Ở trong thang máy, nhìn Giang Phi tựa vào hoàn toàn trên người mình, Phó Thâm Trạch vẫn là kiềm chế được kích động muốn bế ngang người cậu.
Mở cửa ra là mẹ của Giang Phi – Nhan Hiểu.
Phó Thâm Trạch xưng là bạn của Giang Phi, sau đó trực tiếp đỡ Giang Phi lên phòng ngủ rồi đặt cậu lên giường. Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi thì Nhan Hiểu bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi hắn: “Xin hỏi ngài là…Phó tổng Phó Thâm Trạch sao?”
Cũng không nằm ngoài suy đoán của Phó Thâm Trạch, hắn tin tưởng Giang Phi hẳn đã nhắc đến mình với mẹ cậu.
“Đúng vậy.” Phó Thâm Trạch nhàn nhạt trả lời, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
“Có thể nói chuyện với ngài một chút được không?” Nhan Hiểu thận trọng nói: “Sẽ làm lỡ năm phút của ngài.”
Phó Thâm Trạch liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó mặt không cảm xúc gật đầu một cái.
Nhan Hiểu định đi châm trà cho Phó Thâm Trạch thì Phó Thâm Trạch lại lãnh đạm nói: “Không cần, có lời gì cứ nói thẳng.”
Nhan Hiểu yên lặng mấy giây, sau đó sắc mặt phức tạp nói: “Đầu tiên rất cảm ơn Phó tiên sinh ngài đã cứu Giang Phi, lại chăm sóc Giang Phi khoảng thời gian này, tôi…tôi biết, quan hệ của ngài với Phó Huân là…là…”
“Tôi biết bác muốn nói cái gì, cũng biết bác đang lo lắng cái gì.” Phó Thâm Trạch mở miệng nói: “Bác không cần phải lo lắng, tuy tôi và Phó Huân là chú cháu, nhưng trên thực tế lại không có chút tình thân nào với nó cả. Thù oán giữa Phó Huân và Giang Phi, hay với toàn bộ Giang gia các người, tất cả đều không liên quan đến tôi.”
Phó Thâm Trạch sao mà không đoán ra được tâm tư của Nhan Hiểu, đơn giản chính là lo lắng hắn với Phó Huân đều cùng một giuộc, sẽ tổn thương đến con trai bà.
Nhưng cho dù Phó Thâm Trạch có nói như vậy thì Nhan Hiểu vẫn không yên tâm như trước, trái lại không phải là không tin Phó Thâm Trạch mà chỉ là theo bản năng muốn Giang Phi tránh xa những nhân vật phức tạp có quyền thế kinh người này, bà hiểu đứa con trai Giang Phi của mình, coi như lớn lên thế nào đi nữa thì cũng không thể là đối thủ của những kẻ này.
Hơi lơ là, liền sẽ thật sự không trở về được nữa…
Chỉ là Phó Thâm Trạch có ơn với Giang Phi thì cũng chính là có ơn với Nhan Hiểu bà, điều này khiến Nhan Hiểu không có dũng khí nói ra những lời băn khoăn trong thâm tâm.
“Mạo muội hỏi…hỏi một chút.” Nhan Hiểu nhẹ giọng nói: “Tại sao ngài lại giúp Giang Phi như vậy?”
Phó Thâm Trạch cau mày trầm tư ba giây, sau đó khẽ cười nói: “Tôi rất coi trọng cậu ấy.”
Ý này của Phó Thâm Trạch khiến Nhan Hiểu nghe mà mơ hồ.
Phó Thâm Trạch cũng không đợi Nhan Hiểu đặt câu hỏi thêm nữa, cuối cùng liền hơi gật đầu một cái, xoay người rời khỏi chung cư.
—————-
Bởi vì uống rượu mà sáng hôm sau khi Giang Phi tỉnh lại liền đau đầu đến lợi hại, Nhan Hiểu làm cho Giang Phi một bát canh giải rượu, thời điểm Giang Phi rửa mặt xong ngồi bên bàn uống canh, Nhan Hiểu liền ngồi đối diện cậu.
