Diệp Phong Miên cảm giác thân thể Giang Phi run rẩy càng thêm lợi hại, anh ôm chặt bả vai Giang Phi, khẽ ấn trán Giang Phi lên vai mình, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Sắc mặt Giang Phi trắng bệch nắm lấy áo Diệp Phong Miên, khóc gật đầu một cái, nhưng vẫn không có dũng khí quay đầu nhìn Phó Huân đang chậm rãi đi về phía này, ngay cả tiếng bước chân đến gần của Phó Huân, đều tựa như biến thành thanh âm lấy mạng.
Cho dù biết cái này có thể kéo Diệp Phong Miên xuống vực sâu nhưng Giang Phi vẫn suy nghĩ may mắn, có lẽ…có lẽ Diệp Phong Miên có thể giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của Phó Huân.
Cậu thật sự không muốn chết, cũng không muốn trở thành đồ chơi của Phó Huân, Diệp Phong Miên là người duy nhất cứu mạng cậu, coi như là ích kỷ một cái thôi, cậu cũng không muốn buông tha chút hy vọng này.
Phó Huân từng bước ép sát, cậu đã không còn đường để đi.
Phó Huân đi tới bên cạnh Diệp Phong Miên, hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Giang Phi một mực không chịu quay đầu đang rúc nửa người vào Diệp Phong Miên bên cạnh.
Hắn biết Giang Phi giờ phút này nhất định đã đoán ra được hắn là ai…
Hai tên thủ hạ của Phó Huân, cùng với nam nhân bị Diệp Phong Miên đánh một quyền ngã xuống đất nhanh chóng đi tới đứng sau lưng Phó Huân, Diệp Phong Miên vừa nhìn liền biết, ông chủ trong miệng những người này chính là Phó Huân.
Mà người muốn dẫn Giang Phi đi, cũng chính là Phó Huân.
Diệp Phong Miên biết Phó Huân, biết nam nhân này là chủ tịch tập đoàn Huân Nguyên, cũng chính là tổng tài của giải trí Huân Nguyên, nhưng vẫn không tính là quen thuộc với hắn.
Diệp Phong Miên biết về Phó Huân, phần lớn là đến từ tin tức trên mạng hoặc là nghị luận của cấp dưới bên người, anh từng thấy Phó Huân ở mấy hoạt động thương nghiệp lớn, nhưng chưa bao giờ đến gần trò chuyện, anh tuy nói là cự tinh nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng đối với cự ngạc* trong giới kinh doanh như Phó Huân, chưa từng qua lại kết giao.
***Cự ngạc: cá sấu lớn
Hai người căn bản không cùng một vòng.
“Nguyên lai đây là người của Phó tổng.” Diệp Phong Miên nhìn Phó Huân, sắc mặt ôn hòa, lịch sự nói: “Vậy chắc hẳn có hiểu lầm gì trong đó rồi.”
“Dĩ nhiên là hiểu lầm, hẳn là thủ hạ của tôi hiểu nhầm mệnh lệnh của tôi mới bất kính với Diệp tiên sinh như vậy.” Phó Huân tự tiếu phi tiếu, làm người ta không nhìn thấy hắn giờ phút này rốt cục là vui hay là giận: “Diệp tiên sinh vội vàng như vậy, là chuẩn bị đi đâu?”
Hiểu biết của Phó Huân về Diệp Phong Miên, hoàn toàn là từ miêu tả vừa rồi của thủ hạ trong điện thoại, hắn chưa từng xem các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Diệp Phong Miên, cái nghệ sĩ đang ăn khách đối với hắn mà nói, cũng chỉ là công cụ kiếm tiền do công ty đóng gói ra, nếu không phải mới vừa rồi thủ hạ tìm hình Diệp Phong Miên trên mạng cho hắn, lúc này hắn chưa chắc đã một cái liền nhận ra Diệp Phong Miên.
