Nhan Hiểu bảo Giang Phi bây giờ lập tức gửi tin nhắn cho Phó Huân, xế chiều ngày kia bà muốn gặp mặt một mình với hắn.
Giang Phi đáp ứng, thời điểm đi vào phòng tắm liền len lén gọi điện thoại cho Phó Huân, chuyển lời của mẹ mình đến Phó Huân, Phó Huân cũng đáp ứng ngay lập tức.
“Em luôn cảm thấy mẹ em rất không vui.” Giang Phi nói với Phó Huân bên đầu điện thoại kia: “Bà cũng không để em đi theo mà nhất định muốn một mình gặp mặt với anh, ngày kia hai người gặp mặt, mẹ em bà mà nói lời gì khó nghe thì anh đừng để trong lòng nha.”
“Quá khứ đã là người một nhà rồi, tương lai chỉ có thân thiết hơn.” Phó Huân nhẹ giọng cười nói: “Bác gái có lẽ là muốn kiểm định giúp em, dẫu sao chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai ruột, nghiêm cẩn một chút cũng là chuyện đương nhiên.”
Lời của Phó Huân khiến Giang Phi hết sức vui mừng: “Cảm ơn anh, mẹ em mới vừa hồi phục chưa được bao lâu, bà chính là quá lo lắng cho em nên mới nhạy cảm như vậy.”
“Ừ.” Phó Huân bỗng nhiên thâm ý thấp giọng nói: “Vậy tối nay em nợ anh, nói thế nào nhỉ, hiện tại toàn thân anh đang nóng lên, vậy mà không ai tới giúp anh một tay…”
Giang Phi sửng sốt mấy giây mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của Phó Huân, nhất thời mặt đỏ lên: “Sau…lần sau đi.”
“Ngày mai?”
“Ngày mai phải đuổi kịp bản thảo rồi, trước ngày kia em phải nộp bản thảo.”
Thanh âm Phó Huân trầm thấp từ tính: “Vậy buổi trưa ngày kia tới, trong phòng làm việc của anh có một phòng nghỉ ngơi, giường vừa lớn lại vừa mềm.”
Tim Giang Phi đập thình thịch, mặt cơ hồ nóng đến sắp bốc khói: “Như vậy…như vậy không tốt, vạn nhất bị thuộc hạ anh phát…”
“Phòng làm việc của anh, không phải ai cũng có thể đi vào.”
“Không được không được.” Mặt Giang Phi đỏ tới tận mang tai: “Như vậy…như vậy không tốt, có thời gian đi, có thời gian chúng ta gặp mặt rồi…”
Thanh âm Phó Huân nhất thời đè xuống thấp hơn: “Nếu buổi trưa ngày kia em không dỗ dành anh cho tốt, đến chiều làm sao anh kiên nhẫn ứng đối với vặn hỏi của bác gái đây.”
Mặt Giang Phi đã thẹn đến không chịu được nữa, ấp úng qua loa lấy lệ nửa ngày, trước kia cúp điện thoại cũng vẫn chưa cho Phó Huân một câu trả lời chính xác.
—————————–
Hơn mười giờ hôm nay, Nhan Hiểu mua thức ăn trở về nấu cơm thì Giang Phi thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
“Mẹ, con có người bạn hẹn con ra ngoài ăn cơm trưa.” Ánh mắt Giang Phi chột dạ không dám đối mặt với mẹ mình.
Trong lòng Nhan Hiểu đoán được một ít nhưng cũng không nói thẳng ra, chỉ vừa ôn nhu mà vừa đành vậy khoát khoát tay: “Đi đi đi đi.”
Giang Phi đến dưới tầng cao ốc công ty Phó Huân, cũng không có đi vào mà là gọi điện thoại cho Phó Huân, bảo hắn ra ngoài ăn cơm trưa cùng.
Phó Huân bảo Giang Phi lên tầng tìm hắn, Giang Phi sống chết không đồng ý.
