Phó Nam tự sát, chỉ biết là vì tuyệt vọng, mà nguyên nhân tuyệt vọng, cho tới nay Phó Huân chỉ mơ hồ đổ tội cho Giang gia đối xử hà khắc với Phó Nam, hoặc tay Giang Phi kia khi dễ Phó Nam, cho nên hắn tự trách, áy này, cũng tràn đầy căm hận với Giang gia, nhưng cụ thể khi Phó Nam còn sống trải qua những gì mới có thể rơi vào tuyệt vọng, Phó Huân cũng không biết.
Nếu sau khi trở về thành phố Trung Nam không gặp lại Giang Phi, Phó Huân có lẽ sẽ không tâm huyết dâng trào phái người đi điều tra cặn kẽ quá khứ của Phó Nam, gần mười năm rồi, ngoài sự hối hận cùng tự trách với Phó Nam còn chôn sâu ở trong lòng hắn kia, mọi chuyện liên quan tới Giang gia, hắn cơ hồ đã quên hết thảy…
Nhưng gặp lại Giang Phi, tất cả chuyện cũ u ám bi thống, lại trong nháy mắt hiện lên trước mắt, ngay cả thanh âm của Phó Nam, cũng đều vang lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn.
Chiều hôm đó, thủ hạ Phó Huân phái đi điều tra Giang Phi, rốt cuộc cũng báo toàn bộ kết quả điều tra được cho Phó Huân.
Đọc xong tài liệu điều tra Phó Huân lập tức ngơ ngẩn, hắn không thể tin nổi tên Giang Phi tồi tệ ở trong mắt hắn những ngày qua, lại là một nhà manga nổi tiếng trên mạng thu nhập ngàn vạn mỗi năm.
Trên tài liệu điều tra viết, mấy năm này Giang Phi không chỉ trả được món nợ ngàn vạn trước khi Giang Hải Tông ở tù để lại, mà còn mua được một căn nhà mắc tiền trị giá bảy tám trăm vạn ở vùng ngoại ô cho người cha sắp ra tù dưỡng lão.
Phó Huân bỗng nhiên nghĩ, trước đó hắn muốn dùng ba trăm vạn để có được sự tin tưởng của Giang Phi, cảm kích của Giang Phi dành cho hắn chỉ là bởi vì hắn xuất thủ tương trợ, không liên quan một xíu gì đến tiền.
Món nợ ba trăm vạn đối với Giang Phi mà nói, căn bản không phải vấn đề.
Thủ hạ Phó Huân nói với hắn, lần này để góp được bốn ngàn vạn, Giang Phi đã bán hết hai căn nhà trong tay, cùng với toàn bộ bản quyền của tất cả các tác phẩm hiện tại, hình như còn mượn bạn vài trăm vạn.
Thật ra thì ban đầu Phó Huân cũng không nghĩ tới Giang Phi thật có thể góp được bốn ngàn vạn cho hắn, hắn vốn là định, nhân cơ hội này lợi dụng sự tin tưởng của Giang Phi đối với hắn, lôi kéo Giang Phi ký vài tờ giấy nợ cho hắn, nhưng bây giờ…
Phó Huân hiện tại mới phát hiện, hắn hoàn toàn bị vẻ lương thiện cùng nhu nhược của Giang Phi trong khoảng thời gian này lừa gạt, Giang Phi thật sự, so với hắn tưởng tượng mạnh mẽ hơn nhiều.
Những năm này, cậu ta sống không có một chút khổ sở nào.
“Hiện tại cậu ta còn có tiền tích trữ không?” Phó Huân ném tài liệu trong tay sang một bên, mặt không cảm xúc hỏi thủ hạ trước mặt.
“Theo thuộc hạ điều tra, Giang tiên sinh trước đây không lâu mới vừa trả xong nợ, lần này lại vì góp tiền cho Phó tổng tới mức vay nợ bán nhà, cho nên có thể đoán Giang tiên sinh hiện tại không còn tiền tích trữ nữa.”
“Vậy xem ra có thể bắt đầu.” Phó Huân nói: “Mấy năm này, cậu ta đã hưởng thụ đủ rồi.”
Chiều hôm đó, Giang Phi nhận được một đoạn tin nhắn ngắn Phó Huân gửi tới, trong tin nhắn ngắn là một cái địa chỉ cho cậu, bảo cậu tám giờ tối đến nơi đó tìm hắn.
Chừng bảy giờ tối, Giang Phi chỉnh đốn xong, tràn đầy mong đợi chuẩn bị rời khỏi nhà đi đến nơi hẹn, kết quả Dịch Thần lại tới ấn chuông cửa.
Dịch Thần vào lúc này hiển hiên là tới để ăn cơm tối.
Mấy ngày nay trừ lúc ngủ một mạch đến buổi trưa bỏ qua bữa sáng, bữa trưa cùng bữa tối Dịch Thần gần như đều sang phòng Giang Phi ăn, tính tình Giang Phi tốt bụng, chưa từng nói nửa lời than phiền nào, còn kiên nhẫn khuyên Dịch Thần ra ngoài tìm việc làm, học chút các làm thức ăn, mà Dịch Thần, hoàn toàn coi phòng trọ Giang Phi thành phòng mình, coi là chuyện đương nhiên còn cây ngay không sợ chết đứng tới chiếm tiện nghi…
“Cậu phải rời khỏi nhà à?” Dịch Thần nhìn dáng vẻ chỉnh trang chuẩn bị lên đường của Giang Phi: “Bên ngoài đang mưa nhỏ.”
