Mục lục
Tránh Sủng II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Huân không lập tức để ý tới Dịch Thần mà là nhìn về phía Giang Phi đang sắc mặt phức tạp đứng ở bên cạnh, nặng nề hỏi: “Em tin lời nam nhân này, hoài nghi anh phản bội em cho nên liền tới đây kiểm tra phòng của anh?”

Giang Phi có phần không biết làm sao: “Em…em không có, kỳ thực em…”

“Giang Phi…” Trên mặt Phó Huân tràn đầy vẻ thất vọng: “Em đối xử với anh như vậy sao?”

“Mẹ nó nói nhảm ít thôi!” Dịch Thần hung ác ngắt lời: “Giả bộ đau lòng nhức óc cái gì, có bản lĩnh thì cho lão tử vào xem một chút, nếu phát hiện có nữ nhân thì ngươi mẹ nó trực tiếp tự thiến còn có thành ý.”

Chân mày Phó Huân khẽ động đậy, sau đó trực tiếp nghiêng người ngỏ ý muốn Dịch Thần đi vào.

Dịch Thần sửng sốt, không nghĩ tới Phó Huân lại đồng ý dứt khoát như vậy, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, kéo Giang Phi sải bước đi vào phòng nghỉ của Phó Huân, Giang Phi không thể cựa khỏi bàn tay của Dịch Thần nên cứ như vậy bị ép phải tiến vào trong phòng của Phó Huân.

Vào trong phòng rồi, Dịch Thần mới buông tay Giang Phi ra, tiến hành một phen lục soát vừa hưng phấn lại vừa kỹ càng, trong đầu đều là bắt nữ nhân kia ra, hoàn toàn đập nát tín nhiệm của Giang Phi đối với Phó Huân.

Giang Phi tiến thoái lưỡng nan đứng ở trước bàn trà nhỏ, giờ phút này cậu thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn vào cặp mắt của Phó Huân, cậu vừa sợ Dịch Thần thực sự tìm được nữ nhân ở trong căn phòng này, lại lo lắng cuối cùng thành hiểu lầm Phó Huân, trái lại làm cho Phó Huân sinh lòng khoảng cách với cậu.

Nghĩ tới đây, Giang Phi liền oán trách Dịch Thần, thế nhưng chuyện bị buộc phát triển đến mức này rồi, cậu căn bản không có đường lui, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, chờ đợi kết quả Dịch Thần tìm kiếm giúp cậu.

Phó Huân ngồi xuống ghế salon, lười biếng dựa vào lưng ghế, vắt chéo hai chân, rót một ly trà ung dung uống, hắn nhìn Giang Phi vẻ mặt rối rắm đứng cách đó không xa, giờ phút này hai tay đang vo viên quần áo trên người, thập phần khẩn trương nhìn Dịch Thần đi tới đi lui gần đó, khi tình cờ nhìn vào ánh mắt của Phó Huân liền lập tức chột dạ cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Giang Phi ăn mặc rất thoải mái, quần jean nhạt màu, trên người khoác chiếc áo đan màu xanh trắng, cả người nhìn cực kỳ năng động cùng trẻ tuổi, dưới ánh đèn gương mặt trắng nõn mộc mạc lộ ra vẻ tuấn tú nhu hòa, rái tai xinh xắn trắng ngần bởi vì bất an mà hơi ửng đỏ, kết hợp với làn da trắng như tuyết tạo nên sự so sánh mê người.

Phó Huân hơi đổi tư thế ngồi, dùng cách cúi đầu uống trà để giấu đi xao động trong lòng, nhưng mấy giây sau, ánh mắt lại không nhịn được liếc về phía Giang Phi, Giang Phi đi đôi giày cứng màu trắng, da thịt trắng nõn nơi mắt cá chân lúc ẩn lúc hiện, điều này khiến Phó Huân không khỏi nghĩ tới mỗi lần làm với Giang Phi, một bàn tay của hắn là có thể bắt được mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn kia của cậu, đôi lúc mất không chế sẽ chừa vài vết cắn ở phía trên…

Phó Huân thu hồi tầm mắt lại lần nữa, bàn tay cầm ly nhẹ nhàng đặt lên đùi, dùng cách này để che giấu biến hóa nào đó trên thân thể.

