Phó Huân khẽ cười một tiếng, dán gò má vào giữa bụng Giang Phi rồi hít thật sâu nói: “Đổi sữa tắm à? Sao toàn là mùi sữa thế?”
Giang Phi trợn mắt nhìn Phó Huân hung hăng nói: “Ai thèm hàn huyên cái này với anh! Hành động hiện tại của anh khiến tôi rất chán ghét!”
“Nếu em nghe anh nói mà có thể vui đến nhảy một cái ra ba thước, còn cảm thấy hiện tại anh đáng ghét không.” Phó Huân cười nói, giơ tay lên giống như muốn vuốt ve gò má của Giang Phi, kết quả lại bị một cái tát của Giang Phi hất ra.
Giang Phi định cưỡng ép đẩy Phó Huân trên người ra, Phó Huân liền vội vàng dở khóc dở cười nói: “Được rồi được rồi, anh nói anh nói.”
Lúc này Giang Phi mới dừng tay.
“Anh đã cho người mời chuyên gia y khoa quốc tế rất có tiếng, bọn họ sẽ đặc biệt thành lập một tổ chữa bệnh cho giải phẫu của mẹ em.” Phó Huân chậm rãi nói: “Anh biết tỉ lệ giải phẫu thành công của mẹ em chỉ có bốn phần, nhưng hiện tại, anh có thể nâng nó lên thành bảy phần.”
Giang Phi khó tin nhìn Phó Huân.
Phó Huân cười, nâng tay lên rốt cuộc cũng được như ý nguyện xoa nhẹ gò má Giang Phi: “Em nói xem, anh đây có được tính là cứu mẹ em một mạng hay không, hửm?”
Sắc mặt Giang Phi phức tạp, há miệng định nói cái gì rồi lại nuốt trở về, cuối cùng thấp giọng nghẹn ngào không rõ: “Tôi…tôi cũng không…không bảo anh làm như vậy, là anh…anh tự nguyện…”
Giang Phi dĩ nhiên muốn nhận sự trợ giúp này của Phó Huân, cậu sẽ không dùng mạng của mẹ mình đi giằng co với Phó Huân, chỉ là xích mích với Phó Huân từ trước tới nay khiến trong tiềm thức cậu đặt Phó Huân ở thế đối nghịch, vào lúc này nếu nói một tiếng cám ơn, phảng phất như trong vô hình tha thứ cho những tổn thương hắn làm với mình lúc trước, cũng như ngầm cho phép sau này hắn tiếp tục làm xằng làm bậy với mình.
Không nói ra khỏi miệng được tiếng cám ơn, phản bác cũng cực kỳ chột dạ, Giang Phi chỉ có thể tận lực không giao ánh mắt với Phó Huân để tránh bại lộ nội tâm đang giãy giụa của mình giờ phút này.
Phó Huân ngồi dậy, híp mắt cười nhìn chằm chằm Giang Phi: “Nga? Cho dù em nói như vậy, anh vẫn phải giải tán tổ chữa bệnh kia, làm việc tốt còn bị người khác khiển trách, anh còn làm làm gì? Hừ, đưa điện thoại di động của em cho anh, anh gọi điện một chút…”
Vừa nói, Phó Huân vừa đưa tay vòng qua Giang Phi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, nhưng lại bị Giang Phi nhanh chóng giữ tay lại.
Sắc mặt Giang Phi khó coi: “Ai…ai trách anh chứ.”
“Nhưng lời của em mới vừa rồi, không phải ám chỉ anh đừng động tay sao?” Phó Huân nói: “Anh sợ anh giúp em đến cùng, lại bị nói một câu tự mình đa tình.”
“Tôi…” Giang Phi gắt gao nắm lấy cánh tay muốn lấy điện thoại của Phó Huân, rất sợ hắn gọi điện thoại ngừng trợ giúp mẹ mình, vùng vẫy hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi sẽ không nói như thế.”
Ý cười nơi đáy mắt Phó Huân càng thêm dày đặc, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Phi, Giang Phi muốn đẩy ra, thế nhưng lại bị Phó Huân trực tiếp ấn xuống giường.
“Anh…”
“Thế anh giúp em như vậy, em không có lời nào muốn nói với anh sao?” Phó Huân dẫn đầu mở miệng trước.
“Tôi…tôi…”
Giang Phi hơi nghiêng đầu, muốn né trạm cái ánh mắt mãnh liệt tựa như lửa đốt của Phó Huân, kết quả lại bị Phó Huân nắm lấy hai gò má bắt phải nói ra.
