cửa phòng trọ Giang Phi, Phó Huân dùng con dao gấp tùy thân, chỉ trong ba đến năm phút liền cạy rơi chiếc khóa cửa cũ kỹ.
Ổ khóa này cực kỳ đơn sơ, quân tử tiểu nhân đều khó phòng, Giang Phi vốn định thay mới, cậu thậm chí từng nghĩ phải thay cả cánh cửa này thành cửa chống trộm cao cấp, chỉ là mới vừa vào ở, mấy cái kế hoạch này đều chưa kịp thực hiện.
Sau khi vào cửa, Phó Huân liền bật đèn phòng khách lên, hắn nhìn chỗ này mặc dù nhỏ hẹp nhưng được Giang Phi dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp cực kỳ liền không khỏi nhướng mày…
Chuyển đến loại địa phương này lại còn có thể có tâm tình thu xếp gọn gàng ngăn nắp tất cả, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt, lại nhìn các xó xỉnh rất có tâm tư dọn dẹp hai lần, tựa hồ là chuẩn bị tạm thời ở lâu dài…
Đồng hồ đeo tay trị giá trăm vạn mà Diệp Phong Miên tặng Giang Phi, hiển nhiên có thể cho Giang Phi một căn nhà mắc tiền, nhưng hiện nay Giang Phi lại sống ở địa phương nhỏ này, Phó Huân cảm giác hơn phân nửa là Giang Phi tỏ vẻ thanh cao.
Giang Phi mặc dù nhát gan hèn yếu, nhưng trong xương cậu lại mang phần cố chấp với tôn nghiêm, cho nên Phó Huân nghĩ trong đầu, Giang Phi có lẽ là không muốn bị Diệp Phong Miên xem thường, không muốn khiến bản thân nhìn qua giống như được Diệp Phong Miên bao nuôi, cho nên mới làm ra loại chuyện này, đoán chừng là định bụng xoay mình ở loại địa phương nhỏ này.
Đáng tiếc a…
Có Phó Huân hắn ở đây, xoay mình, vĩnh viễn không thể nào!
Phế vật cũng chỉ có thể cả đời làm phế vật!
Đại Quất nằm trên ghế salon đột nhiên hướng Phó Huân meo một tiếng, Phó Huân híp mắt đưa một ngón tay đặt bên miệng, Đại Quất tựa như hiểu ám chỉ, quả nhiên ngậm miệng lại.
Phó Huân đi tới phòng ngủ, trong lúc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra liền nghe được trên giường truyền tới tiếng mê man lẩm bẩm say khướt của Giang Phi.
“Vẽ…Vẫn có thể…Vẽ một chút…”
Sau khi vào cửa, Phó Huân liền khóa trái cửa lại, hắn sờ công tắc đèn trên tường rồi bật đèn lên, sau đó nhấc chân đi tới mép giường.
Chăn trên người Giang Phi bị đạp xuống đầu giường, tựa hồ vẫn cảm thấy nóng, Giang Phi nhíu mày, một tay kéo cổ áo. Vì áo lông co dãn cực tốt nên cổ áo liền bị kéo sang một bên, lộ ra hơn nửa đầu vai cùng xương quai xanh như ẩn như hiện.
Dưới tác dụng của cồn rượu, mỗi một tấc da phía dưới tựa như phơi bày hết ở bên ngoài của Giang Phi đều dập dờn từng đợt sóng ửng đỏ, đặc biệt là khuôn mặt phiếm hồng kia, thậm chí còn bởi vì môi khô nứt mà theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm ướt cánh môi…
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi mà sóng nhiệt trong bụng nhỏ cuộn trào, ánh mắt từ từ tối lại.