Dịch Thần lật tung căn phòng này cũng không tìm ra được ai, cuối cùng mới ý thức được nữ nhân kia có thể đã rời đi, hẳn là trong lúc hắn vào phòng mình liên lạc với Giang Phi đó.

Dịch Thần thở gấp đi tới trước người Phó Huân, lạnh lùng nói:  “Cô ta đã rời đi, có phải không?”

Phó Huân cười tựa như không cười đáp: “Ở hoặc không ở đây liền do Dịch tiên sinh định đoạt.”

Cái giọng vân đạm phong khinh này của Phó Huân khiến Dịch Thần càng thêm nổi giận: “Lão tử chính mắt nhìn thấy cô ta vào phòng của ngươi, chỉ có thể là cô ta rời đi trước thời hạn.”

Vừa nói, Dịch Thần vừa quay đầu nhìn về phía Giang Phi: “Giang Phi cậu tin tôi, tôi thật sự không có lừa cậu, tôi…”

“Anh đi đi!” Giang Phi ngắt lời Dịch Thần, tất cả những gì cậu dành cho Dịch Thần hiện tại đều là ác cảm: “Tôi không có bạn bè như anh, cứ coi như chúng ta từ trước đến giờ chưa từng quen biết.”

“Cậu…” Sắc mặt Dịch Thần tái xanh, lời Giang Phi cơ hồ khiến hắn phát điên: “Cậu mẹ nó lòng lang dạ sói! Mắt lão tử bị mù rồi mới có thể coi cậu làm bạn! Cậu đáng đời bị thứ người như vậy lừa gạt! Cậu…”

Dịch Thần chỉ vào Giang Phi đã tức giận đến không nói nên lời, cuối cùng hất tay một cái, quăng ra một câu: “Lão tử quản cậu sống chết!” sau đó liền xoay người sải bước rời khỏi phòng.

Cửa phòng nghỉ bị Dịch Thần đóng thành tiếng vang lớn kinh thiên.

Giang Phi mặt đầy hối hận đứng tại chỗ, không dám nhìn vào cặp mắt của Phó Huân, rất nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Phó Huân cũng giống như rất mất mác trả lời: “Anh không nghĩ tới em lại không tín nhiệm anh như vậy.”

“Không phải vậy…” Giang Phi lật đật từ chối, sau đó nói hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện mình bị lừa gạt tới khách sạn thế nào cho Phó Huân, cuối cùng thấp giọng nói: “Em tin tưởng anh từ đầu chí cuối, Phó Huân, anh…anh đừng giận em được không…”

Phó Huân vẫy vẫy tay về phía Giang Phi, Giang Phi đi tới bên cạnh Phó Huân ngồi xuống.

“Nghe anh, sau này đừng giao du với cái tên kia nữa.” Phó Huân nhẹ giọng.

Giang Phi nhanh chóng gật đầu, mặt đầy áy náy nhỏ giọng nói: “Anh…anh đừng giận em được không…”

Càng yêu thích thì lại càng sợ mất đi, cũng bởi vì sợ mà càng trở nên hèn mọn, trong đoạn tình cảm này, Giang Phi đã sớm trong lúc vô tình biến thành phe chủ động lấy lòng.

Phó Huân có thể cảm giác được, bây giờ coi như hắn có bảo Giang Phi thay chết cho mình, chắc cậu cũng sẽ không chút do dự.

“Muốn anh đừng giận, vậy thì nghe anh…” Phó Huân vuốt ve gò má của Giang Phi, ôn nhu híp mắt cười nói: “Ngoan, cởi quần áo ra…”

Khi yêu biến con người ta trở nên suy hơn tính thiệt, chiều ý phụ họa là trạng thái bình thường, dưới tình huống này, phối hợp sự tồi tệ của đối phương cũng chỉ là một cách tự nhiên để bảo vệ tình cảm của bản thân.

———————–

Dịch Thần cơ hồ thức trắng cả đêm, ngày thứ hai liền dậy thật sớm để chuẩn bị đi cùng Tần Lực tới sân bay.

Đêm qua Dịch Thần cố ý bảo Tần Lực chuyển vé máy bay vốn định vào xế chiều nay sang tuyến sớm nhất sáng nay.

Một giây ở lại cái thành phố này, hắn đều cảm thấy nghẹt thở!

Nhưng mà oan gia thì ngõ hẹp, ngay khi Dịch Thần và Tần Lực chuẩn bị đến thang máy, lại phát hiện Phó Huân đang đứng ở cửa thang máy, tựa hồ cũng chuẩn bị xuống tầng.