“Nghỉ phép mấy ngày, xuất ngoại buông lỏng.” Diệp Phong Miên cũng không giấu diếm, cười nhạt trả lời đúng như sự thật: “Đang chuẩn bị đến sân bay gấp, không biết Phó tổng tới lúc này, là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Không liên quan đến Diệp tiên sinh.” Phó Huân nhàn nhạt nói, ánh mắt rơi trên người Giang Phi, tiếp tục chậm rãi nói: “Hiện tại kết thúc công việc rồi phải không?”
Lời của Phó Huân hiển nhiên là nói với Giang Phi, chầm chậm hòa hoãn không lộ ra chút tức giận nào, nhưng cũng chính vì như vậy mà như phong đao lăng trì chậm rãi cắt đứt dây thần kinh của Giang Phi.
Đầu Giang Phi nhất thời chôn thấp hơn, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Phong ca…”
Một tiếng nhờ giúp đỡ này của Giang Phi tựa như tiếng kêu la truyền vào trong tai Phó Huân, ánh mắt Phó Huân tối sầm lại, gân xanh giữa trán đều nổi lên, nhưng trong nhấp nháy lại khôi phục trạng thái ôn hòa.
“Giữa Phó tổng và Giang Phi có hiểu lầm gì sao?” Diệp Phong Miên một tay khẽ vuốt sau lưng Giang Phi, một bên hỏi nhỏ, anh cảm giác Giang Phi đối với Phó Huân không phải sợ hãi bình thường, anh tò mò tại sao Giang Phi lại quen biết với nam nhân như Phó Huân, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm để hỏi những vấn đề này.
“Chính xác là có hiểu lầm.” Phó Huân nhìn Giang Phi, híp mắt cười: “Lúc này muốn mời Giang tiên sinh đến chỗ tôi trò chuyện một hồi, tiện thể tháo gỡ hiểu lầm kia, được không, Giang tiên sinh?”
Ý vị uy hiếp trong câu cuối cùng kia lại cực kỳ rõ ràng.
“Phó tổng có cái hiểu lầm gì, không bằng hiện tại nói ra.” Diệp Phong Miên nói: “Tôi là anh họ của Giang Phi, có lẽ có thể giúp được gì đó.”
Phó Huân thấy Giang Phi như đụng phải quỷ ẩn núp mình, hai tay nắm lấy cánh tay Diệp Phong Miên, từ đầu chí cuối không chịu quay đầu nhìn hắn một cái, ngọn lửa đè nén trong lòng càng tăng lên, hắn rất rõ gan của phế vật Giang Phi này lớn bao nhiêu, giờ phút này cũng chính là ỷ vào Diệp Phong Miên mới dám bất kính với hắn như thế.
Giờ phút này liên tục có người đi ra khỏi cánh cửa nhỏ, thỉnh thoảng có người nhìn về phía bên này, Phó Huân không kiên nhẫn vật lộn với Diệp Phong Miên, nhưng cũng không muốn chỉ vì một cái Diệp Phong Miên mà hủy đi tác phong của mình.
“Mới vừa rồi ở nhà hát tôi hình như dùng sức khá mạnh, không biết có làm Giang tiên sinh bị thương không?”
Đôi câu ôn hòa của Phó Huân liền đâm thủng bảy tấc của Giang Phi!
Thân thể Giang Phi bỗng nhiên cứng đờ, cậu biết Phó Huân thầm chỉ cái gì, nhất thời tim căng thẳng.
Diệp Phong Miên mặt đầy mờ mịt, cúi đầu nghi hoặc nhìn Giang Phi, chỉ thấy Giang Phi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, mặt đầy sợ hãi.
“Mới vừa…mới vừa rồi ở nhà hát vô tình đụng…đụng phải Phó tổng…đụng một cái.” Giang Phi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Diệp Phong Miên, nghẹn ngào giải thích: “Tin tưởng em Phong ca, chỉ…chỉ là đụng một cái mà thôi…”
Diệp Phong Miên vỗ bả vai Giang Phi một cái, nhẹ giọng trấn an nói: “Anh dĩ nhiên là tin tưởng em, cái này cũng không là cái gì a.”
