Nửa đêm cơn sốt của Phó Huân đã dịu hơn nửa, hắn cảm thấy khát miệng định đi uống nước, kết quả vừa vặn thấy cạnh đèn bàn đầu giường có để một ly nước.
Cái này cũng chỉ có Giang Phi chuẩn bị cho hắn.
Phó Huân nhìn chằm chằm ly nước kia mấy giây, trong lòng có loại mùi vị không nói nên lời, sau khi uống nước lại nằm xuống, kết quả lúc này cửa phòng ngủ liền nhẹ nhàng bị đẩy ra, Giang Phi rón rén đi vào.
Phó Huân tiếp tục giả bộ ngủ, Giang Phi đi tới mép giường, trước dò đầu quan sát sắc mặt Phó Huân một hồi, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên trán Phó Huân kiểm tra nhiệt độ.
Giang Phi bị mấy câu nói trong thang máy của Phó Huân dọa sợ, cực kỳ sợ Phó Huân sẽ thật sự bị bệnh chết ở chỗ của cậu, cho nên cậu cài đồng hồ báo thức, cứ cách hai giờ liền tới phòng của Phó Huân, xem Phó Huân có bị sốt chết không…Khụ…Có đỡ sốt không.
Kiểm tra nhiệt độ trên trán Phó Huân xong, Giang Phi lại nhẹ nhàng đưa tay vào trong chăn, Phó Huân không biết Giang Phi chuẩn bị làm gì, cho đến khi Giang Phi bỗng nhiên đưa tay chui vào trong vạt áo hắn, ngón tay dán lên da hông hắn mấy giây.
Cơ hồ trong nháy mắt, bụng Phó Huân căng thẳng, hắn cơ hồ dùng hết toàn bộ tâm lực mới kiềm chế thân thể để không lộ ra sơ hở.
So với nhiệt độ hai giờ trước đã đỡ hơn một chút, Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, lúc này cậu thấy ly nước đầu giường đã hết, suy nghĩ nhất định là Phó Huân tỉnh lại lúc nào đó đã uống hết, vì vậy liền cầm ly đi ra ngoài, lại rót cho Phó Huân một ly để ở đầu giường.
Hai giờ sau, Giang Phi lại như kẻ gian đẩy cửa phòng ra, cũng như những lần trước, trước quan sát sắc mặt Phó Huân có chuyển biến tốt lên hay không, sau đó sẽ dùng bàn tay dò xét nhiệt độ thân thể hắn một chút.
Kỳ thực lúc này Phó Huân cũng đang thanh tỉnh.
Giang Phi cả đêm ngủ không được ngon giấc, cho nên cuối cùng cũng ngủ quên, khi tỉnh lại nhìn thời gian trên điện thoại một cái, phát hiện đã hơn chín giờ sáng, nghĩ đến mình còn phải làm điểm tâm cho Phó Huân, sợ hãi liền từ trên giường ngồi dậy, sau khi mặc quần áo xong cấp tốc vọt ra khỏi phòng ngủ nhỏ.
Sau khi ra khỏi cửa, Giang Phi phát hiện cửa phòng ngủ đang mở, không khỏi sửng sốt, cậu đi vào, phát hiện Phó Huân không biết đã rời đi lúc nào.
Giang Phi có chút bất ngờ, suy nghĩ tên thần kinh Phó Huân này buổi sáng lại không tới gõ cửa phòng cậu ra lệnh cậu làm điểm tâm, lại cứ như vậy yên lặng không tiếng động rời đi.
Sợ bóng gió một trận, Giang Phi thở dài một hơi, xoay người ngáp liên tục trở về phòng, bò lên giường tiếp tục cắm đầu ngủ.
—————————-
Thành công trong một giao dịch với doanh thu khổng lồ, đây coi như là chuyện duy nhất khiến Phó Huân cảm thấy có chút khoái trá sau khi Tề bá chết.
Đám người Trầm Thanh Lễ và Trương Ngạo hẹn Phó Huân cùng đến câu lạc bộ giải trí, Phó Huân liền đồng ý.
Trương Ngạo lại đổi bạn tình, hiện tại còn là một nam nhân, dáng dấp vừa non nớt lại vừa xinh đẹp, nhìn chắc chưa tới hai mươi, vóc người nho nhỏ, cười lên chọc người ta yêu mến.
Có người trêu chọc Trương Ngạo đổi khẩu vị khi nào, Trương Ngạo liền cười nói: “Ai nha, tên tiểu tử này chính là người mới đến câu lạc bộ này, quản lý nói là mới tới hôm qua, tôi vừa nhìn đã đặc biệt thích mới mang vào, còn chưa hưởng vị đâu.”
Đại Sơn cười lớn: “Trước kia anh không phải chỉ thích mấy em gái sexy thôi sao?”
“Bây giờ ai cũng bắt đầu thích kiểu này, tôi cũng không thể rơi ở phía sau a.” Trương Ngạo ha ha cười nói, quay đầu hướng Phó Huân một mực hút thuốc nói: “Phó ca, anh không cảm thấy Tiểu Đồ rất giống với túng hóa anh mang tới lần trước sao, ha ha ha thật ra thì lần đầu em nhìn thấy Tiểu Đồ liền nhớ tới túng bao kia.” (Túng: kinh sợ => túng bao: Bánh bao hay sợ)
Phó Huân biết túng hóa trong miệng Trương Ngạo chính là Giang Phi, hắn theo bản năng nhìn nam nhân trong ngực Trương Ngạo một cái, cũng cảm thấy có vài phần tương tự.
