Phó Huân không vào phòng bếp, mà dựa bên cạnh cửa, mặt không cảm xúc nhìn Giang Phi bận rộn trong phòng bếp.
Giang Phi thắt tạp dề, đang rửa rau cải bên bồn rửa bát, thỉnh thoảng giơ tay lên dùng ống tay áo lau mắt.
Trên bếp đang đun nước, hơi nóng trắng hầm hập bốc lên, trên thớt gỗ đã thái xong miếng thịt trâu quen thuộc.
Phó Huân nhìn bóng người bên trong phòng bếp, trong thoáng chốc nhớ lại năm vừa mới được mẹ Phó Nam nhận nuôi, khi đó, bà cũng ở trong phòng bếp bận rộn như vậy, cũng ở trong căn nhà trọ thông thường như vậy, để an ủi mình bị người ngoài khi dễ, liền xuống bếp làm mì nóng cho mình cả đêm.
Hình như cũng là trời đông giá rét như vậy….
Mẹ Phó Nam là Phó Thu Uyển, cũng chính là nữ nhân năm đó thu nuôi Phó Huân, vẫn là sự tồn tại thiêng liêng mà mỹ hảo trong lòng Phó Huân, cho đến nay Phó Huân vẫn còn nhớ nụ cười nhăn mày ôn nhu của Phó Thu Uyển.
Phó Thu Uyển năm đó chết đi trong uất ức, sau khi biết mình “bị tiểu tam”….
Phó Huân rất thích hoài niệm những thứ đã qua, bởi vì tất cả bi hoan vui vẻ của hắn đều ở trong quá khứ, thế nhưng rất lâu rồi, Phó Huân không muốn nhớ lại quá khứ nữa, bởi vì những năm tháng còn trẻ của hắn, tràn ngập quá nhiều tiếc nuối cùng bi kịch, những người hắn muốn bảo vệ, toàn bộ đều bởi vì sự nhỏ yếu vô năng của hắn mà rời hắn mà đi.
Những thiếu sót thời trẻ giống như một con dao, một mực đâm vào ngực Phó Huân khó mà lành lại, những năm này hắn có thể làm gì cũng thuận lợi, người muốn nắm hắn trong tay không có chỗ để hạ thủ như vậy, cũng đều bởi vì hắn chỉ một thân một mình, không có vướng bận.
Phó gia là chùm gai, đầm rồng hang hổ, mấy năm nay Phó Huân từ từng bước khó khăn đến muốn gì được nấy, là bởi vì hắn từ bỏ quá nhiều thứ, trong bóng tối hắn bi mang cùng cô tịch, trong vạn chúng chúc mục, hắn là chúa tể của hắc bạch lưỡng đạo sát phạt ngoan tuyệt.
Giờ phút này, nơi mềm mại sâu trong nội tâm mà Phó Huân mạnh mẽ che giấu, liền bị bóng người nhỏ nhắn bận rộn cách mấy thước kia, không kiềm nổi, từ từ mở ra, Phó Huân chợt nhớ tới rất nhiều, lòng cũng trở nên bình tĩnh lạ thường.
Phó Huân mò một điếu thuốc ra hút, tiếng lửa giòn giã liền kinh động đến Giang Phi đang ở trước bếp chuẩn bị thả mì vào trong nước sôi, Giang Phi vừa quay đầu đã thấy Phó Huân tựa vào cửa phòng bếp, bị dọa sợ cậu thả toàn bộ mì vào trong nồi nóng.
Giang Phi bất an nhìn Phó Huân vẻ mặt quỷ dị đứng ở cửa, động không được, bất động cũng không xong, cả người ngốc nghếch mông lung đứng tại chỗ không biết làm sao nhìn Phó Huân.
Phó Huân đối với việc Giang Phi theo bản năng kinh hoàng hết sức bất mãn, lòng vừa mới buông lỏng trong nháy mắt hận ý lại nổi lên, hắn trầm giọng nói: “Gặp quỷ sao? Còn không tiếp tục?”
Giang Phi hậu tri hậu giác nhanh chóng xoay người, hoảng hốt thất thố cứu nồi mì sợi kia, Phó Huân chỉ dựa vào cạnh cửa, vừa hút thuốc, vừa hứng thú nhìn Giang Phi tay chân luống cuống bên trong, hồi lâu sau, dửng dưng một tiếng.
Phó Huân cũng không có ăn bát mì kia….
Khi Giang Phi rốt cuộc cũng bưng mì sợi lên bàn, Phó Huân lại rời đi, trước khi đi hắn cảnh cáo Giang Phi, nếu dám vì trốn nợ mà dọn đi, hắn quyết không khoan dung, Giang Phi gật đầu liên tục bảo đảm, còn kém cúi người thề.
Sau khi Phó Huân rời đi, lòng Giang Phi đang treo cao mới hoàn toàn hạ xuống, cậu tê liệt ngồi trên ghế salon, tựa như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thở dài một cái, có thể tưởng tượng tương lai mình, Giang Phi vừa khổ sở lại vừa mệt mỏi.
Có quá nhiều trách nhiệm phải đeo trên lưng, Giang Phi không dám để mình nghĩ đã rơi vào tuyệt cảnh, không cách nào thay đổi được thực tế phía trước, cậu chỉ có thể liều mạng tìm đường ra trong đầu.
Đường ra, bao giờ cũng có, chẳng qua là phải chịu đựng những khổ đau đã gánh một lần kia.
