Mười năm sinh sống ở Phó gia, mới đầu Phó Huân vì còn sống mà sống, càng về sau là vì muốn đạt được nhiều quyền lợi hơn mà sống tiếp, từ chỉ biết tự vệ uyển chuyển mưu sinh đến chủ động cường thế công kích lập uy, hết thảy những thứ này cũng không thể xóa bỏ được cái nghiêm khắc của Phó Chấn cho nên Phó Huân cũng như Phó Chấn không có chút thân tình nào với lão, bây giờ hắn chỉ muốn chờ Phó Chấn chết đi rồi nhanh chóng nắm giữ toàn bộ Phó gia.
Quyền lực và địa vị, là thứ hắn muốn nhất hiện tại.
“Ta nghe Freed nói, con phát triển rất tốt ở thành phố Trung Nam.” Phó Chấn nhìn Phó Huân, có lẽ do yếu ớt nên sắc mặt lão nhìn coi như hiền lành: “Mấy năm nay ta thấy rõ thiên phú kinh doanh của con, không tệ, cuối cùng cũng không làm ta thất vọng.”
Phó Huân khẽ vuốt cằm: “Cám ơn cha đã thừa nhận.”
Phó Chấn nhàn nhạt ừ một tiếng, nói tiếp: “Con đã gặp mặt với Tứ thúc của con chưa?”
Phó Huân biết Phó Chấn nắm rõ hành động của mình trong tay, liền nhẹ giọng nói: “Vâng, chính là buổi trưa hôm nay, Tứ thúc và con đã nói chuyện với nhau một hồi.”
“Tứ thúc của con a, thông minh hơn con, nhưng chính là quá thông minh, trái lại khiến ta có phần không nhìn thấu hắn.” Phó Chấn thở dài: “Ta luôn lo lắng sau này, các con khó mà sống chung, nếu quyền lực các con ngang nhau vậy cuối cùng tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương.”
Có lẽ do mạng không còn lâu nên lời Phó Chấn khiến cho Phó Huân cảm giác được một loại đa sầu đa cảm, cái này không giống tác phong của Phó Chấn, lão làm việc từ trước đến giờ đều mạnh mẽ vang dội, cho dù ngày giờ không còn nhiều cũng sẽ không đa sầu đa cảm như vậy.
Chủ ý nên dùng, Phó Huân cảm giác Phó Chấn hẳn đã quyết định từ sớm, không thể nào vẫn cái bộ dáng khó mà lựa chọn giữa mình và Phó Thâm Trạch như bây giờ.
“Cha yên tâm, nếu quyền chủ động ở trong tay con, con tất sẽ xử lý đoạn quan hệ với Tứ thúc.”
Phó Chấn nhìn Phó Huân, có thâm ý khác nói: “Vậy nều quyền chủ động không ở trong tay con thì sao?”
Phó Huân ung dung tự nhiên trả lời: “Thế chuyện đi về phía nào cứ do Tứ thúc quyết định, con cũng không thể nói gì được.”
“Dã tâm của con đều viết ở trong mắt con, không phải tỏ ra không có vấn đề gì như vậy.” Phó Chấn nhàn nhạt nói: “Tính cách của con rất giống ta, ta biết con có thể khơi mào ta đại lượng cho con nhưng con so với Phó Thâm Trạch, kém ở chỗ con dễ xử trí theo tình cảm hơn, chức vị càng cao thì càng không thể dùng sai tình cảm, một bước sai có thể thua cả bàn, con hiểu không?”
“Hiểu.” Phó Huân đáp: “Lời dạy của cha mấy năm nay, Phó Huân vẫn luôn khắc ghi trong lòng.”
“Vậy tại sao con lại dũng cảm quên mình đi cứu người? Thiếu chút nữa vứt bỏ mạng mình.”
Phó Huân khẽ cúi đầu, nụ cười bên khóe miệng giương lên trong nháy mắt đến Phó Chấn cũng không phát hiện ra, chờ khi hắn ngẩng đầu lên đã chuyển sang vẻ mặt khó tin: “Cha ngài là nói…”
“Vì một nam nhân mà con cư nhiên không tiếc tiêu diệt Tắc Lợi có thể mang đến lợi ích khổng lồ cho con.” Phó Chấn nói: “Người chỉ còn sống mới có tư cách nói dã tâm, bất chấp nguy hiểm có thể bỏ mạng mà đi làm chuyện không chỉ ở mức độ liều lĩnh, con thật sự làm ta quá thất vọng.”
Phó Huân rất rõ, Phó Chấn không tiếc cái mạng của Tắc Lợi, nếu hiện tại hắn không chung một chỗ với Giang Phi, Phó Chấn sẽ chỉ mắt nhắm mắt mở, sẽ không hỏi đến thù oán giữa hắn và Tắc Lợi.
Phó Huân cũng không nghĩ tới, một chuyện tâm huyết dâng trào hoặc căn bản chính là vô ý thức lại có thể có một ngày giúp hắn chuyện lớn như vậy.
“Thật xin lỗi cha, nhưng bất ngờ này chỉ có một lần.” Phó Huân vẻ mặt thành thật nói: “Cha, con yêu Giang Phi, cả đời con cũng chỉ làm loại chuyện này vì Giang Phi, trừ cái này ra bất cứ lúc nào con cũng sẽ giữ lý trí tuyệt đối.”
“Ta nghe nói, lần này con cũng mang cậu ta tới.”
“Dạ, muốn mang em ấy đến cho cha xem một chút.” Phó Huân nói: “Muốn cha có thể đồng ý hôn sự của con và Giang Phi.”