Kế hoạch của hắn đã thực hiện, trong hai ba ngày phá vỡ mối quan hệ của Giang Phi cùng Diệp Phong Miên, cho nên hắn cũng không nóng nảy, bây giờ phải làm cũng chỉ là tĩnh tâm chờ đợi, chờ đợi Giang Phi khóc lóc chảy nước mắt nước mũi quỳ xuống trước mặt hắn sám hối nhận sai là được.
Cho nên tối nay tới nơi này, không nằm trong kế hoạch của Phó Huân hắn.
Tâm huyết dâng trào? Không kiềm hãm được? Kỳ thực càng giống như là tới xác nhận chủ quyền của một món vật phẩm.
Phó Huân vốn là định nếu như tối nay Diệp Phong Miên muốn ngủ lại phòng trọ của Giang Phi, hắn liền sắp xếp người tới đây cố ý gây sự cắt đứt, nhưng nếu như Diệp Phong Miên hiện tại rời đi, hết thảy những chuyện kia đều dựa theo kế hoạch tiếp tục thực hiện như cũ, hắn cũng khinh thường tự mình động thân đi làm cái gì.
Nhưng nghĩ tới Giang Phi say rượu, không chút ý thức giờ phút này, khát vọng nào đó ẩn giấu đã lâu liền như một dòng điện lặng lẽ chạy loạn trong cơ thể hắn, khiến hắn tựa như ma xui quỷ khiến xuống xe, lên lầu, cạy khóa…
Ở một phương diện khác, Phó Huân vẫn là có chút bội phục Diệp Phong Miên, ít nhất hắn đối với Giang Phi như vậy, căn bản không thể khống chế được mình.
Phó Huân ngồi xuống mép giường, hắn thử đẩy Giang Phi hai cái, lại vỗ một cái lên mặt Giang Phi ý muốn đánh thức cậu, qua một lúc lâu, Giang Phi mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt mê ly nhìn người bên mép giường.
Say rượu, mất lực, mờ mịt, giờ khắc này ánh mắt Giang Phi mềm mại tới cực điểm.
Chỉ trong chớp nhoáng này, Phó Huân cũng cảm giác tim mình tựa như bị thứ gì đó hung hăng bóp một cái, hết thảy những nghĩ bậy trong đầu đều biến mất toàn bộ, trong mắt trong đầu, chỉ còn lại bộ dáng ôn nhuyễn tỉnh mà không phải tỉnh của Giang Phi giờ phút này.
Phó Huân ngơ ngẩn chờ đợi, chờ đợi mọi thứ Giang Phi có thể phản ứng lại…
“Không…Không uống…”
Giang Phi mập mờ không rõ lầm bầm mấy câu, hai tay nắm lấy quần áo trước ngực, kết quả vạt áo lông liền bị vén lên, lộ ra da bụng nhỏ màu trắng phấn.
Giang Phi rất nhanh lại nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi rượu yếu ớt rồi lần nữa thiếp đi.
Ánh mắt Phó Huân tập trung trên phiến bụng đang bị phơi bày của Giang Phi, mấy giây sau liền ma xui quỷ khiến chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên trên.
Mềm mại, ấm áp, còn có bởi vì hô hấp mà hơi phập phồng…
Dưới người truyền tới tín hiệu khát vọng, Phó Huân hơi híp mắt, hô hấp dần dần dồn dập…Loại chuyện này, kỳ thực nhiều lắm là đợi thêm mấy ngày nữa liền có thể làm không chút kiêng kỵ, thế nhưng bây giờ, một giây hắn cũng không thể chờ đợi được nữa.
Phó Huân đứng dậy đi đến một chỗ khác bên giường kéo rèm cửa sổ, rồi lại đi tới trước cửa phòng ngủ xác nhận đã khóa trái, cuối cùng hắn tắt đèn phòng ngủ đi…
Trong bóng tối, Phó Huân đứng bên mép giường cởi quần áo, thời điểm hắn cởi quần áo động tác rất nhẹ, cũng bao gồm lúc hắn giúp Giang Phi cởi quần áo cũng hết sức khắc chế.