“Ừ.” Giang Phi nở nụ cười: “Có hẹn với bạn, tôi mang ô rồi.”
“Vậy bữa tối của tôi thì làm sao?” Dịch Thần mặt đầy rầu rĩ nói: “Hiện tại tôi sắp chết đói rồi.”
“Không thì anh lấy sủi cảo trong tủ lạnh nấu một chút đi.”
“Nhưng tôi không biết lúc nào thì thả sủi cảo vào, nấu bao lâu mới có thể chín được, chẳng may nấu thành một nồi ‘hồ dán’ thì ăn làm sao?” Dịch Thần nhìn Giang Phi, biết rõ mình được voi đòi tiên nhưng vẫn là không vui nói: “Bạn bè gì a, tại sao hiện tại phải gặp chứ tôi không phải bạn cậu sao?”
Chung sống mấy ngày, Giang Phi cũng hiểu rõ tính công tử trên người Dịch Thần, bởi vì nghĩ sắp rời đi, sau này nói không chừng không còn gặp mặt nữa, cho nên có lúc Dịch Thần vô cớ gây sự, Giang Phi vẫn rất ôn hòa đối đãi với hắn.
“Nếu không anh ăn trước cái bánh mì, lúc trở về tôi sẽ đến quán ăn mua chút gì đó mang về cho anh.”
Dịch Thần biết mình không cản nổi Giang Phi, liền mếu mếu khuôn mặt tuấn tú, buồn buồn không vui nói: “Vậy tôi sẽ ở trong nhà trọ chờ cậu, cậu trở lại sớm nha.”
Giang Phi cười gật đầu một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng trọ.
Mưa lớn, Giang Phi che ô ở ven đường gọi một chiếc taxi đi đến địa chỉ Phó Huân đưa cho cậu.
Đó là một câu lạc bộ tư nhân cực kỳ cao cấp nằm ở khu sầm uất.
Giang Phi trước cũng từng ăn cơm ở gần đó với Quý Hằng, Quý Hằng từng nói với cậu, muốn ra vào câu lạc bộ này, thấp nhất cũng phải trả trước bảy tám mươi vạn để trở thành hội viện, bên trong phần nhiều là các thương nhân nổi tiếng và con em nhà giàu, nghệ sĩ minh tinh đang ăn khách cũng không ít, nếu cậu ta có thể chui được vào nơi này, liền có thể đào ra được đầy chuyện kinh thiên độc địa trong giới giải trí, chỉ là quản lý an ninh cùng việc bảo vệ riêng tư cho khách nhân ở câu lạc bộ này cực kỳ nghiêm ngặt, đây cũng là một trong những lý do khiến đại đa số người có tiền đều yên tâm ở chỗ này tìm khoái hoạt…
Vừa bước vào cửa xoay của câu lạc bộ, Giang Phi liền cảm thấy vô cùng bất an, trong thoáng chốc cậu nhớ tới tám năm trước, khi Giang gia vừa mới phá sản, cậu thiếu chút nữa đánh mất tôn nghiêm thậm chí là mạng của mình ở loại địa phương này.
Giang Phi đến trước quầy tiếp tân ở đại sảnh, nhẹ giọng ngỏ ý mình là bạn của Phó Huân, nhưng quản lý ở đại sảnh nhìn biểu cảm đầy khẩn trương trên mặt Giang Phi cùng với quần áo giá rẻ trên người cậu, căn bản không tin người như vậy là bạn của Phó Huân, nói thẳng bảo Giang Phi điện thoại liên lạc.
Giang Phi gửi cho Phó Huân một đoạn tin nhắn ngắn, trong chốc lát bảo tiêu của Phó Huân Ngô Thân liền xuống lầu đến đại sảnh, thái độ vị quản lý ban đầu lãnh đạm với Giang Phi vừa thấy Ngô Thân, lập tức chân chó cười xòa nói: “Nguyên lai vị tiên sinh này thật sự là bạn của Phó tổng a, xin lỗi Giang tiên sinh, hiểu lầm rồi…”
Giang Phi gật đầu cười cười, bày tỏ không sao.
Ngô Thân dẫn Giang Phi rời đi, một nhân viên làm việc đứng ở đại sảnh thấp giọng tò mò hỏi quản lý bên cạnh: “Phó tổng còn có loại bạn nghèo kiết như này sao?”
“Sao có thể là bạn chứ?” Quản lý nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Phi, làm bộ nhìn thấu tất cả: “Toàn thân cao thấp cũng chỉ có khuôn mặt khiến người ta hai mắt sáng lên thôi, nhìn một cái là biết học sinh nghèo tới bán thân.”
“Người ta đồn rằng lần nào tới Phó tổng cũng đều mang theo nữ mà.”
Quản lý khẽ cười: “Người có tiền mà, khẩu vị sao có chuyện nhất thành bất biến.”