Giang Phi tiếp điện thoại của Dịch Thần nhưng cậu vốn không tin lời của Dịch Thần, chỉ cảm thấy Dịch Thần đang nói bậy.
Từ khi bị Dịch Thần châm chọc giễu cợt trong cuộc gặp mặt mấy ngày trước, Giang Phi liền cảm thấy Dịch Thần đối với Phó Huân có loại thành kiến vô hình thậm chí là địch ý cho nên hiện tại cậu chỉ cảm thấy Dịch Thần đang cố tình ly gián cậu và Phó Huân.
Điều này khiến cho ấn tượng của Giang Phi đối với Dịch Thần ngày càng tồi tệ…
Hao hết miệng lưỡi vẫn không khiến Giang Phi dao động chút nào, Dịch Thần cực kỳ tức giận, tuy nói hắn ít nhiều vẫn ôm chút tâm tính xem trò vui mà nói chuyện này với Giang Phi nhưng hắn cũng thật lòng hy vọng có thể mượn lúc này mà hoàn toàn tách Giang Phi cùng Phó Huân ra, vậy mà sự tin tưởng của Giang Phi dành cho Phó Huân lại vượt quá sức tưởng tượng của hắn, điều này khiến hắn có ‘hảo tâm’ nhắc nhở ngược lại lại biến thành một kẻ tự mình đa tình.
“Tên ngu xuẩn nhà cậu! Với cái IQ này của cậu bị lừa gạt là đáng đời!” Nói xong lời cuối cùng, Dịch Thần trực tiếp hướng về phía điện thoại di động tức giận mắng to: “Họ Giang, cậu mẹ nó chính là một…”
Dịch Thần còn chưa mắng xong, Giang Phi đã cúp điện thoại.
“Đệt!”
Dịch Thần tức đến thiếu chút nữa trực tiếp đập vỡ điện thoại di động, cuối cùng liềm thầm chửi mình xen vào chuyện của người khác, cái tên ngu xuẩn kia bị người ta lừa gạt có liên quan gì đến Dịch Thần hắn!
Nhưng cho dù nghĩ như vậy thì giờ phút này Dịch Thần vẫn không cách nào thờ ơ như cũ, hắn không muốn lãng phí cơ hội quý báu chia rẽ Giang Phi và bạn trai cậu ta.
Dịch Thần động não một cái liền đi tới phòng nghỉ của Tần Lực cách vách, sau đó bảo Tần Lực gọi một cuộc điện thoại cho Giang Phi.
Tần Lực hết cách, bất đắc dĩ diễn một vở tuồng với Dịch Thần.
Thế là Giang Phi đang chuẩn bị vẽ tranh trong phòng vẽ liền nhận được một cú điện thoại xa lạ, người gọi xưng là nhân viên khách sạn**, một người bạn của cậu uống say ở khách sạn, phiền cậu đi đến đó đón.
“Bạn?” Giang Phi vô cùng mờ mịt: “Xin hỏi hắn tên là gì?”
“Đây là số điện thoại khách báo cho, hắn nói ngài là bạn thân của hắn, nhưng hiện tại hắn đã gục xuống bàn ngủ rồi, nếu như ngài tiện thì xin đến khách sạn ** phiền ngài tới khách sạn đón hắn.” Tần Lực bắt chước giọng cung kích ưu nhã của phục vụ viên không nhanh không chậm nói: “Đúng rồi, khách mới vừa nói ngài tên…tên Giang Phi, phải không.”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Vậy hẳn không sai rồi, xin hỏi ngài có thể tới đón bạn của ngài không?”
Có thể biết tên cậu, xem ra quả thực là bạn của cậu rồi, người đầu tiên Giang Phi nghĩ tới chính là Quý Hằng nhưng lại cảm thấy có phần không đúng lắm: “Ách…tôi biết rồi, phiền các anh trước cứ chăm sóc hắn cho kỹ, hiện tại tôi liền đến xem.”
Nếu quả thực là Quý Hằng thì cậu trái lại sẽ chẳng quan tâm cái gì đi một chuyến ngay, nhưng cậu luôn cảm thấy là lạ, lời người phục vụ này rõ ràng đầy rẫy sơ hở.
Giang Phi muốn chắc chắn thêm một chút nhưng đối phương lại rất nhanh thuận tiện lấy công việc làm lý do để cúp điện thoại.
Giang Phi không biết làm sao, vì vậy liền gọi một cuộc điện thoại cho Quý Hằng, kết quả không ai nghe máy.
—————-
“Sao cậu biết cậu ấy sẽ tới?” Sau khi cúp điện thoại, Tần Lực liền quay đầu hỏi Dịch Thần: “Cậu ấy không lo đây là một trò bịp sao?”
“Tớ từng sống chung với cậu ta, người này a, ngốc ngếch thiện lương.” Dịch Thần nói: “Coi như cậu ta cảm thấy có vấn đề thì vẫn sẽ cố ý chạy tới xác nhận một lần, vả lại chúng ta bảo cậu ta tới là khách sạn năm sao, cũng không phải là loại hoang sơn dã lĩnh gì, cậu ta cũng không có gì phải băn khoăn.”
Vừa nói, trên mặt Dịch Thần liền lộ ra nụ cười gian tà: “Cậu ta tới chậm một chút, vừa vặn bắt gian tại chỗ.”
Tần Lực không nhịn được chế giễu: “Tớ nói cậu a, phải làm tới vậy à, coi như cậu ấy chia tay với bạn trai rồi thì mắc mớ gì tới cậu.”
“Đúng là không liên quan tới tớ, nhưng tớ xem cho hả giận a.” Dịch Thần cười nói: “Có thể cho tiểu gia cảm giác thống thoái, đây là lý do lớn nhất.”