Phó Huân nhướng mày, lại mỉm cười nói: “Tôi đích xác là đụng Giang tiên sinh, nhưng cũng không chỉ đụng một cái, hình như là liên tục đụng một giờ, trong quá trình này, Giang tiên sinh vừa khóc vừa…”
“Phó Huân!”
Giang Phi chợt quay đầu, mặt mũi dữ tợn rỗng lớn một tiếng về phía Phó Huân.
Mọi người ở đây đều sửng sốt, khóe miệng Phó Huân thì tà tứ giương lên, hắn như cũ nở nụ cười ưu nhã: “Giang tiên sinh là cảm thấy tôi nói sai chỗ nào sao?”
“Anh…Anh…” Giang Phi chỉ Phó Huân, trong lòng tức giận mắng nhưng một câu cũng không dám mắng ra, cuối cùng cậu xoay người tiếp tục nắm lấy ống tay áo của Diệp Phong Miên, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng giải thích: “Phong ca đừng…đừng nghe hắn nói bậy bạ, thật ra thì…thật ra thì em chỉ là nợ hắn một khoản tiền, cũng…cũng chỉ bởi vậy mà hắn một mực phái người tới bắt em, cho nên khoảng thời gian này em mới bất đắc dĩ tránh ở chỗ của anh, Phong ca…Mau cứu em, em không thể đi với hắn, em không thể…”
Diệp Phong Miên chợt nhớ ra Giang Phi từng nói, cậu có đắc tội với một phú thương ở thành phố Trung Nam, như vậy xem ra người này chính là Phó Huân, chỉ là nghe thế này quả thực có chút khoa trương, Giang Phi là tiểu dân so với bình thường còn bình thường hơn, lại sinh ra bất hòa với một phú thương quyền cao thế lớn như Phó Huân.
Bất quá cũng khó trách Giang Phi lại sợ đến vậy, chủ nợ như Phó Huân, thật sự không phải người bình thường có thể ứng phó.
“Anh nói rồi, tất cả đã có anh.” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói, giơ tay lên lau đi nước mắt Giang Phi vì gấp mà khóc lên: “Bây giờ em không còn một mình nữa, đừng sợ.”
Phó Huân nhìn một màn chói mắt trước mặt, mu bàn tay xuôi ở bên người xiết lại nổi lên mấy đường gân xanh…Hắn cho là Diệp Phong Miên trợ giúp Giang Phi, là bởi vì quan hệ anh em họ kia, bây giờ nhìn lại, tựa hồ so với quan hệ anh em còn thân cận hơn một nước…
“Không biết Giang Phi nợ Phó tổng bao nhiêu?” Diệp Phong Miên hỏi Phó Huân: “Tôi có thể thay Giang Phi trả lại hay không?”
“Dĩ nhiên có thể, món nợ này đối với Diệp tiên sinh mà nói, cũng chỉ là con số nhỏ không đáng kể.” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ là trừ khoản nợ này ra, tôi cùng Giang tiên sinh cậu ấy còn có ân oán cá nhân không giải quyết được, cho nên vẫn là khuyên Diệp tiên sinh bây giờ giao người cho tôi, cũng đừng làm lỡ thời gian lên máy bay của Diệp tiên sinh.”
Phó Huân nói rất trực tiếp, uy nghiêm cùng không kiên nhẫn trong lời nói cũng lộ ra mấy phần cảnh cáo.
Lúc này trợ lý của Diệp Phong Miên Tiểu Hạ thận trọng đi tới sau lưng Diệp Phong Miên, rất nhỏ giọng nói với Diệp Phong Miên: “Diệp ca, Phó tổng này chúng ta không…không thể đắc tội a.”
Tiểu Hạ rất rõ ràng, Phó Huân được xem là quyền quý của giải trí Huân Nguyên, thậm chí là toàn bộ làng giải trí, một mệnh lệnh, là có thể hoàn toàn ‘chôn giấu’ Diệp Phong Miên đang cực kỳ nổi tiếng hiện tại thậm chí là loại bỏ.