Lúc này Giang Phi hoàn toàn quên mất sợ hãi.
Tắc Lợi bị đau gào lên một tiếng, tay bị cắn hung hăng giật giật hai cái mới hất được Giang Phi ra, ngay sau đó nện một quyền lên trên mặt Giang Phi.
Giang Phi ngã nằm sấp trên giường, gần như sắp mất đi ý thức.
Tức giận hoàn toàn lấn chìm dục vọng, Tắc Lợi kêu la như sấm, liên tục mắng chửi thô tục, hắn dùng khăn giấy trên bàn mép giường quấn ngón tay đang chảy máu, sau đó lại đưa tay kéo Giang Phi từ trên giường xuống đất, đạp liên tiếp mấy cái.
“Xú tiểu kỹ không biết phải trái! Ta đánh chết ngươi!” Vành mắt Tắc Lợi căng đến tưởng chừng như sắp rách ra: “Nếu ngươi tự tìm chết thì lão tử cũng không chờ chơi chán rồi làm thịt ngươi nữa, bây giờ phải lấy mạng của ngươi!”
Tắc Lợi rút súng nhắm ngay thân thể khẽ run, cuộn tròn trên đất của Giang Phi, thế nhưng ngay lúc chuẩn bị bóp cò hắn lại lộ vẻ do dự, hắn nhìn chằm chằm Giang Phi trầm tư mấy giây, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Như thế quá tiện nghi cho ngươi, tiểu tử yếu ớt như vậy, không đánh chết sống thì quá đáng tiếc.”
Tắc Lợi cất cây súng đi, xách quần lần nữa cài thắt lưng lại, sau đó xoay người đi tới cửa, ra lệnh thủ hạ bên ngoài tìm cây roi cho hắn.
Trong chốc lát thủ hạ của Tắc Lợi liền cầm tới một cây trường tiên làm từ da trâu, Tắc Lợi vung lên quất thử, thanh âm đầu roi oanh tạc không khí cực kỳ vang dội, Tắc Lợi hài lòng chậc chậc hai tiếng.
Giang Phi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Đừng…đừng như vậy.”
Giang Phi vừa dứt lời, Tắc Lợi đã quất một roi lên bả vai Giang Phi, Giang Phi bị đau kêu một tiếng, phần da thịt bị đánh tựa như nứt ra, cảm giác đau theo dây thần kinh mà lan ra toàn thân, Giang Phi đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này hốc mắt đã ướt át.
“Mùi vị thế nào?” Tắc Lợi cười nói: “Ta ngược lại muốn xem thử thân thể nhỏ của ngươi ăn nổi bao nhiêu roi của ta.”
Tắc Lợi nói xong lại quất một roi nữa lên trên đùi Giang Phi, thân thể Giang Phi càng cuộn tròn chặt hơn, tuy nước mắt lã chã rơi nhưng vẫn cứng rắn không kêu rên thêm nữa.
“Ui, rất có cốt khí.” Tắc Lợi nâng hai cánh tay lên, khởi động gân cốt một chút, tiếp tục cười nói: “Vậy xem xem là roi ta cứng rắn, hay là xương ngươi cứng rắn.”
Nam nhân đứng bên ngoài canh gác tựa lên trên tường bên cạnh cửa, nhàn rỗi buồn chán đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, lúc này cách đó không xa một nam nhân ôm bụng đi tới, mặt đầy khó chịu nói: “Cái đó…xin hỏi ngài biết phòng vệ sinh ở đâu không? Hành lang này dài quá tôi lạc đường mất rồi.”
Thủ hạ Tắc Lợi lạnh nhạt liếc nam nhân ‘mắc tiểu’ trước mắt, lạnh lùng nói: “Không biết, cút!”
“Thái độ của anh là sao!” Nam nhân hỏi đường cả giận, vươn tay chỉ vào thủ hạ Tắc Lợi, tức giận nói: “Anh lễ độ chút cho tôi.”