Phó Huân cuối cùng đành thỏa hiệp, cùng Giang Phi đến khách sạn dùng bữa trưa.
Lúc ăn cơm, Giang Phi lại dặn dò Phó Huân những việc phải chú ý khi gặp mặt với mẹ mình, cậu nói hết những thức ăn mẹ mình thích ghét cho Phó Huân, để Phó Huân có thể có được ấn tượng tốt của mẹ mình ngay từ lần đầu tiên.
Ăn cơm trưa xong, Phó Huân liền ôm Giang Phi lên phòng nghỉ trên tầng, hắn sợ Giang Phi đổi ý nên mới đầu không nói rõ mà chỉ nói uống nhiều choáng váng đi không vững, muốn Giang Phi đỡ hắn lên tầng, kết quả vừa vào phòng bao liền không kịp chờ ấn Giang Phi ở trên tường.
Kỳ thực trong lòng Giang Phi rõ ràng cái mục đích của Phó Huân, cậu không thích ở nơi này mà làm loại chuyện giữa trưa với Phó Huân, cậu đối với loại chuyện này vốn không có cố chấp như Phó Huân, nhưng cảm giác được khát vọng của Phó Huân đối với mình cho nên Giang Phi liền cố gắng dung túng cho Phó Huân.
Cậu không có gì có thể cho Phó Huân, trong phần tình cảm này, cậu chỉ có thể thích gấp đôi, yêu gấp đôi Phó Huân thì tâm lý cậu mới có thể cảm thấy tình yêu giữa mình và Phó Huân là tương đối bình đẳng.
——————————
Phó Huân trên chuyện giường chiếu vẫn luôn có phần bạo lực, đôi khi động tác thô bạo tựa như đã mất không chế, Giang Phi thậm chí còn cảm thấy Phó Huân không coi mình là người, cậu có than phiền với Phó Huân vài lần thì Phó Huân bày tỏ đây là bởi vì hắn quá yêu cậu cho nên đôi lúc động tác mới vội vã.
Giang Phi dùng sức nâng thân trên lên, hai tay ôm lấy mặt Phó Huân, mắt ánh lệ quang, gò má đỏ ửng, đôi môi mềm mại tựa như lông vũ hôn lên trán Phó Huân: “…Nhẹ một chút…”
Phó Huân kinh ngạc nhìn người tựa như sắp vỡ vụn trước mắt, loại ỷ lại phảng phất như ký gửi cả đời này giống như dòng suối chui vào trong khe đá khiến nơi lạnh như băng mà cứng rắn nhất bị xâm lấn bất ngờ không kịp đề phòng!
Phó Huân im lặng không nói, đáy mắt trở nên u ám không rõ.
Đối với người này, chỉ có **!
Tuyệt đối không có những thứ khác!
Bởi vì Phó Huân và mẹ của Giang Phi đã hẹn sẽ gặp nhau vào lúc chạng vạng tối cho nên cho dù Phó Huân chưa cảm thấy tận hứng thì vẫn phải bất đắc dĩ kết thúc.
Nhìn Giang Phi không mảnh vải che thân bên người, giờ phút này tựa như thác nước mà tê liệt nằm ở trên giường thở hồng hộc, trong lòng Phó Huân thỏa mãn khó hiểu.
Phó Huân ôm Giang Phi dỗ dành một hồi, đủ loại thề thốt lần sau nhất định sẽ ôn nhu, Giang Phi thút thít khóc lóc, hồi lâu cũng không để ý Phó Huân, lúc này Phó Huân mới cảm giác lần này mình làm có hơi quá đáng.
“Thật xin lỗi, anh…anh không thể không chế tình cảm của mình.” Phó Huân vừa hôn Giang Phi vừa nhẹ giọng nói: “Anh quá yêu em Giang Phi, thanh âm của em vừa rồi như vậy…Bảo anh sao mà khống chế được đây.”