“Con muốn kết hôn với người nọ?” Phó Chấn có phần kinh ngạc: “Con quen biết với cậu ta bao lâu mà đã quyết định suốt đời với cậu ta, theo ta biết, cậu ta chỉ là một họa sĩ cực kỳ bình thường, không có chút trợ giúp nào cho việc làm ăn của con.”
“Mười mấy năm trước con đã quen em ấy ở Giang gia, hôm nay gặp lại ở thành phố Trung Nam, trải qua mấy phen trắc trở rốt cuộc mới thấy rõ tình cảm trong lòng.” Phó Huân nói: “Phó Huân thề, tuyệt sẽ không bởi vì phần tình cảm này mà phụ lòng tin tưởng của cha, mong cha có thể đáp ứng.”
Ánh mắt Phó Chấn u ám, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Trước hết cho ta gặp cậu ta một chút.”
“Vâng, ngày mai con liền…”
“Không phải ngày mai.” Phó Chấn nói: “Trước khi con tới đây, ta đã phái người đi đón cậu ta rồi.”
Đang nói chuyện thì Freed bên ngoài gõ cửa một cái.
“Xem ra đã đến.” Phó Chấn nói: “Con tới tránh sau rèm cửa sổ, đoạn đối thoại giữa ta và cậu ta, con có thể nghe.”
Sắc mặt Phó Huân ngưng trọng, hắn theo lời Phó Chấn, đứng dậy rồi đi tới ban công sau rèm cửa sổ.
Khi Freed dẫn Giang Phi vào cửa, Giang Phi liền cố ý nhìn xung quanh phòng một cái, không thấy Phó Huân, Giang Phi không khỏi nhíu mày…Chẳng lẽ về rồi?
Giang Phi tao nhã lễ độ gật đầu gập eo với Phó Chấn đang tựa trên giường, ôn hòa nói: “Bác trai chào ngài.”
Nhìn ông lão già nua yếu ớt trên giường bệnh, Giang Phi cảm thấy không uy nghiêm đáng sợ như cậu tưởng tượng, tâm lý căng thẳng bất tri bất giác dần dần thả lỏng, đồng thời cũng đột nhiên cảm giác được, người Phó gia hình như chỉ có Phó Huân nhìn không có tình người, mà người bị hắn hình dung thành người máu lạnh bạc tình trái lại nhìn cực kỳ hiền hòa.
“Cậu chính là Giang Phi đi.” Phó Chấn nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
Giang Phi lần nữa khom người với Phó Chấn, sau đó mặt đầy cẩn trọng ngồi xuống ghế salon lúc trước Phó Huân ngồi.
“Phó Huân đã nói về cậu với tôi, nó nói muốn kết hôn với cậu.” Phó Chấn thâm ý nói: “Cậu cho tôi cái lý do để tôi đồng ý cho cậu và nó ở bên nhau.”
Đi thẳng vào vấn đề như vậy, Giang Phi lại khẩn trương lên, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Cháu sẽ đối tốt với Phó Huân.”
“Lời này nghe, tựa như sau này cậu sẽ nuôi nó vậy.” Phó Chấn cười khẽ: “Nó cũng không thiếu người giúp việc hay bà vú, nếu như đối với nó cậu thật sự chỉ có công dụng duy nhất đó thì cậu đối với Phó Huân, đối với Phó gia, hoàn toàn không có chỗ dùng.”
“Tình cảm, nhiều hơn là nâng đỡ nhau về mặt tinh thần.” Giang Phi cố gắng làm cho mình tỉnh táo, suy nghĩ mình đây là đang dốc sức lấy vợ, liền nhẹ giọng nói: “Thứ Phó gia không cho được Phó Huân, cháu có thể cho.”
“Về tinh thần?” Phó Chấn giống như nghe được chuyện tiếu lâm: “Nó không phải thiếu những thứ kia mà là nhiều năm qua ta không cho phép nó tiếp xúc những thứ kia, chỉ là ta không nghĩ tới nó lại bởi vì cậu mà đắm chìm trong trụy lạc.”
Sắc mặt Giang Phi trở nên vô cùng mất tự nhiên, hai tay khẩn trương nắm lấy bắp đùi, cố gắng ôn hòa nói: “Con người thỉnh thoảng vẫn cần tình cảm an ủi, cháu hiểu sự kỳ vọng của ngài dành cho hắn, nhưng cũng không phải tất cả tình cảm đều là phiền toái.”
Phó Chấn khẽ cười một tiếng: “Cậu có bao nhiêu yêu nó?”
Giang Phi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết nói: “Rất yêu.”
“Vì nó chết cậu cũng nguyện ý?”
Vẻ mặt Giang Phi ngẩn ra: “Bác trai ngài…”
“Quyền lực và tình cảm, hắn chỉ có thể chọn một trong hai.” Phó Chấn mặt không chút thay đổi nói: “Nó muốn thừa kế tất cả của ta, vậy cậu phải chết, nếu hắn muốn sống chung với cậu thì nhất định phải buông hết tất cả, bao gồm tất cả những thứ bản thân nó tự sáng lập.”
Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, cậu kinh ngạc nhìn Phó Chấn ánh mắt lạnh nhạt trên giường, qua một lúc lâu cậu mới cúi đầu nhìn xuống mặt đất, thấp giọng nói: “Nếu như thế, vậy sau này cháu nuôi Phó Huân là được rồi.”
“Cậu đây là đang lựa chọn thay nó?”
Giang Phi trầm mặc mười mấy giây, tay nắm trên đùi bỗng thả xuống, giống như chợt nghĩ thông suốt, nhất thời cả người hoàn toàn buông lỏng.
“Đúng vậy bác trai.” Giang Phi ngẩng đầu lên, mỉm cười trả lời: “Cháu hiểu Phó Huân, đây cũng là lựa chọn trong lòng hắn.”