Khi hai đầu gối để ở hai bên người của Giang Phi, nằm sấp trên người Giang Phi mà hôn, lý trí liền chỉ đạo dục vọng khiến Phó Huân theo đó mà điều chỉnh lực độ, cũng bởi vì hắn vào giờ phút này, có chút chột dạ.
Phó Huân chát ghét mình giờ phút này tựa như tên trộm nhảy qua cửa sổ đi vào gian dâm với người khác. Thế nhưng hắn lại khó kìm lòng nổi, không muốn bị đoán được thân phận để rồi bại lộ khát vọng trong lòng mình, cũng chỉ có thể như vậy.
Mặc dù tự nhận mình không phải hạng người tốt lành gì, nhưng Phó Huân cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày lại xấu xa hạ lưu đến mức này.
Bất quá giờ khắc này chỉ có mình Phó Huân hắn hiểu rõ trong lòng, đây đối với hắn mà nói, chính là một loại tồi tệ.
Quân tử làm ác không bị người biết được, sau khi trời sáng, quân tử vẫn tiếp tục là quân tử.
“Không…” Dưới người bị đột kích, Giang Phi vô ý thức thấp giọng lẩm bẩm: “Không…Van cầu…Ngô…”
Phó Huân không để ý đến Giang Phi tựa như gặp ác mộng kháng cự lại, lý trí đang tranh chấp xua đuổi cơn dục vọng cũng dần dần bắt đầu rơi xuống thế hạ phong.
Thân thể Giang Phi khi say rượu mềm mại dị thường, không có sự căng thẳng bởi vì kháng cự mà tạo thành như lúc thanh tỉnh, cậu giống như một viên ngọc trai bị Phó Huân gỡ đi lớp phòng ngự, lộ ra phần mềm mại bên trong nhất.
Kêu rên không ngừng, không có lấy một tia một hào khắc chế hay kiềm chế, vô luận là thống khổ hay vui vẻ, dưới đợt tấn công của Phó Huân, toàn bộ đều vỡ vụn thành những âm tiết vi diệu cùng mê người.
Một khắc trước khi sắp phóng thích, Phó Huân bỗng nhiên ôm Giang Phi lên, tiến vào chỗ sâu trước đó chưa từng có thỏa thích bùng nổ.
Giang Phi ôm cổ Phó Huân, ở bên tai Phó Huân mất không chế rên rỉ, Phó Huân nghe mà trực tiếp cứng rắn ở bên trong.
“Phong ca…Phong ca…”
Giang Phi thở hổn hển tựa trên vai Phó Huân thấp giọng gọi, mà tiếng lẩm bẩm thì thào say ngôn say ngữ này trực tiếp khiến Phó Huân như bị sét đánh!
Phó Huân chợt thô bạo đẩy ngã Giang Phi xuống giường, hai tay bóp lấy cổ Giang Phi, gầm nhẹ nói: “Ngươi gọi hắn một tiếng nữa xem!”
Bỗng nhiên không thở nổi, Giang Phi bắt đầu theo bản năng đạp hai chân. Phó Huân trợn cặp mắt tràn đầy tia máu, hai tay càng bóp càng chặt.
“Ngươi dám kêu tên hắn! Ngươi mẹ nó lại ở trên giường ta kêu tên của Diệp Phong Miên! Ta thấy ngươi chán sống rồi!!”
Đây là nhục nhã cùng sỉ nhục mà bất kỳ nam nhân nào cũng đều vô pháp nhẫn nhịn!
Phó Huân cuối cùng vẫn là mất khống chế, đối với Giang Phi, hắn vốn đã cấm dục hơn một tháng, giờ phút này dục vọng cuốn theo lửa giận khiến hắn chỉ muốn dùng hành động hung hăng chứng minh chủ quyền của mình.