Nhan Hiểu nói với Giang Phi, tối hôm qua là Phó Thâm Trạch đưa cậu về, cũng trực tiếp đỡ cậu lên trên giường.
Giang Phi nghe xong liền kinh ngạc mấy giây, sau đó vừa uống canh vừa gật đầu nói: “Chờ lát nữa con phải nhắn tin cho hắn nói cảm ơn.”
Nhan Hiểu tất nhiên không có gì băn khoăn với Giang Phi liền trực tiếp hỏi quan hệ giữa cậu và Phó Thâm Trạch, cũng nói ra nỗi lo lắng của bản thân.
“Mẹ, Phó Thâm Trạch hắn không giống Phó Huân.”
“Mẹ tin hắn là người tốt nhưng mẹ lại không nghĩ ra lý do hắn đối tốt với con như vậy.” Nhan Hiểu thở dài một cái, nhìn Giang Phi thuận miệng nói: “Chẳng lẽ hắn vừa ý con à?”
Giang Phi thiếu chút nữa sặc canh: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế, sao hắn có thể vừa ý con được, hắn đối tốt với con chỉ là…chỉ là coi con là bạn mà thôi, bạn đối tốt với bạn không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Giang Phi không dám nói chuyện Phó Thâm Trạch hy vọng mình liên thủ đối phó với Phó Huân cho Nhan Hiểu, đây không thể nghi ngờ là đang ám chỉ Nhan Hiểu rằng tiếp theo cậu sẽ đi mạo hiểm.
“Bạn?”
Giang Phi cắm đầu uống canh, lẩm bẩm không rõ nói: “Đúng vậy, mẹ xem con trai mẹ, hiện tại muốn gì cũng chẳng được, trên người còn chỗ nào có giá trị để người khác lợi dụng sao?”
Lời Giang Phi khiến trong lòng Nhan Hiểu ê ẩm: “Nói bậy, con trai mẹ ưu tú như vậy, sao lại không có giá trị, bộ dáng của con, đi ra ngoài coi mắt cũng phải tranh nhau một trận đấy …”
Giang Phi dở khóc dở cười, phối hợp đùa giỡn vài câu với mẹ, rốt cuộc không khí cũng được cậu điều hòa lại.
Sau khi dùng điểm tâm, Giang Phi liền trở về phòng thay quần áo, dự định tiếp theo sẽ đưa mẹ làm quen với thành phố này.
Chạng vạng tối, Giang Phi nhận được một tin nhắn ngắn.
“Đừng quên tối qua đã đáp ứng tôi rồi đó, có chuyện tốt nhất định phải nhớ tới tôi nha.”
Giang Phi đọc tin nhắn ngắn khó hiểu này, nửa ngày mới phản ứng được đây là cái tên Tề Tịch cậu quen trong yến hội tối qua gửi tới.
Giang Phi suy nghĩ một chút, hỏi lại cậu ta đã trở về thành phố Trung Nam hay chưa.
Chỉ chốc lát sau Tề Tịch liền nhắn lại: “Vừa mới tới không lâu, đang dọn dẹp chuẩn bị đến bồi Phó tổng đây này.”
Mặc dù chỉ gặp Giang Phi một lần nhưng đã tự nhân mình với Giang Phi là đồng nghiệp, còn tựa như rất quen với Giang Phi.
Ánh mắt Giang Phi khẽ run, nhìn hai chữ ‘Phó tổng’ trong tin nhắn, hồi lâu mới trả lời lại “ừ”.
