Bây giờ cậu báo lại số di động cậu đang dùng cho tôi, lập tức!
Nhìn chuỗi dấu chấm than sau tin nhắn kia, Giang Phi dở khóc dở cười, cậu gửi số mình đang dùng cho Dịch Thần, chưa tới năm giây, Dịch Thần liền gọi điện thoại tới.
Giang Phi vừa tiếp, một loạt lời trách móc oanh tạc tựa như pháo liên châu của Dịch Thần đã cuồn cuộn ập đến, từ chuyện đến thành phố Trung Nam uổng công cho đến không liên lạc được lại còn bị xóa, Giang Phi có thể cảm nhận được oán khí ngất trời của người bên đầu điện thoại kia.
Trong lòng Giang Phi mặc dù áy náy nhưng cảm thấy buồn cười nhiều hơn, trạng thái này của Dịch Thần không khỏi có phần khoa trương, người không biết sợ rằng còn cho là Giang Phi cậu nợ hắn mấy trăm triệu.
“…Tiểu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đùa bỡn như vậy!”
Một trận gầm thét của Dịch Thần cuối cùng cũng kết thúc, lúc này Giang Phi mới đem chiếc điện thoại đang cầm ra xa kia kề sát lại bên tai, nhẹ giọng nói: “Tôi chưa từng đùa bỡn cậu, trước…trước đó là có nguyên nhân, tôi không phải cố ý.”
Chi tiết có liên quan, Giang Phi quả thực vô phương giải thích, mà cậu cũng không hy vọng bên cạnh mình lại có người quen biết đoạn quan hệ giữa cậu và Phó Huân, mặc dù quen Dịch Thần chưa được bao lâu, giao tình bình thường, nhưng Giang Phi cảm giác Dịch Thần cũng coi cậu là bạn, nếu đã như vậy thì mình cũng nên nghiêm túc đối đãi.
Đoạn tuyệt với Diệp Phong Miên đã thành nỗi đau không cách nào quên đi, nếu như chia tay trong hòa bình thì đã tốt nhưng cuối cùng lại kết thúc dơ bẩn không thể chịu đựng nổi như vậy, thật sự là định trước cả đời không qua lại với nhau mới có thể tránh được lúng túng.
“Nguyên nhân gì? Cậu nói kỹ một chút cho tôi.”
“…”
Độ cố chấp của Dịch Thần khiến Giang Phi cảm thấy nhức đầu, Giang Phi lo mình không đáp sẽ bị Dịch Thần đuổi tận không buông, trầm tư một lúc liền nghiêm trang trả lời: “Tôi bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ cho nên đổi số chạy trốn, đừng nói đến anh, vì lo lắng liên lụy đến người khác tôi đã xóa rất nhiều bạn bao gồm cả anh.”
“Đòi nợ thì liên quan cái rắm đến xóa bạn tốt, khoan!” Dịch Thần chợt nói: “Cậu bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ? Cậu nợ bao nhiêu? Sao cậu không gọi cho tôi?”
Trong lòng Giang Phi dâng lên một trận cảm động, nhẹ giọng nói: “Vấn đề phải…phải giải quyết nhanh cho nên hiện tại tôi mới thêm lại bạn bè bị tôi xóa bỏ.” Vừa nói, Giang Phi vừa cười một tiếng: “Hơn nữa, tìm anh anh có thể giúp tôi gì đây, sau khi anh đi, tôi còn lo lắng anh sẽ chết đói.”
Dịch Thần bên đầu điện thoại kia cười một tiếng: “Lo lắng tôi chết đói? Lo lắng tôi chết đói thì sao không thấy cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi?”
“…”
“Đúng rồi, cậu còn nợ bao nhiêu chưa trả, tiền tôi cho lúc sắp đi cậu không dùng sao?”
“Anh cho tôi tiền?”
Giang Phi sửng sốt một lúc lâu mới nhớ tới tấm thẻ ngân hàng Dịch Thần cho mình lúc rời đi, cậu còn…chưa từng dùng.
“Tấm thẻ anh nói, vẫn luôn ở chỗ tôi, nhưng chưa dùng lần nào.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Hiện tại tôi cũng không cần, thẻ này vẫn là tôi trả lại cho anh vậy.”
“Sao lại không dùng?” Dịch Thần nghi ngờ nói: “Cậu rốt cuộc nợ bọn cho vay nặng lãi bao nhiêu chứ, mẹ tôi nói trong thẻ kia có hơn ba trăm vạn, có phải không đủ không?”
Nghe được Dịch Thần nói trong thẻ kia có hơn ba trăm vạn, Giang Phi thiếu chút nữa đem thuốc vừa uống vào trong miệng phun cả ra ngoài.
“Cái…cái gì? Ba trăm vạn?” Giang Phi kinh ngạc nói: “Anh…anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?! Lừa người sao.”
Dịch Thần thừa nước đục thả câu, cười hắc hắc hai tiếng: “Chờ trở về gặp mặt tôi sẽ nói rõ với cậu, cũng chính trong tháng này, tôi lại dành thời gian đến thành phố Trung Nam một chuyến, đúng rồi, nói địa chỉ mới của cậu cho tôi, đến lúc đó nếu tôi lại vồ hụt lần nữa, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”
“…Dù sao hiện tại anh liên lạc lúc nào cũng được, chờ sắp đến thì anh nhắn tin hoặc điện thoại cho tôi đi, tôi đến sân bay hoặc trạm xe đón anh.”
