Hai người hàn huyên sắp xong thì Nhan Hiểu bất thình lình hỏi Giang Phi một câu: “Tiểu Phi à, con có thích nữ nhân không?”
Giang Phi sửng sốt, sau đó liền cúi đầu sắc mặt phức tạp thấp giọng nói: “Mẹ, con không muốn gạt người nữa, kỳ thực…kỳ thực con không có hứng thú với nữ nhân.”
Nhan Hiểu cũng không quá giật mình, chỉ là sắc mặt dần dần trở nên nặng nề, bà nhìn Giang Phi bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là sắc mặt phức tạp nói: “Là Phó Huân sao?”
Giang Phi ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc nhìn Nhan Hiểu: “Mẹ người…người đã nhìn ra?”
“Trong khoảng thời gian mẹ nằm viện, có hắn là chịu khó đến nhất.” Nhan Hiểu than thở: “Mẹ là người từng trải, nhìn ánh mắt giữa các con liền có thể cảm giác được.”
“Thật ra…thật ra thì quan hệ giữa con và hắn, cũng…cũng mới quyết định thôi.” Giang Phi nhìn Nhan Hiểu, thận trọng nói: “Thật xin lỗi mẹ, loại chuyện có liên quan đến xu hướng tính dục này…”
“Mẹ rất tiến bộ, chỉ cần con thích, mẹ căn bản sẽ không quan tâm đến xu hướng tính dục của con, chỉ là…” Nhan Hiểu phức tạp nói: “Tại sao cứ là Phó Huân chứ.”
Giang Phi nhớ tới lời mình đã nói với Phó Huân, không khỏi hỏi dò: “Mẹ, là bởi…bởi vì Phó Huân là con nuôi của nữ nhân kia cho nên mới…”
“Không phải.” Vẻ mặt Nhan Hiểu bi thương nặng nề, muốn nói cái gì lại nhịn trở về, cuối cùng chỉ lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Không quan trọng, đó là mẹ sai, coi như hắn biết, cũng không liên quan đến con…”
Giang Phi như đoán ra chút gì, lại thận trọng nói tiếp: “Là có liên quan tới cái chết của mẹ nuôi Phó Huân…Phải không?”
Nhan Hiểu khó tin nhìn con trai mình: “Con…con sao…”
Giang Phi nắm lấy tay của mẹ mình, ôn hòa nói: “Mẹ yên tâm đi, Phó Huân đã lựa chọn tha thứ cho mẹ rồi, cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi.”
Nhan Hiểu chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh: “Phó Huân hắn…hắn có biết nguyên nhân cái chết của Phó Thu Uyển không?”
Giang Phi khẽ gật đầu: “Hắn điều tra ra được trước đó rồi, bất quá chính miệng hắn nói với con, tình yêu của hắn dành cho con đã hóa giải phần cừu hận kia…”
Nhan Hiểu bắt lấy tay của Giang Phi, ngón tay đều run rẩy: “Tiểu Phi, mẹ không cố ý hại chết nữ nhân kia, thật sự không phải cố ý…”
Vốn cho rằng đây là một bí mật sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, nhưng không nghĩ tới đã sớm bị đối phương biết được, giờ phút này Nhan Hiểu sợ, nàng sợ mình tuổi đã hơn năm mươi lại trở thành một tên ác đồ giết người trong mắt con trai của mình, càng sợ Phó Huân sẽ trả thù, vì vậy cũng càng thêm hoài nghi phần tình cảm mà Phó Huân dành cho Giang Phi là thật hay giả.
Phó Huân xem như là con nuôi của Phó Thu Uyển, trừ khi không có xíu tình cảm mẹ con nào với Phó Thu Uyển, nếu không sau khi biết được chân tướng này thì không thể nào thờ ơ.
“Con hiểu mà mẹ, đã qua rồi…”
“Tiểu Phi, con thật sự cảm thấy Phó Huân đó thích con sao?” Nhan Hiểu bất an nói: “Hắn…hắn có thể sẽ báo thù con không, hắn được như ngày hôm này, tất nhiên là người khi hành động sẽ không để tình cảm chi phối, con đừng đề cao hắn.”
Giang Phi nhìn bộ dáng lo lắng của mẹ mình, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ, trước khi mẹ khôi phục con và Phó Huân đã quen nhau, với bản lĩnh của hắn, muốn trả thù chuyện này thì đã sớm trả thù rồi, sẽ còn chờ tới bây giờ? Hơn nữa giải phẫu của mẹ cũng là do hắn an bài…Mẹ, tin tưởng con, cũng tin tưởng Phó Huân, bắt đầu lại từ đầu tất cả được không?”
Nhan Hiểu không nói gì, vẻ mặt vừa phức tạp vừa ngưng trọng, tựa hồ nhớ lại chuyện đau khổ nào đó mà ánh mắt liền trở nên ảm đạm.
Nhìn bộ dáng phiền muộn của mẹ mình như thế, Giang Phi bỗng nhiên thấy hối hận vì đã thẳng thắn hết thảy sớm như vậy.
“Mẹ người đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Con đã lớn rồi, có sức phán đoán của mình, con tin tưởng ánh mắt và quyết định của mình.”
Nhan Hiểu cười khổ một tiếng, giơ tay khẽ xoa xoa mái tóc của Giang Phi: “Chỉ cần con sống tốt, mẹ sẽ không sao cả, chỉ cần con tốt thôi…”
Nhan Hiểu nói với Giang Phi, sau khi xuất viện bà muốn trò chuyện một mình với Phó Huân một chút, không trực tiếp thẳng thắn vài chuyện với Phó Huân, trong lòng bà sẽ mãi không yên tâm.