Thủ hạ Tắc Lợi cũng là một tên nóng nảy, bị người ta chỉ tay vào lỗ mũi như vậy, tất nhiên nổi trận lôi đình, lúc này liền tiến lên định giáo huấn nam nhân này, kết quả hắn không nghĩ tới nam nhân sĩ diện này lại có thân thủ, sau khi hành động nhanh nhẹn thoát được một quyền của hắn rồi liền bất chợt để một cái côn điện cỡ nhỏ bên hông hắn.
Sau một trận âm thanh sè sè của dòng điện, nam nhân đưa tay tiếp lấy thân thể ngã xuống của thủ hạ Tắc Lợi, cũng đánh bất tỉnh rồi đặt trên lưng cõng đi.
Thời điểm gặp phải mấy hành khách trên hành lang, nam nhân liền cố ý lớn tiếng nói: “Bảo cậu uống ít chút mà lại biến mình say thành như vậy!”
Nam nhân cõng thủ hạ Tắc Lợi vừa rời đi thì một người phục vụ thân hình cao lớn đẩy một chiếc xe thức ăn đi tới trước cửa phòng Tắc Lợi, hắn ấn chuông cửa hai cái, bên trong liền truyền tới tiếng gầm gừ của Tắc Lợi: “Ai đó.”
Người phục vụ hạ thấp giọng, nói rằng du thuyền vì tạ lỗi mỗi vị khách vì đã trì hoãn thời gian rời cảng nên đặc biệt quyết định tặng mỗi vị hành khách ở phòng VIP một chai rượu đỏ.
“Rượu của các ngươi ta không cần, cút!”
Người phục vụ vẫn kiên trì bấm chuông cửa, tiếp tục lập lại lời nói vừa rồi, cuối cùng Tắc Lợi không thể nhịn được nữa, trực tiếp mở cửa ra, lạnh lùng nói: “Không phải bảo ngươi cút sao, ngươi con mẹ nó điếc…”
Lời Tắc Lợi còn chưa dứt, một khẩu súng đã trực tiếp đặt trên gáy hắn.
Người phục vụ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng tựa như được gọt dũa dưới vành nón.
Tắc Lợi ngơ ngẩn: “Phó…Phó Huân?!”
Tắc Lợi bị chĩa súng chậm rãi lui về phía sau, Phó Huân một tay kéo xe thức ăn, một tay cầm súng, sau khi vào cửa liền dùng chân móc phần dưới cửa, trực tiếp đóng cửa lại.
Tắc Lợi rất nhanh phản ứng: “Phó tổng, ngài…ngài có ý gì a?”
Phó Huân không để ý Tắc Lợi, một bên cảnh giác Tắc Lợi, một bên liếc mắt quét cả căn phòng, cuối cùng phát hiện Giang Phi toàn thân đều là máu, áo quần rách rưới, cuộn tròn ở bên tường.
Giang Phi không nhúc nhích nằm ở nơi đó, giống như đã chết đi.
Con ngươi Phó Huân thít chặt, hô hấp hơi chậm lại, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua bộ dáng con mèo năm đó bị cha ném chết kia, một cỗ huyết khí ầm ầm xông lên đại não!
Phó Huân nhanh mạnh cho một quyền, đấm Tắc Lợi ngã về phía sau.
Tắc Lợi ngã xuống đất, động thân thể trợn trắng mắt, cơ hồ sắp ngất đi.
Phó Huân bước nhanh đến bên người Giang Phi ngồi xổm xuống, hắn cởi sợi dây trói tay chân Giang Phi ra, đưa tay đỡ Giang Phi từ dưới đất dậy.
“Giang Phi.”
Giang Phi giống bị cái gì đó dọa sợ, chợt rụt về phía sau khóc lóc kêu to: “Dừng tay! Đừng đánh dừng tay! Tha cho tôi đi!”
Hai tay Phó Huân nắm lấy hai tay Giang Phi, kéo người cậu về phía mình, nhanh chóng nói: “Là tôi, Giang Phi cậu nhìn tôi! Tôi là Phó Huân! Đã không sao rồi!”