“Một câu cám ơn cũng không chịu nói? Anh cứu mẹ em một mạng đấy.” Phó Huân nói: “Em hận anh đến mức này sao? Những cái bồi thường mà anh làm này cũng không lọt nổi mắt xanh của em sao?”
“Tôi…” Giang Phi mím môi trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Nếu như dưới sự giúp đỡ của anh mà mẹ tôi giải phẫu thành công, vậy tất cả những gì anh làm với tôi trước kia liền…liền xóa bỏ.”
“Chỉ như vậy?” Đầu Phó Huân cúi càng thấp hơn, tựa như một giây kế tiếp sẽ hôn Giang Phi vậy.
Hàng mi Giang Phi run run, nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng kinh tâm động phách gần trong gang tấc mà tim đập thình thịch: “Giải…giải phẫu còn chưa bắt đầu, anh vẫn không được làm gì cả, tôi…tôi cần đáp ứng anh cái gì cũng là chuyện sau này, ai biết hiện tại anh có phải ‘chi phiếu rỗng’ không?”
“Ý em là, dưới sự giúp đỡ của anh mà mẹ em giải phẫu thành công, anh muốn gì, em cũng đều đồng ý?”
“Đây là anh tranh thủ đổi khái niệm!” Giang Phi bực tức: “Còn nữa anh xuống khỏi người tôi ngay, nặng chết, tôi không thở được.”
Vừa nói Giang Phi vừa đẩy Phó Huân nhưng Phó Huân vẫn như tòa núi nhỏ không nhúc nhích gắn ở phía trên cậu, mà trong lúc đùn đẩy, Giang Phi rất nhanh liền cảm giác được thân thể Phó Huân biến hóa.
“Anh…anh đã nói tối nay không làm gì cả.” Giang Phi hoảng sợ nói: “Anh…anh đi xuống!”
Phó Huân dứt khoát đè cả người lên trên người Giang Phi, mặt chôn vào gáy Giang Phi: “Anh không nhịn được, nếu không tối nay để anh làm nhé.”
Thân thể Giang Phi không khỏi run rẩy: “Vậy…vậy anh giúp mẹ tôi, chính là vì mục đích này sao?”
Phó Huân sửng sốt, ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn Giang Phi.
Phó Huân đúng là định vì chuyện đó mà giúp mẹ Giang Phi, dẫn dụ Giang Phi vào trong tay hắn lần nữa, hắn đã cấm dục quá lâu, cám dỗ với con dê nhỏ mới vừa tắm xong trước mắt quả thực quá lớn…Nhưng Phó Huân cũng biết, nếu tối nay đắc thủ, chiến lược công tâm sợ rằng cũng chấm dứt từ đây, loại hành động chỉ nhanh trước mắt mà cắt đứt cả đường lui này, vẫn là không thể làm.
Cuộc sống sau này còn dài, cũng không biết hứng thú với người này rốt cuộc duy trì đến khi nào, nếu sau này kết hôn với Phó Nam mà muốn vỗ về người này thì càng khó khăn hơn, nên chỉ có thể khóa lòng của cậu ở trên người mình lần nữa mới có thể khiến cậu vô luận ở trường hợp nào cũng cam tâm tình nguyện làm tình nhân của mình.
“Dĩ nhiên không phải rồi, giúp em chỉ là bởi vì thích em.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Em không thích, vậy anh không làm.”
Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nghe được Phó Huân nói: “Nhưng…anh sắp không nhịn được.”
Da đầu Giang Phi tê dại, ánh mắt run rẩy nhìn Phó Huân.
“Bất quá nếu em thỏa mãn anh chuyện này, tối nay anh liền rời khỏi nơi này.” Phó Huân nói.
“Cái…cái gì?”
“Để anh hôn hai phút.” Phó Huân cười nói: “Hôn xong anh liền rời khỏi, bằng không tối nay anh chỉ ôm em giải quyết, nhưng cọ cọ lúc nửa đêm có thể đốt lửa hay không thì anh không thể bảo đảm.”
Giang Phi muốn mắng Phó Huân nhưng do dự hai giây lại thấp giọng nói: “Anh bảo đảm hôn xong sẽ đi?”
“Anh bảo đảm.”
Phó Huân nói xong, chỉ thấy Giang Phi mím chặt miệng, vừa giận lại vừa quẫn bách không nói lời nào, liền không khỏi im lặng cười một tiếng, biết Giang Phi đã ngầm cho phép.
Phó Huân cầm điện thoại bên gối lên, vừa bấm điện thoại làm gì đó, vừa cố ra vẻ nghiêm trang nói: “Để chứng minh lời anh đáng tin, anh đặt thời gian hai phút, đến giờ anh lập tức kết thúc.”