Giang Phi bực bội kéo chăn qua đầu: “Anh mau đi tắm đi, chờ đến lúc gặp mẹ em lát nữa là không được tới trễ đâu đấy.”
Phó Huân biết Giang Phi nói như vậy chính là tha thứ cho mình lần nữa, kỳ thực đây là điều đương nhiên, hiện tại Giang Phi yêu hắn, so với bất kỳ thời khắc nào trong quá khứ cũng đều quan tâm hắn hơn, cái gọi là sinh khí bất quá chỉ là làm dáng một chút.
Người xuẩn thiện như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ là không ngừng nhân nhượng người khác…
Phó Huân đưa tay vào trong chăn, sờ soạng mặt trong bắp đùi bóng loáng của Giang Phi một hồi. Thân thể Giang Phi run lên, vén chăn lên định mắng thì Phó Huân bỗng nhiên cúi người hôn một cái lên trên môi cậu.
Lời Giang Phi định mắng ra trong nháy mắt bị nghẹn hoàn toàn ở miệng cổ họng, cậu đẩy Phó Huân ra, đỏ mặt nói: “Được rồi mau đi đi, anh phải đến sớm hơn mẹ em đó.”
Phó Huân đi tắm, sau khi thay quần áo xong liền vào trong phòng hôn Giang Phi lần nữa rồi mới hài lòng rời đi.
Giang Phi nằm ở trên giường hòa hoãn mất ba mươi bốn mươi phút mới chậm rãi xuống giường đi tắm.
Tắm xong mặc quần áo tử tế rồi, Giang Phi lại ở trong phòng nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, sau đó mới chịu đựng cơn khó chịu trên thân thể rời đi.
Trong lúc Giang Phi đi thang máy xuống lầu thì thang máy liền dừng lại ở tầng sáu, tầng này là tầng giải trí nghỉ ngơi của khách sạn, chủ yếu là các loại thẩm mỹ, suối nước nóng, sauna.
Giang Phi biết có người muốn đi vào, bèn dịch sang một bên.
Cửa thang máy vừa mở ra, thấy người bên ngoài, Giang Phi liền chấn động một cái.
Dịch Thần đang cúi đầu xem điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy Giang Phi bên trong cũng nhất thời giật mình.
“Là anh/cậu.”
Thanh âm của Giang Phi cùng Dịch Thần đồng thời vang lên.
“Sao cậu lại ở đây?” Dịch Thần vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cuối cùng lại tựa như nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt quay đầu ngó nghiêng: “Bạn trai cậu đâu? Sao hắn không bồi cậu thế?”
Dịch Thần đi vào thang máy, tiếp tục châm chọc cười nói: “Hai người yêu nhau sâu đậm như vậy, không phải nên như hình với bóng sao?”
Giang Phi cảm thấy Dịch Thần là cố tình làm khó dễ mình, vừa thấy mặt đã nói mấy lời khó hiểu, chọc người ta khó chịu, cậu vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc đã đắc tội người này ở chỗ nào.
“Hắn đi làm rồi.” Giang Phi nhàn nhạt đáp lại.
“Nga, vậy cậu ở chỗ này làm gì?”
“Xin lỗi, chuyện riêng, không tiện báo cho biết.”
Lời Giang Phi rất khách khí nhưng lần này lại kéo xa khoảng cách giữa mình và Dịch Thần, điều này khiến cho Dịch Thần tựa như nuốt phải một cục bông vải vậy, ngực bực bội khó chịu dị thường.
Thang máy xuống tầng một, cửa thang máy liền từ từ mở ra, Giang Phi vừa định đi ra ngoài thì Dịch Thần bỗng nhiên xoay người ngăn ở trước mặt cậu, một tay bộp một tiếng đặt ở trên tường bên cạnh Giang Phi.
Một tay Dịch Thần đút túi quần jean, một tay ấn trên vách tường thang máy, cười híp mắt nhìn chằm chằm Giang Phi trước mắt: “Cậu còn nợ tôi một bữa cơm đấy?”