Lúc này cửa thang máy đã mở ra, Phó Huân tiến vào trong thang máy, Tần Lực thì đề nghị Dịch Thần chờ một lát, đi thang máy khác bên cạnh.

Đề nghị của Tần Lực trái lại thành chạm vào vảy ngược của Dịch Thần, Dịch Thần rất khinh thường nói: “Lão tử sợ hắn à?”

Dịch Thần bước nhanh về phía trước, ở một khắc cuối cùng khi cửa thang máy sắp đóng lại quả thực liền đưa tay bíu vào khe cửa.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Một tay Dịch Thần đút túi, như không có chuyện gì xảy ra mà tiến vào thang máy, Tần Lực đi theo sau lưng Dịch Thần, sắc mặt có phần lúng túng.

Phó Huân nhìn Dịch Thần một cái, khóe miệng giương lên độ cong tràn đầy khinh miệt, nhưng cũng không dành cho quá nhiều cái ánh mắt.

Dịch Thần dĩ nhiên không chịu được yên lặng, mắt hắn nhìn về phía trước, thờ ơ hỏi: “Tên Giang Phi đó, ngươi định chơi bao lâu mới ném thế?”

Phó Huân cười khẽ, không nhanh không chậm trả lời: “Đã chán, cho nên chắc sắp.”

Dịch Thần không nghĩ tới Phó Huân lại trả lời thản nhiên như vậy.

“Dịch tiên sinh muốn chơi thì tôi cũng không ngại cho cậu mượn vài ngày.” Phó Huân tiếp tục nói: “Dẫu sao cậu ta cũng nghe lời tôi…”

“Ngươi…” Dịch Thần quay đầu, khó tin nhìn Phó Huân: “Ngươi…ngươi mẹ nó lại coi Giang Phi làm đồ chơi! Cậu ấy thích ngươi như vậy!”

“Không phải tất cả mọi người đều quan tâm tới loại yêu thích rẻ rách đó, đôi lúc bị dây dưa cũng sẽ khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.”

Dịch Thần muốn bất bình thay cho Giang Phi nhưng hiện tại đã bị Giang Phi chán ghét khiến hắn căn bản không có chút lập trường nào, điều này làm cho hắn ngột ngạt đến căm tức nhưng lại phát tiết khó khăn, còn có một loại cảm giác bị nam nhân bên cạnh nhục nhã.

Nam nhân này căn bản muốn thông qua làm nhục Giang Phi để làm nhục nhã hắn, hướng hắn tuyên thệ quyền chi phối của hắn với Giang Phi.

Dịch Thần không để lộ cơn giận dữ, ra vẻ sao cũng được cười nói:  “Ngu xuẩn như vậy cũng không có kết quả tốt.”

“Đúng vậy.” Phó Huân không nhanh không chậm nói: “Cho nên người muốn giúp cậu ta, đều là tự tìm khó chịu.”

“…”

Dịch Thần trầm mặc ước chừng ba giây, mới đột nhiên kịp phản ứng Phó Huân đây là đang châm chọc mình.

Tần Lực lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng níu lấy Dịch Thần chuẩn bị vươn quyền với Phó Huân.

Lúc này thang máy đã xuống tầng cuối, cửa thang máy lại lần nữa mở ra.

“Đệt. Mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa!”

Dịch Thần hướng về khuôn mặt Phó Huân mà tức giận rống to, Tần Lực dốc toàn lực mới kéo được Dịch Thần lại, hô lớn: “Dịch Thần cậu bình tĩnh chút!”

Phó Huân căn bản lười để ý tới Dịch Thần, nhấc chân rời khỏi thang máy.

Sau khi cảm thấy Phó Huân đã đi xa, Tần Lực mới buông Dịch Thần ra.

“Cậu mẹ nó cản tớ làm gì?” Dịch Thần hét về phía Tần Lực: “Cậu nghe không hiểu hắn đang chửi tớ sao?”

Tần Lực sắc mặt phức tạp nói: “Lần đầu tiên thấy nam nhân kia tớ đã cảm thấy quen mắt, ngay vừa rồi tớ mới nhớ ra hắn là ai, mới vừa rồi nếu một quyền của cậu hạ xuống thì hai ta đều chịu không nổi đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK