“Nếu như không có anh thì vị trí của cha anh liền không chút hồi hộp nào chính là của hắn.” Phó Huân nói: “Hắn là người cha anh tín nhiệm nhất, còn tin tưởng hơn cả đứa con trai độc nhất ruột thịt này, thế lực dưới tay của cha anh hiện tại phân thành hai phái, chia ra để âm thầm ủng hộ anh và Phó Thâm Trạch, trong đó số người coi trọng Phó Thâm Trạch hắn nhiều hơn.”
Lời của Phó Huân khiến Giang Phi tràn đầy bất an, xem ti vi điện ảnh nhiều, cậu ít nhiều có thể hiểu loại đấu tranh vì quyền lợi trong đại gia tộc này, huynh đệ tương tàn còn không đếm xuể, huống chi chỉ là chú cháu…Điều này tựa hồ cũng đồng nghĩa với an nguy của Phó Huân lúc nào cũng phải chịu uy hiếp đến từ thế lực của Phó Thâm Trạch.
Phó Huân cũng không phải sống ở Phó gia từ nhỏ, năm mười tám tuổi mới được người Phó gia đón từ Giang gia đi, mười tám năm thiếu sót kia khiến căn cơ của hắn ở Phó gia không vững chắc bằng Phó Thâm Trạch, vô luận là về mạng lưới quan hệ hay là về nhân thế lực, đều bị Phó Thâm Trạch khôn khéo già đời áp một nước, nếu không phải ở giữa có Phó Chấn chấn nhiếp hòa dịu, Phó Huân đã sớm mất mạng trong khoảng thời gian mười năm về trước.
“Vậy bác trai biết chuyện này không?” Giang Phi hỏi nhỏ: “Ông ấy lợi hại như vậy, cuộc đấu giữa chú và anh, ông ấy hẳn trong lòng biết rõ.”
“Với trí thông minh của lão tất nhiên vẫn luôn rõ ràng, chỉ là lão ngồi đã lâu ở cái vị trí kia, bảo vệ thân tình còn lâu mới quan trọng bằng việc củng cố lợi ích.” Phó Huân nói: “Lão chỉ luôn ngắm nhìn mà thôi, bất quá hiện tại bệnh nặng, lão phải nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.”
Một đoạn vân đạm phong khinh của Phó Huân khiến Giang Phi càng thêm thấp thỏm: “Vậy nếu Tứ thúc của anh cuối cùng thành người thừa kế của cha anh, hắn…hắn sẽ tổn thương anh sao?”
“Sẽ không.”
Giang Phi vừa định thở phào một cái thì nghe Phó Huân tiếp tục nói: “Hắn sẽ giết anh.”
Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, mặt đầy khẩn trương nhìn Phó Huân, Phó Huân thì cười trấn an nói: “Anh chưa chắc sẽ thua.”
“Đó cũng chỉ là khả năng, chính anh đã nói Tứ thúc của anh có cơ hội hơn anh.” Thản nhiên lúc ăn bữa sáng giờ phút này không còn m một mống, trong lòng Giang Phi chỉ còn lại sự lo lắng cho Phó Huân: “Chính…chính là không có cách giải quyết hòa bình nào sao? Nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống??” Dừng một lát, trong lòng Giang Phi càng sợ hãi, không khỏi mắng Phó Huân: “Trước đây anh chưa từng kể chuyện này với em.”
“Yên tâm đi Giang Phi, anh sẽ không liên lụy đến em.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Coi như cuối cùng thất bại, chết cũng chỉ có mình anh.”
“Anh căn bản không suy nghĩ cho em.” Giang Phi thình lình đứng dậy khỏi ghế: “Nếu anh chết, em sẽ sao đây? Anh chưa từng nghĩ tới sao? Còn thề son sắt chân thành rằng muốn kết hôn với em, mạng của anh cũng không còn thì lấy cái gì mà kết với em?”
Phó Huân vươn tay định nắm lấy tay của Giang Phi thì lại bị Giang Phi một cái hất ra.
“Anh có nắm chắc.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Giang Phi, tin tưởng anh…”
“Có phải chỉ có thắng Tứ thúc, anh mới có thể bình an vô sự hay không?” Giang Phi hỏi: “Không có cách khác sao?”
Phó Huân lắc đầu một cái: “Không có.”
Giang Phi không nói gì, xoay người đi đến phòng nghỉ ngơi, Phó Huân đứng dậy đi theo, một đường nhẹ giọng dỗ dành Giang Phi, không ngừng bảo đảm với Giang Phi, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện.
Giang Phi lên giường, bày tỏ mình muốn ngủ một giấc yên tĩnh, tạm thời không muốn nói chuyện với Phó Huân.
Cần một hồi lâu nữa mới tới đích, Phó Huân cũng dứt khoát cởi quần áo lên giường, ôm lấy Giang Phi từ phía sau, tai tóc quấn lấy nhau mà nói lời tỏ tình ngứa ngáy buồn nôn, qua một lúc lâu Giang Phi mới xoay người nhìn hắn, đáy mắt chỉ còn lại vẻ lo âu.
