Tựa hồ đụng phải thứ gì đó, bên trong phòng khách truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng vang lớn khi cửa phòng trọ chợt bị đóng lại.
Phòng trọ tựa như hoàn toàn trở lại trạng thái yên tĩnh.
Giang Phi nằm trên giường vẫn còn trong cơn kinh sợ không cách nào hoàn hồn, trong đầu đều là câu nói kia của Phó Huân, Phó Nam không chết.
Phó Nam không chết?
Phó Nam không chết?!
Qua một lúc lâu Giang Phi mới chậm rãi bò dậy, không cả mặc quần áo xuống giường, sau đó vịn tường chậm rãi rời khỏi phòng ngủ.
Một cái ghế bên cạnh bàn ăn nằm trên đất, rất hiển nhiên tiếng động vừa rồi là do cái ghế đập xuống sàn nhà gây ra, có lẽ lúc Phó Huân cầm chìa khóa xe trên bàn làm đổ.
Giang Phi có thể tưởng tượng được trạng thái mừng như điên đến cơ hồ mất khống chế của Phó Huân khi ấy.
Cũng đúng, nếu Phó Nam thật sự còn sống thì giống như đã cho Phó Huân một lần được hồi sinh.
Đồng thời, đây đối với mình mà nói, có lẽ cũng là một cơ hội hồi sinh.
Giang Phi càng nghĩ trong lòng càng khó bình tĩnh lại, mong đợi, hưng phấn, còn có một loại lo âu vì sợ rằng hy vọng rơi vào khoảng trống rỗng…Chỉ cần Phó Nam trở lại bên cạnh Phó Huân, vậy cậu liền có thể lập tức thoát khỏi cái tội danh bức tử Phó Nam này, hơn nữa chỉ cần Phó Nam nói với Phó Huân, năm đó sau khi Phó Huân rời khỏi Giang gia, mình chưa bao giờ khi dễ cậu ta, vậy oan khuất mình đang chịu cũng có thể tẩy trắng thành công.
Khi đó, Phó Huân sẽ không còn lý do gì để tới tổn thương mình nữa, hắn có thể ân ái triền miên với Phó Nam đến trời tàn đất tận, mà mình cũng có thể trở lại cuộc sống an bình như trước khi gặp Phó Huân.
Giang Phi tắm xong liền nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Phi đối với chuyện Phó Nam còn sống cảm thấy không tưởng tượng nổi. Quá nhiều năm, rất nhiều chi tiết năm đó Giang Phi đều đã mơ hồ, rất nhiều chuyện chỉ có thể nhớ sơ sơ.
Năm đó Phó Nam nhảy sông tự sát, một tuần sau khi tìm được thi thể cậu ta ở dưới sông, qua phân tích thì nhận định đó là Phó Nam.
Giang Phi từng trong lúc vô tình nghe lén được bà vú lảm nhảm, hình như cỗ thi thể phát hiện ra năm đó do bị ngâm nước cùng va chạm với đá ngầm san hô nên khi phát hiện ra thì mặt mũi đã hư hỏng hoàn toàn, chỉ là căn cứ vào y phục trên người cùng đồ vật bên trong cặp sách liền xác nhận đó là Phó Nam…
Chẳng lẽ năm đó lầm?
Cho đến khi trời sắp sáng, Giang Phi mới mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mộng mờ mịt, Giang Phi trở lại mười năm trước, thấy được đứa bé trai luôn núp sau lưng Phó Huân đó, Phó Nam.
Thời điểm mới vào Giang gia, Phó Nam chỉ có sáu tuổi, bộ dáng thanh tú tựa như bé gái, nhát gan thích khóc, lại cực kỳ sợ Giang Phi.
Giang Phi từng khi dễ Phó Nam, ném đồ chơi của Phó Nam, nói chuyện lạnh nhạt với cậu ta, kì thực nhiều hơn là nhắm vào Phó Huân lạnh lùng ít nói, thậm chí rất lâu mới khi dễ Phó Nam, cũng chỉ là để chọc giận Phó Huân.
Giang Phi nhớ Phó Nam luôn tố cáo với Phó Huân rằng mình khi dễ cậu ta, cho dù mình chỉ mắng cậu ta một câu, cậu ta cũng sẽ nói dối với Phó Huân rằng mình quyền đấm cước đá với cậu ta, sau đó khoe ra vết bầm tím không biết đập vào đâu mà ra, ở bên cạnh Phó Huân khóc đến chảy nước mắt nước mũi kể tội mình, nhưng sự thật là, cậu chưa từng động thủ đánh Phó Nam…
Giang Phi luôn luôn ở bên cạnh Phó Huân tuyên bố phải đánh tàn Phó Nam, có lẽ do nói nhiều nên một khi Phó Nam bị thương, ngay cả Giang Hải Tông cũng sẽ theo bản năng cho rằng Giang Phi cậu đánh thành, Phó Nam chưa bao giờ lắm mồm nói một câu giúp Giang Phi trong sạch mà luôn khóc nức nở như ngầm thừa nhận khiến cho tất cả mọi người nghi ngờ Giang Phi, Giang Phi lại tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ cũng lười đi giải thích, thậm chí để kích thích Phó Huân, chủ động nhận luôn tội danh không có chứng cớ này, mà nguyên nhân cũng chỉ là muốn khiến Phó Huân sợ cậu, kính cậu, không muốn hắn luôn luôn coi thường cậu…
——-Mười hai năm trước——
Giang Phi thay quần áo ở trong phòng xong liền định chuẩn bị rời khỏi nhà theo mẹ đến Diệp gia, kết quả vừa mới mở cửa phòng ngủ ra đã thấy Phó Huân thần sắc lạnh lùng đứng ở cạnh mình.