Giang Phi bỗng nhiên nhớ lại những lời Tề Tịch nói tối qua, những lời kia tựa hồ có ý nghĩa rằng Phó Huân vẫn còn tồn tại chấp niệm nào đó với cậu, nếu là như vậy, vậy chờ Phó Thâm Trạch mang cậu đến tham gia lễ đính hôn của Phó Huân hắn…
Giang Phi không tiếp tục suy nghĩ nữa, hôm nay cậu đã chung một chiến tuyến với Phó Thâm Trạch không còn bất kỳ đường lui nào nữa, thà trông trước trông sau do dự làm khó, không bằng lấy một chút cường ngạnh ra tấn công chính diện nam nhân kia!
————
Phó Huân dùng một khoảng thời gian rất dài mới trấn áp được hỗn loạn ở Phó gia, xử lý xong sản nghiệp mà Phó Chấn để lại cho hắn, cuối cùng cũng miễn cưỡng có được chút nhàn rỗi nghỉ xả hơi.
Phó Huân liền mang Phó Nam trở lại thành phố Trung Nam.
Phó Huân và Phó Nam đều lớn lên ở thành phố Trung Nam, mẹ của hai người Phó Thu Uyển cũng được an táng ở chỗ này cho nên Phó Huân đã chọn nơi này là nơi tổ chức lễ đính hôn của mình và Phó Nam.
Sau lễ đính hôn, Phó Huân sẽ trở về nước * tiếp tục xử lý sản nghiệp khổng lồ mà Phó Chấn để lại cho hắn, chờ sau khi hoàn toàn ngồi vững vàng ở chỗ này, hắn và Phó Nam sẽ cử hành một hôn lễ long trọng.
Vội vàng chuẩn bị lễ đính hôn, kỳ thực Phó Huân dùng để trấn an bồi thường Phó Nam thì đúng hơn, cũng coi như là một lời cam kết của hắn dành cho Phó Nam.
Cách lễ đính hôn chỉ còn một tuần, Phó Nam cơ hồ hôm nào cũng bận bịu đắn đo chi tiết từng hạng mục trong lễ đính hôn, hơn nữa cũng cực kỳ vui mừng.
Mà Phó Huân, mặc dù ở thành phố Trung Nam, nhưng vẫn lập kế hoạch tính toán các hạng mục công việc đâu vào đấy như trước, nhìn qua tựa hồ không khác gì trước kia, có thể là công việc, xã giao, thỉnh thoảng uống rượu tiêu khiển, hoặc là chăm sóc Phó Nam nhưng một vài thủ hạ gần gũi với Phó Huân có thể cảm giác được tính tình Phó Huân có chút biến hóa không nói được, thật giống như bị người ta vô hình rút đi mấy dây thần kinh, càng ngày càng giống một cỗ máy không có tình cảm.
Cũng chỉ có khi ở bên cạnh Phó Nam, Phó Huân mới có thể lộ ra nụ cười cùng ôn tình hiếm có, nhưng đa số thời gian, ở trong mắt Trầm Thanh Lễ, giống như qua loa che giấu bản thân hơn.
“Sắp đính hôn, sao cảm giác cậu không cao hứng lắm.” Trầm Thanh Lễ có thâm ý khác hỏi.
Bên trong phòng xông hơi mờ ảo, Trầm Thanh Lễ và Phó Huân ngồi đối diện nhau, mỗi người tựa vào một cái ghế trúc.
Phó Huân đang chợp mắt, nghe được lời của Trầm Thanh Lễ, mắt cũng chẳng thèm mở, chậm rãi nói: “Anh thấy tôi mất hứng sao?”
Trầm Thanh Lễ cười khẽ, hỏi lại: “Cậu thật sự yêu Phó Nam à?”
Phó Huân lười biếng nói: “Anh cảm thấy tôi không yêu em ấy sao?”
“Vẫn luôn qua đêm với cậu gần đây, không phải Phó Nam đi.”
Lúc này Phó Huân mới chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Trầm Thanh Lễ,
Nhìn sắc mặt âm u có phần khiếp người của Phó Huân, Trầm Thanh Lễ cũng có chút kiêng kỵ chuyện này liền thở dài nói tiếp: “Tùy cậu vậy…”