Lồng ngực rộng mở của hai người sát hợp, trước ngực sau lưng của Giang Phi bị lồng ngực như tường đá của Phó Huân cùng mặt kính phía sau chèn ép, trong nháy mắt chỉ cảm thấy không khí trong phổi đều bị ép ra ngoài, khó thở.
Phó Huân không chút nào để ý đến cảm thụ của Giang Phi, gấp rút tựa như tháo chạy khỏi kho đạn sắp nổ, lý trí cùng khả năng kiềm chế đều oanh tạc trong cơn dục vọng đánh mất không còn chút gì, hắn hận không thể lập tức cắn nát thân thể trong ngực nuốt vào bụng.
Giang Phi trong lúc hỗn loạn duy trì ý chí, cậu một bên cố nén chán ghét nghênh hợp với nụ hôn kịch liệt của Phó Huân, một bên âm thầm đưa tay vào trong túi.
Giang Phi vừa định lấy con dao kia ra thì Phó Huân bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy eo cậu, đặt cả người cậu lên trên mặt kính bóng loáng phía sau, rồi một chân nhanh chóng chen vào giữa hai chân Giang Phi, cuối cùng tay nâng hông Giang Phi, bịn rịn hôn lên giữa cổ Giang Phi.
Hai chân Giang Phi hoàn toàn cách mặt đất, thân thể bị Phó Huân ôm cao hơn cả chính hắn, lưng dán lên mặt kính, phải dựa vào sức đỡ của một tay Phó Huân cùng đè ép ở lồng ngực mới không bị tuột xuống.
Chênh lệch cao thấp như vậy, vừa vặn lại dễ dàng để Giang Phi hành động bước tiếp theo.
Giang Phi một tay ôm cổ Phó Huân, một tay thành công lấy ra dao gọt trái cây trong túi áo choàng tắm, cậu nắm chặt con dao rồi giương lên giữa không trung, mũi dao trực tiếp hướng về phía bên gáy Phó Huân.
Phó Huân vẫn không phát hiện được chút gì, hắn giống như con dã thú đầu vùi vào giữa cổ Giang Phi, một đường hôn cắn mài hướng xuống.
Tay cầm dao run rẩy, chỉ cần quyết tâm trong nháy mắt, là vĩnh viễn kết liễu được nam nhân này, thế nhưng Giang Phi lại do dự.
Cho dù quyết ý cùng nhẫn tâm một khắc trước có mạnh mẽ bao nhiêu thì bản tính lương thiện trời sinh đến từ trong xương vẫn khiến Giang Phi giờ phút này không cách nào phá bỏ tấm chắn trong lòng.
Sự thật chính là như vậy, Giang Phi cậu chính xác là một tên phế vật, hèn nhát, đời này coi như bị người ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân cũng sẽ không có dũng khí dùng thủ đoạn tàn nhẫn để xoay mình.
Cậu định trước không làm được ác nhân…
Giang Phi ngửa đầu nhìn trần nhà phòng tắm trắng như tuyết, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Cậu rốt cuộc đã làm sai điều gì, coi như tội nghiệp Giang gia có chụp lên trên đầu cậu, nhưng cuộc sống gian khổ cùng thân nhân chia lìa tám năm nay, chẳng lẽ còn chưa đủ trả lại sao?
Nếu như kết quả cố gắng tám năm là như vậy, vậy không bằng trực tiếp để cậu chết đi tám năm trước!
Giang Phi nghẹn ngào cười một tiếng, sau đó đem mũi dao nhắm ngay vào cổ mình.
Chỉ cần dùng sức, trong nháy mắt mà thôi…
Lúc này Phó Huân thoáng hạ thấp Giang Phi xuống, sau khi nghiền mài giữa môi Giang Phi một phen, trán liền tựa vào trán Giang Phi, cười âm hiểm: “Lúc này khóc quá sớm, tôi còn chưa bắt đầu.”
Phó Huân co một chân Giang Phi đến hông, vừa định cúi đầu tiếp tục hôn cổ Giang Phi thì trong nháy mắt dưới ánh mắt âm trầm, chợt thấy trên gương sau lưng Giang Phi có một con dao nhọn sáng loáng đâm về phía mình.
Dao kia là Giang Phi đâm mình, nhưng từ góc độ thấy trên gương của Phó Huân mà nói, thì giống như đang ám sát Phó Huân hắn hơn.
Phó Huân bất ngờ cả kinh! Theo bản năng quay đầu lại, cũng nâng cánh tay trái lên định ngăn lại cổ tay phải Giang Phi vung xuống.
Dao ở vùng không thấy được là sườn sau của Phó Huân, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Huân chỉ có thể dựa vào trực giác giơ tay lên đi ngăn cản, kết quả mũi dao mà Giang Phi đâm về phía cổ mình, trực tiếp đâm vào cánh tay trái của Phó Huân.
Đau nhức khiến cho Phó Huân buông lỏng Giang Phi, cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Mũi dao cũng lập tức bị Phó Huân rút ra khỏi cánh tay, máu tươi trong nháy mắt phủ đầy trên cánh tay trái của Phó Huân, cuối cùng theo đầu ngón tay của hắn nhỏ giọt trên gạch phòng tắm trắng như tuyết.