“Em…em có thể giúp anh cái gì không?” Giang Phi hỏi,
“Thứ em giúp anh là tinh thần, thứ mà ai cũng không sánh kịp.” Phó Huân nhẹ giọng nói.
“Nếu như anh thua Tứ thúc của anh, em làm sao đây? Mới vừa kết hôn đã phải thủ tiết sao?”
Phó Huân cười một tiếng: “Anh sẽ để lại tất cả của anh cho em.”
“Em trừ vẽ ra thì không biết cái gì, để lại là chờ bị phá hủy đó.”
“Vậy anh liền thừa dịp khi còn sống kiếm nhiều một chút, kiếm cho em phá cả đời cũng không hết.”
Giang Phi vừa tức vừa buồn cười: “Hiện tại là lúc để đùa giỡn sao? Em nghiêm túc đó, em không muốn bất kỳ thứ gì của anh, em muốn anh sống khỏe mạnh.”
Giang Phi vừa nói vừa đưa tay ôm lấy eo Phó Huân, cũng tựa đầu vào ngực Phó Huân, thấp giọng nói: “Em mặc kệ nhà anh có tình huống gì, bất cứ lúc nào, cái đầu tiên anh phải suy tính là giữ được mạng của mình đã…”
Sau khi Phó Huân và Giang Phi xuống máy bay, Trương Ngạo đã sớm dẫn người chờ đợi bọn họ ở sây bay, sau khi lên xe, Trương Ngạo liền lập tức nói với Phó Huân, Phó Thâm Trạch đã về nước, ngay ngày hôm qua.
“Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc cũng là nhận được thông báo của Phó Chấn.” Lái xe là Ngô Thân, Trương Ngạo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mắt hắn nhìn về phía trước, thần sắc ngưng trọng nói với Phó Huân ngồi đối diện hàng sau: “Hơn nữa bọn họ đã gặp mặt ngày hôm qua.”
Giang Phi ngồi ở bên cạnh Phó Huân, việc Trương Ngạo gọi thẳng tên của cha Phó Huân khiến cậu cảm thấy kinh ngạc, mà sắc mặt Phó Huân lại cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ đã quen với cách nói chuyện này của thủ hạ.
Điều này tựa hồ đã nói rõ quan hệ giữa Phó Huân và cha ruột hắn…không tốt lắm.
Lái xe đến chỗ ở của Phó Huân, đó là một trong những nơi hắn thường nghé lại khi ở thành phố này mấy năm qua, đây là một căn trang viên sang trọng rộng hơn chín ngàn mét vuông, thời điểm Phó Huân mới vừa vào Phó gia, Phó Chấn liền sắp xếp cho ở nơi này, cũng nói nơi này là chỗ ở của mẹ đẻ Phó Huân khi còn sống.
Phó Huân không có bất kỳ ấn tượng gì với mẹ đẻ của mình, từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện đã sống bên cạnh mẹ nuôi Phó Thu Uyển, tình cảm mẹ con mà hắn hiểu được cũng là tình cảm như của hắn dành cho Phó Thu Uyển, chỉ là từ trong đoạn nói ngắn gọn của Phó Chấn thì Phó Huân mơ hồ cảm giác được sự áy náy của Phó Chấn đối với mẹ đẻ mình, còn về nguyên nhân áy náy là cái gì, Phó Huân không biết và cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, bởi vì người mẹ mà hắn thừa nhận cả đời này, chỉ có mình Phó Thu Uyển mà thôi.
Căn trang viên sang trọng này lưng hướng về núi mặt hướng về biển, bên trong bắt chước phong cách kiến trúc Baroque thế kỷ XVII, đứng nhìn từ xa giống như một cung điện mô hình nhỏ, sang trọng đến khiến người ta phải chậc lưỡi hít hà.
Phó Huân sống hơn nửa năm ở thành phố Trung Nam nhưng nơi này vẫn được chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp như cũ, cho dù Phó Huân có đột nhiên trở lại thì cũng có thể không cần phải nói trước mà trực tiếp hòa vào nhịp sống.
Lúc này đã hơn sáu giờ chạng vạng tối, người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối xong.
Trong lúc dùng cơm, Phó Huân nhìn sắc mặt ngưng trọng của Giang Phi liền hỏi Giang Phi sao vậy, Giang Phi bèn thành thật trả lời, cậu sợ thất thố ở trước mặt cha Phó Huân.
Từ lúc xuống máy bay đến giờ, hết thảy những gì nhìn thấy khiến Giang Phi đã quen với nghèo khổ chịu đả kích không nhỏ, khiến cậu sâu sắc ý thức được cuộc sống của mình và người Phó gia là hai thế giới khó mà giao hội.
“Vạn nhất…vạn nhất ba anh chê em thì sao?” Giang Phi bất an hỏi: “Người có địa vị như ông ấy, khẳng định muốn tìm người yêu môn đăng hộ đối cho anh, mà em…”
“Nếu quả thực như em nói, vậy anh sẽ vứt bỏ hết thảy để phụng bồi em.” Phó Huân cười nói: “Đứng trước bất kỳ sự lựa chọn nào, em vĩnh viễn là thứ nhất.”