Nghe được hai chữ Phó Huân, Giang Phi mới run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, khi cậu thấy rõ mặt nam nhân trước mắt, nước mắt liền nhất thời càng thêm mãnh liệt trào ra khỏi hốc mắt, cậu đưa tay ôm lấy eo Phó Huân, than vãn khóc lớn: “Anh…anh sao giờ mới đến! Anh đáng chết! Sao…giờ mới đến!”
Lời Giang Phi giống như một phần gửi gắm nặng nề sắc bén, Phó Huân nghe mà đau lòng tận xương, hắn cũng đưa tay ôm chặt lấy Giang Phi, bật thốt lên: “Thật xin lỗi, nhất định không có lần sau.”
Ngay khi Phó Huân định buông Giang Phi ra lại chợt thấy cách đó không xa Tắc Lợi đã từ dưới đất bò dậy, cũng rút súng bên hông ra nhắm về phía này.
“Cẩn thận!”
Phó Huân chợt vọt ra trước người Giang Phi, tốc độ giơ súng còn tấn mãnh hơn nhắm vào Tắc Lợi.
Đoàng đoàng!
Sau hai tiếng súng, Tắc Lợi ngực trúng đạn, im lìm thẳng tắp ngã trên đất.
Như Tắc Lợi, phần ngực áo của Phó Huân cũng bị bắn rách, thân thể ngã ngửa về phía sau.
Giang Phi kinh hoảng đờ đẫn nhìn Phó Huân hai mắt nhắm nghiền, ngón tay run run đẩy Phó Huân một cái, khàn khàn nói: “Anh…anh đừng dọa tôi, anh…anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Giang Phi cơ hồ quên mất một thân toàn vết thương, cậu đưa tay nâng Phó Huân tựa lên người mình, không ngừng rơi lệ nói: “Anh mở mắt ra đi! Phó Huân, Phó Huân!!”
Phó Huân hai mắt nhắm nghiềm tựa như đã im hơi lặng tiếng…
Giang Phi rầu rĩ rủ đầu xuống trước ngực Phó Huân, tan vỡ khóc lóc: “Anh vô dụng như vậy thì còn tới làm gì! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Giang Phi chợt nghe thấy tiếng chê cười dưới người, không khỏi sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Huân nhếch khóe miệng, cơ thịt trên mặt vì nhịn cười mà không ngừng co rúm.
“Anh…anh…”
Giang Phi nhất thời vừa vui vừa giận.
Phó Huân chậm rãi mở cặp mắt ra, xoa xoa chỗ bị thương trước người, nhìn khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của Giang Phi, cười âm hiểm: “Bên trong mặc áo chống đạn, không sao.”
Giang Phi lập tức đẩy Phó Huân ra, tức giận rống to: “Tôi đã như vậy rồi anh còn đùa giỡn tôi, không bằng anh trực tiếp tắt thở đi!”
Phó Huân chậm rãi ngồi dậy, híp mắt cười nhìn Giang Phi: “Giờ tôi mới biết, cậu lo lắng cho tôi như vậy.”
Mặt Giang Phi kiềm chế đến đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Tôi cũng không phải máu lạnh, anh vì cứu tôi mới trúng đạn, tôi có thể không lo lắng sao, nhưng chuyện này cùng với chuyện ghét hận anh trong lòng tôi là hai chuyện khác nhau!”
Phó Huân không nói chỉ cười cười, hắn đưa tay nắm lấy cằm Giang Phi hôn lên cậu.
Thân thể Giang Phi bởi vì bị thương nặng mà mất lực, cho dù lúc này có tức giận cũng vô pháp cử động mạnh nên cứ như vậy mặc cho Phó Huân chiếm tiện nghi ba giây.
Phó Huân đứng lên, đi đến bên người Tắc Lợi.
Ngực Tắc Lợi trúng đạn, nhưng còn chưa chết hẳn, giờ phút này đang mở nửa cặp mắt, hơi thở mong manh nhìn trần nhà.