“Vâng, con sẽ nói với Phó Huân…”
————-
Trừ đến bệnh viện chăm sóc mẹ ra, mỗi ngày Giang Phi đều dành chút thời gian ngồi vẽ, thời gian còn thừa lại cơ hồ bị Phó Huân ‘tước đoạt’ hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian trước khi Nhan Hiểu xuất viện thì đêm nào Phó Huân cũng ngủ lại nhà của Giang Phi.
Không có xã giao, Phó Huân sẽ đến căn hộ của Giang Phi ăn cơm tối, nếu có xã giao, sớm ngày thứ hai Giang Phi sẽ dậy sớm làm canh giải rượu cùng bát cháo nhỏ bồi bổ dạ dày cho Phó Huân.
Phó Huân tặng cho Giang Phi một chiếc đồng hồ đeo tay, cố ý nhấn mạnh rằng chiếc đồng hồ này là vật đính ước, tuyệt đối không được mang đi bán.
Nghe xong lời dặn dò của Phó Huân, Giang Phi cười không dứt: “Anh coi em thành ai chứ, xưa không bằng nay, hiện tại đồ anh tặng em, bảo bối còn không bì kịp.”
“Vậy em không bày tỏ lại chút gì sao?” Hai tay Phó Huân ôm eo Giang Phi, có thâm ý khác nói: “Tỷ như tối nay ở trên giường chủ động chút, để anh…”
“Khoan đã.’ Giang Phi ôm khuôn mặt sắp muốn dí sát tới của Phó Huân, cười nói: “Em đúng là cũng có quà muốn tặng cho anh, chờ chút, em lấy cho anh.”
Vừa nói, Giang Phi vừa xoay người chạy vào phòng vẽ, từ trong ngăn kéo lấy ra hai khung hình mới vừa vẽ xong chưa được bao lâu, sau đó liền hào hứng chạy về phòng khách.
“Nè, tặng anh.” Giag Phi đưa hai khung hình nhỏ trong tay đưa cho Phó Huân, nói: “Mới vừa vẽ không lâu, vốn định ngày mai mua một chiếc hộp tinh xảo rồi tối mai tặng anh…”
Phó Huân tò mò nhìn hai bức tranh bên trong khung hình.
Khung hình không lớn, khung bên ngoài được làm bằng gỗ thô, khảm ở bên trong cũng không phải là hình, mà là hai bức tranh được vẽ bằng bút chì màu, một bản vẽ là hai người song song đi với nhau, cánh tay nam nhân có thân hình cao lớn nắm lấy bả vai của nam nhân có thân hình gầy gò, mà nam nhân bị nắm bả vai thì nghiêng đầu dùng ánh mắt ôn nhu nhìn người bên cạnh.
Đây là bức vẽ được dựa vào người thật, vẽ có phần giống như thật, lại thêm cách ăn mặc quen thuộc của hai người trong tranh, Phó Huân nhìn một cái liền nhận ra người trong bức tranh này là hắn cùng Giang Phi.
Một bức tranh trong khung hình khác thì lại khiến Phó Huân có phần khó hiểu, vẽ tựa hồ là hai thiếu niên, thiếu niên lớn hơn một chút cõng một đứa bé trai tựa hồ chỉ chừng mười tuổi, trên mặt thiếu niên cõng không có biểu tình gì, nhìn cực kỳ lạnh lùng, còn trên mặt đứa bé trai trên lưng hắn thì lại có vết thương, giống như mới vừa bị đánh vậy, hai cánh tay nó ôm chặt lấy cổ thiếu niên, khẽ mím môi, mặt đầy quật cường yên lặng nằm trên lưng thiếu niên kia…Bức tranh này, Phó Huân luôn cảm thấy có phần quen mắt.
“Mặc dù quà giá rẻ, nhưng tâm ý là vô giá.” Giang Phi khẽ cười nói: “Người trên bức tranh này là anh và em, nhìn có chỗ không hiểu thì cũng đừng hỏi, mang về mà từ từ suy nghĩ.”
Phó Huân cũng không có tâm tư đi suy nghĩ, để khung hình lên trên bàn trà nhỏ bên cạnh, sau đó ôm eo Giang Phi đi về phía phòng ngủ.
“So với quà, anh vẫn thích bảo bối em hơn.”
Sau khi bị Phó Huân đè xuống giường, hai tay Giang Phi liền giữ lấy đầu Phó Huân có thâm ý khác nói: “Phó Huân, anh càng ngày càng sắc…”
“Cho dù có, cũng chỉ đối với một mình em.” Phó Huân nhanh chóng cởi quần áo: “Anh sắc với vợ tương lai, vậy cũng là sắc chính đáng.”
Giang Phi bị Phó Huân chọc cười không dứt: “Vậy nếu một ngày em không còn nữa, vậy anh sẽ thủ tiết cả đời vì em sao?”
Một câu nói tựa như nói giỡn này của Giang Phi lại khiến thân thể Phó Huân không khỏi chấn động một cái,
“Sao vậy?” Cảm giác được sự khác thường của Phó Huân, Giang Phi liền cười nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, sao em lại không còn chứ, anh yên tâm đi mạng của em rất cường, nhiều năm như vậy còn chịu đựng được, bây giờ có anh ở bên cạnh em, có khó khăn gì em cũng không sợ.”
Tim Phó Huân chợt quặn đau khó hiểu…Hắn ghét cái loại cảm giác bị người ta chi phối tình cảm này.