Giang Phi cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, hiện tại cậu thật sự không cách nào coi nam nhân nói năng bậy bạ, hành động vô lễ này làm bạn được nữa.
“Tôi nợ anh một bữa cơm khi nào?”
“Tôi giúp cậu nhiều như vậy, sao cậu lại không nợ tôi? Một bữa cơm thì sao? Một bữa cơm còn tiện nghi cho cậu đấy.”
Giang Phi giận không có chỗ phát tiết, ban đầu người này thực chất không giúp mình được cái gì, mà cái tấm thẻ cho sau đó kia cậu cũng chưa từng dùng qua, bất quá tròng lòng cậu vẫn luôn cảm tạ tâm ý đã giúp mình của nam nhân này nhưng bây giờ ngay cả cảm kích cậu cũng không muốn cho.
“Tôi nợ anh cái gì, cái tấm thẻ anh cho tôi kia tôi không động đến một phân tiền nào, nếu như anh đã nhắc đến phần tâm ý kia, vậy trước kia anh ăn uống ở nhà tôi nhiều ngày như vậy, có phải anh nợ tôi nhiều hơn không.”
Dịch Thần sửng sốt, nhưng một giây tiếp theo liền nói: “Vậy là tôi nợ cậu một bữa cơm à? Thế không phải cũng như nhau sao, dù sao cậu vẫn phải ăn bữa cơm với tôi.”
“Anh…”
————-
Phó Huân đến nhà hàng sớm hơn Nhan Hiểu mấy phút, hắn căn cứ vào thông tin Giang Phi đã cung cấp mà gọi thức ăn trước thời hạn.
Sau khi Nhan Hiểu đến, Phó Huân liền hướng Nhan Hiểu gật đầu mỉm cười một cái, nhìn tựa hồ thập phần cung kính, nhưng thực tế hắn lại dựa vào ghế ngồi, vắt chéo hai chân, thậm chí ngay cả người cũng không đứng dậy, chỉ đưa một tay ra chỉ vào ghế ngồi đối diện, cười nhạt nói: “Ngồi.”
Nhan Hiểu nhìn ý cười quỷ dị không rõ trong mắt của Phó Huân, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Phó Huân này căn bản không giống như là bạn trai của con trai bà. Cái trạng thái lãnh khốc vân đạm phong khinh này càng giống như là một người chơi trò chơi cao cao tại thượng.
Nhan Hiểu ngồi xuống đối diện với Phó Huân, lúc này phục vụ bắt đầu bày thức ăn lên.
Trong bốn năm món thức ăn thì tất cả đều là cay nặng, bóng loáng ánh đỏ khiến cổ họng người ta phát đau, một món trong đó là cá nướng tê cay được ngâm trong dầu ớt đỏ tươi, đặt bên trên bếp cồn được người phục vụ châm không lâu trước đó, nước sôi ùng ục sủi bọt đỏ, bốc lên chút vị cay nồng sặc sụa.
Nhan Hiểu nhìn thức ăn trên bàn, nhàn nhạt nói: “Với cá tính của Tiểu Phi, trước khi ở chỗ này nó hẳn đã nói với cậu, tôi không thể ăn được một chút xíu cay nào…”
“Đúng, đã nói qua, em ấy lặp đi lặp lại rồi còn nhấn mạnh mấy lần.” Phó Huân gật đầu một cái, khẽ cười nói: “Bất quá tôi nghĩ rất lâu, quả thực không tìm được lý do để lấy lòng bà nên chỉ có thể theo dạ dày của tôi mà gọi…”
Nhan Hiểu nhắm mắt lại nặng nề thở dài, cuối cùng liền cúi đầu cười khổ một tiếng: “Cho nên Tiểu Phi nói cậu đã tha thứ cho tôi, căn bản không hề tồn tại…”