“Động đến người của ta nên nghĩ tới cái kết quả này.” Phó Huân cao cao tại thượng khinh thường nhìn Tắc Lợi nằm trên đất, thanh lãnh nói: “Tắc Lợi, ta vốn thật lòng hợp tác với ngươi, nhưng hôm nay ngươi dám can đảm trèo lên đầu ta, vậy ta cũng không lưu ngươi được nữa.”
Trong lúc nói chuyện, Phó Huân vuốt họng súng một cái, sau đó nhắm thẳng vào đầu Tắc Lợi.
Tắc Lợi tự biết không có sức hồi thiên, chỉ nhìn Phó Huân cười vang: “Ngươi vì một…tình nhân, làm ra cái bộ dáng này…đích thân mạo hiểm tới cứu, Phó…Phó Huân, ngươi…ngươi cũng không phải không có chút…sơ hở nào, ha ha ha, ngươi…ngươi sớm muộn cũng sẽ thua…trong tay…Phó Thâm Trạch…”
Lời Tắc Lợi còn chưa dứt, Phó Huân đã bắn mấy phát vào đầu hắn.
Giang Phi nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, nhưng thân thể vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Cậu vẫn không nhìn được bộ dáng giết người không chớp mắt này của Phó Huân, cho dù đối phương chết vì có tội.
Phó Huân đặt Giang Phi bị thương nặng ở dưới đáy xe thức ăn rồi rời khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra, sau đó phát thông báo cho thủ hạ đang chờ lệnh ở trên thuyền, lệnh tới giải quyết sạch sẽ hiện trường.
“…Đợi thuyền đến vùng biển ** thì ném người xuống biển.” Phó Huân nói: “…thông báo Tắc Lợi trượt chân ngã xuống biển phải gửi cho cơ quan tin tức quyền uy của mấy đơn vị ** nước ** trước…Ừ, cụ thể cứ giao cho Triển Tự đi làm…Trước như vậỵ đã…”
Rời khỏi du thuyền rồi lên xe, Phó Huân trực tiếp mệnh tài xế đến bệnh viện.
Giang Phi cũng không bị nội thương nghiêm trọng gì, vết thương mấy chục đạo roi mặc dù thấy mà giật mình nhưng đều là vết thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi chút là khôi phục được.
Giang Phi ở bệnh viện hai ngày, sau đó lại trở về phòng trọ nằm ba bốn ngày. Chuyến công tác vốn định tuần này của Phó Huân cũng hủy bỏ, mỗi ngày trừ làm việc chính là bồi Giang Phi.
Sau khi trải qua lần bất ngờ này, Phó Huân cảm thấy bầu không khí giữa mình và Giang Phi nếu so với trước kia thì hòa hoãn hơn rất nhiều, mặc dù Giang Phi vẫn không muốn nhiều lời gì với hắn, nhưng từ trong mắt Giang Phi, Phó Huân không còn cảm nhận được cái loại lạnh lùng bài xích như lúc trước nữa.
Trong lòng Phó Huân vui mừng, mặc dù thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ không nhịn được mà chế giễu Giang Phi đôi câu, nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn hưởng thụ được bên cạnh Giang Phi.
Tối hôm đó tắm xong rồi lên giường, Phó Huân liền đưa tay ôm lấy Giang Phi, nơi đã vận sức nào đó cọ cọ Giang Phi, phát ra ám chỉ cầu hoan.
Trong khoảng thời gian Giang Phi dưỡng thương, Phó Huân vẫn luôn kiềm chế, tối nào cũng tới bồi Giang Phi qua đêm, chưa từng tìm mấy tiểu tình nhân khác ở bên ngoài, chỉ giương mắt chờ Giang Phi khỏi bệnh.
Thấy Giang Phi không phản ứng gì, tay Phó Huân liền lặng lẽ đưa vào trong quần áo ngủ của Giang Phi, cũng ở bên tai Giang Phi khẽ cười nói: “Chuyện lần trước, cậu còn chưa nói cám ơn tôi.”
(Huynh: Thêm hai chương nữa, Phó tam ra sân nha…)