“…”
—————————
Giang Phi nói với mẹ một tiếng, sau đó liền thay quần áo rời khỏi căn hộ.
Dừng xe ở gần khách sạn rồi, Giang Phi mới vừa xuống xe liền nhận được cuộc điện thoại gọi lại của Quý Hằng, Quý Hằng nói mới vừa rồi có chuyện cho nên không nhận được điện thoại, hỏi Giang Phi gọi điện thoại cho hắn là có chuyện gì.
Giang Phi lúc này mới biết ‘người bạn’ trong khách sạn kia không phải là Quý Hằng, nhưng người đã đến cửa khách sạn rồi thì Giang Phi cũng không quan tâm lãng phí vài phút cho nên sau khi cúp điện thoại Quý Hằng, Giang Phi vẫn ôm tâm tính tò mò đi vào trong khách sạn.
Giang Phi mới vừa bước vào đại sảnh thì Dịch Thần chờ cậu đã lâu đột nhiên cười híp mắt lên tiến đến đón.
Lúc này Giang Phi mới nhớ tới trước đó Dịch Thần có gọi điện thoại bảo mình qua cũng là cái khách sạn này.
Giang Phi không để ý đến Dịch Thần liền trực tiếp đi tới trước quầy tiếp tân, sau đó mới phát hiện căn bản không có chuyện muốn cậu tới đón bạn, mà lúc này Dịch Thần liền bảo cậu lên tầng tiến hành cái gọi là bắt gian, bây giờ Giang Phi mới hậu tri hậu giác ý thức được bản thân đã bị Dịch Thần đùa bỡn.
“Cú điện thoại kia là…”
“Là tôi bảo bạn gọi cho cậu, bằng không cậu có thể đến đây?” Dịch Thần thừa nhận rất dứt khoát, sau đó liền lôi một tay Giang Phi đi lên tầng cùng mình: “Tới thì đã tới rồi, đi, tôi đi lên bắt gian với cậu.”
Giang Phi không cưỡng được Dịch Thần, cũng chống không lại lực lượng cánh tay của Dịch Thần, cứ như vậy miễn cưỡng bị hắn lôi vào thang máy.
“Cậu đừng kích động.” Dịch Thần rất vất vả mới giữ được Giang Phi muốn rời khỏi thang máy, sau đó thề thề thốt thốt: “Tôi thề với cậu, tôi con mẹ nó mà nói láo, lần sau ra cửa sẽ trực tiếp bị xe nghiến chết!”
Giang Phi bị lời thề độc của Dịch Thần làm cho giật mình, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Thần, trong lòng quả thực cũng có vài phần dao động.
“Anh…nếu anh lừa tôi, sau này liền…liền đừng quấy rầy tôi nữa.”
“Vậy nếu tôi không lừa cậu, cậu phải cùng lão tử về nhà gặp cha mẹ.” Sau khi nói xong, Dịch Thần liền cảm thấy lời này của mình có nghĩa khác liền nhanh chóng bổ sung nói: “Bồi tiểu gia diễn trò cho thật tốt.”
Giang Phi không nói gì, bộ dáng đã tính trước mọi việc của Dịch Thần khiến cậu cảm thấy bất an.
Đến trước cửa phòng của Phó Huân, Dịch Thần liền nhanh chóng níu lấy Giang Phi đang muốn xoay người rời đi, âm tiếu nói: “Sao thế? Cứ như vậy sợ vạch trần sự thật bạn trai ăn vụng à? Muốn sống trong cái tình yêu mĩ hảo tiếp tục lừa mình dối người mãi sao?”
Kỳ thực Giang Phi lo lắng nhất, là bị Phó Huân cảm thấy mình không tin tưởng hắn.
Dịch Thần rất sợ Giang Phi lâm trận bỏ chạy nên một tay liền giữ chặt cánh tay của Giang Phi, một tay kia bắt đầu ấn chuông cửa.
Tim Giang Phi chợt nảy lên tới tận cổ họng, cậu vừa liều mạng ẩn núp, vừa vỗ vào cánh tay đang nắm lấy cậu kia của Dịch Thần, cũng thấp giọng nói: “Buông tay! Tôi phải về, anh buông tay cho tôi!”
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Giang Phi ngưng giãy giụa, khi nhìn thấy Phó Huân đứng bên trong cửa, trong lòng Giang Phi liền lộp bộp trầm xuống…Phó Huân cư nhiên quả thực ở chỗ này.
“Chuyện gì?” Phó Huân mặt không cảm xúc nhìn Dịch Thần, vừa quay đầu lại thấy được Giang Phi ở bên cạnh, nhất thời sửng sốt, nhíu chặt mi tâm nói: “Giang Phi? Sao em lại ở đây?”
Thấy cánh tay Giang Phi bị Dịch Thần nắm lấy, sắc mặt Phó Huân nhất thời âm lãnh vô cùng.
“Nhìn thấy chưa? Tôi nói hắn ở đây mà cậu còn không tin.” Dịch Thần dương dương đắc ý nói với Giang Phi, sau đó lại quay đầu nhìn Phó Huân, châm chọc cười nói: “Gọi nữ nhân trong phòng ra, mọi người làm quen một chút nào? Đúng rồi ngàn vạn lần đừng có chối, lão tử đã tận mắt thấy nữ nhân kia vào trong phòng của anh.”
Phó Huân rất nhanh liền phản ứng được tình hình trước mắt, khóe miệng không khỏi giương lên, xem ra người tên Dịch Thần này chỉ thấy Hướng Mạt Nhi vào phòng hắn, lại không biết Hướng Mạt Nhi đã sớm bị hắn đuổi đi.