Giang Phi sợ hết hồn, bật thốt lên: “Ngươi có bệnh à.”
Phó Huân hô hấp dồn dập, hắn nhìn chằm chằm Giang Phi cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu dùng chó dọa Tiểu Nam, phải không?”
Giang Phi bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Ai dọa cậu ta, chỉ giỡn cậu ta chơi chút thôi.”
“Cậu…” Sắc mặt Phó Huân tái xanh: “Giang Phi, cậu đừng quá trớn.”
“Ai quá trớn, A Lạp cùng A Gia mới năm tháng, chạy theo sau lưng quỷ nhát gan đó là chơi với cậu ta, do cậu ta nhát gan có liên quan gì đến ta.”
“Tiểu Nam em ấy sợ chó.”
“Cậu ta sợ chó thì có quan hệ gì tới ta, hơn nữa ta không làm cậu ta bị thương.” Giang Phi nói: “Tránh ra, ta phải tìm Phong ca của ta đó.”
Giang Phi vừa định đẩy Phó Huân ra, kết quả lại bị Phó Huân đẩy về phía sau làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên đất.
Phó Huân vào thẳng phòng Giang Phi, cũng khép cửa lại.
Thân hình của Phó Huân mười sáu tuổi nếu so với bạn cùng lứa thì cao lớn hơn rất nhiều, đứng bên cạnh Giang Phi nhỏ hơn hắn năm tuổi tựa như một tòa núi nhỏ nguy nga vậy.
Trên mặt Giang Phi thoáng qua chút bất an, nhưng vẫn như cũ ưỡn ngực hùng tráng nói: “Ngươi…Nếu ngươi dám đánh ta, ta liền nói cho ba ta biết, để ba ta đuổi hai anh em các ngươi ra ngoài.”
Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Tôi muốn cậu thề không khi dễ Tiểu Nam nữa.”
“Ta khi dễ cậu ta cái gì chứ, ta chạm phải một cọng tóc gáy của cậu ta à?” Giang Phi nói: “Ngươi muốn ta thề ta liền thề sao, ngươi là ai chứ, ba ta bảo ta gọi ngươi một tiếng ca nên ngươi thật sự đề cao bản thân sao?”
“Phó Nam bị chó của cậu đuổi theo mới ngã trên đường đá ở vườn hoa, trên đùi trên cánh tay đều bị trầy xước.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Cậu còn không thừa nhận?”
“Lại tới…” Giang Phi đảo cặp mắt trắng dã, hừ cười một tiếng, cà la phất phơ nói: “Ta không nhìn thấy, ta không biết.”
“Cậu…”
“Sao nào? Có bản lĩnh ngươi đánh ta đi, ngươi dám đụng một đầu ngón tay của ta, ta liền nói với ba ta, hừ, nói cho ngươi biết, chờ ta nuôi lớn A Lạp A Gia, hôm nào ta cũng cho chúng chạy theo quỷ nhát gan.”
“Cậu…” Phó Huân cuối cùng vẫn áp chế được xung động muốn động thủ đánh Giang Phi, sau cùng chỉ lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ngoài miệng với cậu, nếu cậu khi dễ Tiểu Nam nữa, tôi liền giết chó của cậu.”
Cái chữ ‘giết’ này đối với Giang Phi mười một tuổi mà nói vẫn là có lực uy hiếp không nhỏ, sắc mặt Giang Phi tái nhợt, bỗng nhiên xông lên đánh Phó Huân: “Ngươi dám! Ngươi dám!”
Phó Huân dễ như trở bàn tay vươn cánh tay dài bắt lấy cổ áo Giang Phi, cái này khiến cho hai tay đang duỗi thẳng múa may của Giang Phi ngay cả ngực Phó Huân cũng không với tới.
Phó Huân cười nhạt: “Cậu cũng biết sợ.”
Giang Phi mệt mỏi, thở phì phò nhìn chằm chằm Phó Huân: “A Lạp A Gia bọn chúng từ trước tới nay đều không cắn người, ngày đó quỷ nhát gan đi ngang qua, bọn chúng chỉ chạy qua chào hỏi, sau khi quỷ nhát gan sợ kêu một tiếng, A Lạp A Gia liền lập tức quay đầu chạy về phía ta, chỉ chút chuyện hư hỏng này ngươi cũng bất bình thay cậu ta, chuyện bé xé ra to.”
Phó Huân không muốn tiếp tục tranh chấp với Giang Phi, hắn buông Giang Phi ra, sắc mặt thanh lãnh nói: “Dù sao lời tôi cũng đã nói, tôi sẽ tìm chút thuốc chuột, chỉ cần sau này cậu dám khi dễ Tiểu Nam, tôi liền hạ thủ với chó của cậu.”