Mi tâm Phó Huân hơi nhăn lại, hắn nhìn Tiểu Đồ, chút tâm tư mấy ngày nay bị hắn kiềm chế ở trong lòng lại cuồn cuộn trào ra.
“Đúng rồi Phó ca, nhắc tới tên lần trước kia, đã chết chưa?” Trương Ngạo tò mò hỏi Phó Huân.
“Nào dễ dàng như vậy.” Đại Trương nói với Trương Ngạo: “Bức tử người quan trọng nhất của Phó ca, chết là tiện nghi cho cậu ta rồi.”
Phó Huân dập tắt thuốc trên tay vào trong cái gạt tàn trên bàn trước mặt, mặt không chút thay đổi nói: “Chuyện đã qua, sau này không cho phép bất kỳ ai nhắc lại.”
Trương Ngạo cùng Đại Trương trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đàng hoàng đáp một câu: “Đã biết Phó ca.”
“Cậu.” Phó Huân đột nhiên chỉ Tiểu Đồ trong ngực Trương Ngạo, lãnh đạm nói: “Tới đây.”
Trương Ngạo vội vàng vỗ lưng Tiểu Đồ, nhẹ giọng nói: “Mau qua bồi Phó tổng,:
Ngũ quan Phó Huân anh tuấn như được điêu khắc, nhưng xương mày cao vút, mày kiếm tà phi, khiến người ta có loại cảm giác bị cái ngoan phạt âm lệ áp bách, Tiểu Đồ có chút sợ hãi, cậu cúi đầu chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Huân, nhỏ giọng kêu: “Phó tổng.”
Ngay cả dáng vẻ rụt rè e sợ cũng giống người nọ như đúc.
Phó Huân nheo cặp mắt lại, hắn nhìn chằm chằm mặt Tiểu Đồ một hồi, trầm giọng hỏi: “Tiếp khách lần mấy rồi?”
Tiểu Đồ trả lời đúng sự thật: “Ngày hôm qua mới tới báo cáo, hôm nay là thứ…ngày thứ nhất, cho nên còn chưa tiếp khách.”
Phó Huân “ừ” một tiếng, sau đó lấy thẻ mở cửa phòng trong túi ra đưa cho Tiểu Đồ, nhàn nhạt nói: “Khách sạn Phúc Yên, phía trên có số phòng của tôi, bây giờ đến nơi đó chờ tôi.”
Tất cả mọi người bên trong phòng bao đều sửng sốt, đi theo Phó Huân nhiều năm bọn họ đều biết rõ Phó Huân chỉ thích nữ nhân, mấy năm nay chưa từng chạm qua nam nhân, nhưng hiện tại lại…
Tiểu Đồ khẩn trương nuốt nước miếng, cậu gật đầu một cái nhận lấy thẻ mở cửa phòng, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Đám người Trương Ngạo lúc này cũng không dám hỏi cái gì, uống một chút trò chuyện hàn huyên tới nửa đêm, cuối cùng Ngô Thân lái xe chở Phó Huân ngà ngà say đến khách sạn Phúc Yên nghỉ ngơi.
Tiểu Đồ đã sớm tắm, một mực thấp thỏm bất an chờ đợi, cậu nào dám nghĩ tới lần đầu tiên mình tiếp khách lại gặp phải kim chủ quyền thế kinh người như vậy, cậu vừa mong vừa sợ, mong mình có thể lấy lòng Phó Huân từ đây thoát khỏi cảnh bần tiện, sợ mình hơi lơ là chọc giận Phó Huân mà khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Sau khi Phó Huân trở lại phòng nghỉ, liền đi tới phòng tắm tắm trước, khi đi ra thì quấn khăn tắm, chỉ thấy Tiểu Đồ mặc áo choàng tắm ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh giường, đang chớp cặp mắt xinh đẹp nhìn mình.
“Phó tổng.” Tiểu Đồ khẽ gọi.
Phó Huân vừa cầm khăn lông khô lau tóc, vừa đi về phía mép giường, nhàn nhạt nói: “Cởi quần áo.”
Tiểu Đồ ngoan ngoãn cởi quần áo.
Phó Huân ngồi ở mép giường, hắn nhìn chằm chằm thân thể Tiểu Đồ một hồi, vô luận hắn nhìn từ góc độ nào, đều không có dục vọng gì.
Giờ khắc này thân thể trần trụi của Tiểu Đồ ở trong mắt Phó Huân, giống như con gà luộc nhạt nhẽo vô vị.
Quá nhàm chán.
Phó Huân thấy, thân thể của nam nhân, làm cực kỳ không thú vị, hắn quả thực nghĩ không ra, những tên gay kia sao có thể hạ môi xuống thân thể như vậy.
Nhìn lâu, quả thực chán.
Vốn là vì trên mặt Tiểu Đồ có một hai phần tương tự mới bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, kỳ thực Phó Huân cũng chỉ là muốn xác nhận một chút, xác nhận một chút nơi nào đó sâu trong nội tâm mình có phải khác thường thật hay không, bây giờ nhìn lại, đích xác là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn sao có thể thích nam nhân.