“Ngươi…ngươi…” Phó Huân che vết thương, ngẩng đầu mặt mũi dữ tợn nhìn chằm chằm Giang Phi bên tường, lòng bỗng chốc trầm xuống: “Ngươi cư nhiên muốn giết ta?”
Giang Phi nhìn cánh tay đầm đìa máu của Phó Huân, bị dọa cho bối rối, hai tay cậu cầm dao chắn ở trước người, run rẩy đứng ở bên tường, phần kiên quyết cùng kiên định lúc trước, giờ phút này toàn bộ bị bể thành sợ hãi không biết làm sao.
“Tôi…tôi…”
Giang Phi thất hồn lạc phách nhìn con dao nhỏ máu trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Huân sát khí đằng đằng, cuối cùng hai tay cầm dao xoay ngược lại, để mũi dao lên trên cổ mình.
Hô hấp Phó Huân hơi chậm lại, một cái chớp mắt này tim hắn cũng theo mà đập hai cái, hắn bật thốt lên giận dữ hét: “Ngươi dám!!”
Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, cậu thấy Phó Huân đi về phía mình, mũi dao trong nháy mắt đâm rách da cần cổ, cũng hướng Phó Huân lớn tiếng nói: “Đừng tới đây!”
Phó Huân dừng chân lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Phi càng thêm âm lãnh!
Hắn hận nhất là bị uy hiếp!
Thân thể Giang Phi run rẩy không ngừng, nơi để mũi dao lên chảy ra một vệt máu nhỏ, tựa hồ cảm thấy đau đơn, Giang Phi để mũi dao cách xa một chút.
Phó Huân nhìn thấu một màn này, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Dũng khí và xung động một lòng muốn chết của một người thường chỉ trong nháy mắt, qua nháy mắt đó, bản tính mềm yếu sợ chết sẽ lại lần nữa chiếm cứ đầu óc.
“Muốn tự sát phải không?” Phó Huân quỷ quái cười khanh khách nhìn Giang Phi, chậm rãi nói: “Nhưng cậu có chắc con dao trong tay cậu, cộng thêm khí lực của cậu, có thể một cái đâm trúng động mạch cổ không?”
Ánh mắt Giang Phi lóe lên, tay cầm dao run rẩy, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi…Tôi…Tôi có thể!”
“Cậu biết kiểu chết này có bao nhiêu thảm không?” Phó Huân không nhanh không chậm nói: “Nếu đâm vào cổ họng, sẽ không lập tức chết, nhưng máu cậu sẽ bị không khí dẫn vào phổi, máu sộc vào trong phổi sẽ khiến cậu hít thở không thông, cuối cùng nghẹt thở mà chết.”
Sắc mặt Giang Phi tái nhợt.
Phó Huân vừa chậm rãi đến gần Giang Phi, vừa chầm chậm nói: “Vả lại, nếu cậu đâm trúng động mạnh cổ, vậy cậu sẽ chính mắt nhìn thấy máu mình phun ra ngoài, bắn giống như suối phun vậy khắp nơi đều là máu, người ta nói mấy giây trước khi chết sẽ tựa như bị kéo dài vô hạn, vậy cậu nhất định sẽ có cơ hội thấy phòng tắm trắng như tuyết bị máu của cậu nhuốm thành màu đỏ tươi, cậu sẽ ngã xuống đất, trợn tròn mắt, nhìn máu tươi của mình tràn lan trên đất…”
Giang Phi hiển nhiên là bị lời Phó Huân kích thích, vừa sợ lại vừa vội hét: “Im miệng! Tên súc sinh nhà anh câm miệng! Tôi…Tôi chết…chết, hết thảy liền…liền kết thúc…đều kết thúc!”
“Kết thúc? Làm sao biết kết thúc?” Phó Huân cười lạnh một tiếng: “Sau khi cậu chết, Diệp Phong Miên sẽ cút khỏi giới giải trí, mẹ cậu chờ chết ở bệnh viện tâm thần, mà cha cậu sau khi ra tù, một thân một mình, lão sẽ không có chỗ nào để ở, chờ tôi mất hứng một cái liền trực tiếp đưa hắn đến bồi tội mẹ nuôi của tôi, cho nên cậu chết cái gì cũng không kết thúc được, ngược lại, hết thảy chỉ mới vừa bắt đầu.”
“Ngươi…Ngươi…” Giang Phi tan vỡ: “Ta giết ngươi!!”
Một đoạn nói của Phó Huân, đã đánh tan hoàn toàn Giang Phi, Giang Phi bỗng nhiên gào khóc xông về phía Phó Huân, tựa như phát điên dùng dao đâm về phía Phó Huân nhưng lại bị Phó Huân ung dung xoay người né tránh.
Cuối cùng, Phó Huân một cước đá vào mặt sau của đầu gối Giang Phi, Giang Phi không vững người liền trực tiếp ngã nằm trên mặt đất, dao trong tay quăng ra rất xa.
Phó Huân cầm lấy một cái khăn lông khô trên giá che lấy miệng vết thương trên cánh tay, sau đó khom người bắt lấy một cánh tay Giang Phi, không để ý Giang Phi tức giận mắng chửi cùng giãy giụa, thô bạo lôi ra khỏi phòng tắm.