Trong ý thức hỗn loạn vì cơn say, thứ thân thể cảm nhận được dần dần cũng chỉ có cơn thống khổ ngày càng khó chịu đựng, Giang Phi khóc, cậu khó mà thanh tỉnh cũng không cách nào suy tính, ưu tư theo thân thể cảm nhận được hết thảy vui thích cùng thống khổ, hoặc rên rỉ hoặc khóc lóc.
Tràng kịch chiến này kéo dài đến đêm khuya, Phó Huân cho dù căm tức đi nữa, tâm tình cũng trong từng cuộc thỏa thích này đạt được phần hóa giải, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn sâu sắc.
Phó Huân cả người đổ mồ hôi, cuối cùng khi chuẩn bị đi tắm, sau mấy giây do dự liền ôm Giang Phi đã sớm ngủ mê man lên.
Nếu như không phải bởi vì không gian phòng tắm quả thực quá nhỏ, Phó Huân cảm thấy mình còn có thể tiếp tục hai hiệp nữa.
Chừng rạng ba giờ sáng, Phó Huân kéo rèm cửa sổ ra, mượn ánh trăng yếu ớt, hắn thần thanh khí sảng đứng ở bên mép giường kéo quần lên, cài đai lưng đâu vào đấy.
Giang Phi ngủ mê man ở trên giường, sau cơn dày vò kéo dài đến mấy tiếng, cả người yếu ớt giống như đã tắt thở vậy.
Sau một phen chỉnh trang, khi Phó Huân mặc đến âu phục cùng giày da liền kéo chăn trên giường tùy ý ném lên trên người Giang Phi.
Trước khi rời phòng ngủ Phó Huân cầm đồng hồ đeo tay trên chiếc tủ đầu giường lên, ngừng mấy giây rồi lại chậm rãi đặt trở lại.
Trong ánh sáng u ám, Phó Huân nhếch môi cười nhạt…Vật này qua mấy ngày liền phải lấy ở đâu trở về đó thôi, lúc này hắn không gấp.
Rời khỏi phòng ngủ rồi, Phó Huân ở phòng khách trêu chọc Đại Quất một hồi, sau đó mới hài lòng rời phòng trọ xuống lầu.
=====================================
Giang Phi ngủ rất lâu, giống như vác vật nặng chạy mười mấy cây số ở trong mộng, tứ chi cả người mệt mỏi tê dại, động một cái thôi cũng không muốn.
Hơn mười giờ sáng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, trong giấc mộng Giang Phi cau mày, chậm rãi tỉnh lại trong đủ loại cơn khó chịu, cậu mê man nặng nề nhìn chằm chằm trần nhà, ngây ngô nhìn một hồi lâu, cảm giác cổ họng khó chịu giống như bị lửa đốt.
Giang Phi vừa định xoay người lấy điện thoại di động trên bàn, eo nửa người dưới liền truyền tới một trận đau nhức mãnh liệt, giống như bị đá nện vào mấy chục lần, ngay cả sức lực trong xương tủy cũng bị rút ra không còn một mống.
Đại não Giang Phi trống rỗng.
Hình ảnh trong đầu cực kỳ vụn vặt, hết thảy đều là bóng tối mơ hồ không rõ, tiếng thở gấp trầm thấp của nam nhân bên tai cùng với cảm giác bị va chạm kịch liệt trong cơ thể khiến đầu Giang Phi nhất thời đau cơ hồ muốn nứt ra.
Giang Phi rất nhanh liền kịp phản ứng thân thể mình trải qua cái gì, cậu kinh ngạc nhìn trần nhà, vừa kinh vừa sợ lại mông lung.
Trong cơn chấn động mãnh liệt, Giang Phi nhớ lại tối hôm qua, hình như…hình như cậu uống say.
Sau đó Diệp Phong Miên đưa cậu trở về.
Phong ca?!
Tối hôm qua, cậu chỉ chung một chỗ với Phong ca thôi a.
Chẳng lẽ…