Giang Phi hiện tại đối với chuyện Phó Nam đã trở lại bên cạnh Phó Huân còn chưa chắc chắn hoàn toàn, trước việc này vẫn không dám tùy tiện quyết định cái gì có thể chọc giận Phó Huân.
Lần này phải nắm chắc mười phần sau đó mới mở ra chương mới.
“Đây chính là cậu nói.” Dịch Thần hừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Cậu còn chưa nói với tôi cậu nợ bao nhiêu tiền, bên tôi giúp…”
“Không cần không cần, đủ rồi.” Giang Phi vội vàng nói: “Kỳ thực…kỳ thực vấn đề gần như đã giải quyết xong xuôi.”
Giang Phi rất sợ Dịch Thần tiếp tục truy vấn ngọn nguồn liền vội vã trò chuyện mấy câu rồi tùy tiện tìm một cái cớ kết thúc cuộc trò chuyện.
Ăn no rồi liền rời khỏi quán ăn nhỏ, Giang Phi còn đang suy nghĩ thân phận của Dịch Thần, nhớ tới lời Dịch Thần nói với cậu trong điện thoại vừa rồi, Giang Phi mơ hồ cảm giác thân phận Dịch Thần không đơn giản như vậy.
Hừm, có thể là thiếu gia giàu có phản nghịch, thế vậy là người thích giả bộ làm thanh niên nghèo rồi.
Dọc đường Giang Phi cau mày suy nghĩ, kết quả càng nghĩ lại càng thêm tò mò, cuối cùng liền tới trước một chiếc máy rút tiền tự động, lấy thẻ ngân hàng trước đó Dịch Thần cho cậu trong ví tiền ra, kiểm tra số dư.
Kết quả vừa kiểm tra liền bị dọa cho giật mình, bên trong tấm thẻ này thật sự có hơn ba trăm tám mươi vạn.
Giang Phi đứng trước máy rút tiền sợ run hồi lâu, cho đến khi một nữ nhân sau lưng thấy cậu một mực ngẩn người bất động liền thúc giục đôi câu, Giang Phi lúc này mới nhanh chóng lấy thẻ rời đi.
Giờ khắc này, Giang Phi đã hoàn toàn tin, Dịch Thần căn bản không phải cái tiểu tử nghèo gì, ban đầu chạy đến ở chung cư, lại thêm tính tình tâm cao khí ngạo kia của hắn, mười thì có tám chín là xích mích với người nhà rồi bỏ đi.
Nhưng tiện tay liền cho một người bạn chưa quen biết được bao lâu hơn ba trăm vạn, đây nhất định không phải giàu bình thường!
Vậy hắn…rốt cuộc là ai?
———————-
Hai ngày kế tiếp, Phó Huân vẫn không đến chung cư của Giang Phi, Giang Phi thì bận rộn sắp xếp chuyện giải phẫu cho mẹ, tốt nhất vẫn là sớm liên lạc với chuyên gia điều trị ở khoa tâm thần.
Chuyên gia rất nghiêm túc nói với Giang Phi, loại giải phẫu *** này cũng là lĩnh vực ** mới khai thác ở trong nước hai năm, nguy hiểm trong lúc giải phẫu cực cao, kết hợp với bệnh tình mẹ cậu hiện tại, tỷ lệ giải phẫu thành công chỉ có ba phần.
Giang Phi tra ca bệnh này ở trên mạng, hiện tại trong nước từng có không ít ca giải phẫu thành công, nhưng thất bại cũng không ít…
Hoặc là mạo hiểm giải phẫu trong nguy hiểm, đi tranh giành hy vọng ba phần để khôi phục thành người bình thường, hoặc là từ đây làm một người mất trí cả đời…
Sự lựa chọn này đã khiến Giang Phi rối rắm từ rất lâu trước kia, cuối cùng cậu chọn giải phẫu cho mẹ, chỉ là tới hôm nay, trong lòng Giang Phi vẫn có rất nhiều khủng hoảng khó mà tiêu hóa…Cậu sợ lựa chọn của mình là sai lầm.
Mẹ của Giang Phi – Nhan Hiểu là danh nữ giới thượng lưu, dịu dàng thông minh, từng là hình mẫu của loại hiền thê lương mẫu, trong tháng đầu tiên sau khi bà sinh hạ ra Giang Phi thì phát hiện chồng lạc lối, từ đó về sau tinh thần bắt đầu lúc tốt lúc xấu.
Nhan Hiểu uống đủ loại thuốc an thần cũng từng khám bác sĩ tâm lý, chỉ là tất cả đều tan vỡ vào một ngày mấy năm sau, khi bà chợt biết người chồng từng ở trước mặt bà thề sẽ triệt để hối cải lại có con riêng bên ngoài, cũng chưa bao giờ đoạn tuyệt với người tình nhân mấy năm kia.
Giang gia phá sản, Giang Hải Tông vào tù, đã áp đảo hy vọng cuối cùng trong lòng Nhan Hiểu, khi lý trí của bà sắp không còn minh mẫn, lời cuối cùng bà nói với Giang Phi chính là từ đây chỉ muốn quan tâm đến một mình Giang Phi, muốn thấy Giang Phi lớn lên, nhìn cậu kết hôn sinh con.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Giang Phi quyết định làm giải phẫu…