Giang Phi đã từng trải qua cơn tuyệt vọng một lần nên luôn cảm giác mình có thể chịu nổi những áp lực kia, nhưng vừa nghĩ tới những cố gắng năm này của mình trong một đêm phó cho dòng nước cuốn trôi, cậu liền cảm thấy ngực thống khổ giống như bị cào xé.
Giang Phi nằm trên ghế salon khóc lóc nửa giờ, khóc xong liền lau nước mắt, yên lặng dọn lại đồ đạc về chỗ cũ.
Ba tháng phải trả hết ba trăm vạn, áp lực như vậy mỗi thời mỗi khắc đều làm Giang Phi cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng cậu không dám mặc cả với Phó Huân, hiện nay thấy gương mặt đó của Phó Huân, Giang Phi đã theo bản năng run sợ.
Giang Phi chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Chạng vạng tối, Dịch Thần trở lại, hắn phát hiện Giang Phi chưa thu dọn xong đồ đạc dọn khỏi phòng trọ, liền cảm thấy có chút kỳ quái, mà Giang Phi thì nói dối mình thương lượng với người mua trên điện thoại vài giờ, ba tháng sau mới dọn.
“Ra là vậy.”
Dịch Thần cũng không có hỏi tại sao, mà sắc mặt ngưng trọng nói với Giang Phi, hắn phải trở về.
“Xế chiều hôm nay tôi ra ngoài là bởi vì mẹ tôi đến, tôi không muốn bà ấy biết tôi ở đâu nên mới hẹn bà ấy gặp mặt ở nhà hàng lân cận.” Dịch Thần thở dài: “Bà ấy nói cha tôi bị bệnh, bị tôi làm tức giận.”
“…”
“Vốn tôi còn cố gắng khiến cha tôi tức giận, suy nghĩ ít nhất phải chiến tranh lạnh với ông ấy một năm, kết quả nghe mẹ tôi nói ông ấy bởi vì cãi lộn với tôi, đã phải vào bệnh viện, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật là hỗn trướng.”
“Anh bởi vì cãi nhau với người nhà mới chạy đến đây?” Giang Phi bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi còn tưởng rằng anh…”
“Ách…cái này nói rất dài dòng, bất quá mấy ngày nay tôi tuyệt lộ là thật, ba tôi trong cơn tức giận đã đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng của tôi, tôi thật sự là nghèo đến mức kem đánh răng cũng không mua nổi.” Dịch Thần vội vàng giải thích: “Tôi không lừa gạt tấm lòng của cậu…Thành thật mà nói, lần này có thể kết giao với người bạn như cậu, tôi rất cao hứng.”
Giang Phi vào lúc này trong lòng vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn tranh cãi gì với Dịch Thần trong chuyện này, Dịch Thần phải rời khỏi nơi này, cậu cũng chỉ có thể lấy quan hệ bạn bè bày tỏ lòng quan tâm.
“Biết cậu không phải trải qua chuyện quá thảm, tôi cũng rất cao hứng, trước còn lo lắng cậu sau này sống thế nào, bây giờ tôi có thể yên tâm rồi.”
Dịch Thần đột nhiên tiến lên ôm Giang Phi vào trong ngực, Giang Phi cứng đờ người, cả người căng cứng không nhúc nhích, mặc cho Dịch Thần ôm.
“Giang Phi, cậu thật tốt.” Dịch Thần cười nói: “Cậu không giống rất nhiều người bạn của tôi, ở chung một chỗ với cậu, tôi cảm thấy đặc biệt an tâm, cảm ơn cậu đã chiếu cố tôi những ngày qua.”
Giang Phi dần dần buông lỏng, cái ôm giờ phút này của Dịch Thần, đã an ủi thể xác cùng tinh thần cậu, do dự mấy giây, cậu cũng giơ tay lên ôm lấy Dịch Thần, cũng vỗ nhẹ lên lưng Dịch Thần hai cái.
“Không cần cảm ơn, mấy ngày anh ở, tôi…tôi cũng cảm thấy rất náo nhiệt.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Anh trở về xin lỗi cha anh cho thật tốt, bất luận lúc nào, người nhà vẫn là quan trọng nhất.”
Dịch Thần buông Giang Phi ra, vẻ mặt thành thật nói: “Giang Phi, nếu không cậu đi với tôi đi, tôi an bài cho cậu một công việc lương cao, nhất định sẽ khiến cậu tốt hơn bây giờ, thật ra thì gia đình tôi là…”
Không đợi Dịch Thần nói xong, Giang Phi liền nói: “Không cần, tôi…tôi ở đây quen rồi, cảm thấy tốt vô cùng.”
Lời cảnh cáo của Phó Huân còn ở bên tai, Giang Phi sao dám rời khỏi nơi này.
“Đúng rồi, trước cậu không phải nói bị lừa một khoản tiền sao? Có nợ một ít.” Dịch Thần tiếp tục nói: “Tôi giúp cậu nhé.”
Giang Phi vội vàng khoát tay: “Không…không cần, tự tôi có thể giải…giải quyết.”
Giang Phi không cảm thấy quan hệ của mình với Dịch Thần đã sâu đến mức có thể mở miệng mượn ba trăm vạn, mà cậu cũng cảm giác Dịch Thần có thể cũng không nghĩ tới mình lại nợ nhiều như vậy.
Bất thình lình mở miệng vay ba trăm van, đại khái sẽ hù dọa Dịch Thần đi.
Bạn Giang Phi không nhiều, cho nên cậu rất quý trọng người bạn bộc trực thẳng thắn như Dịch Thần, cậu không muốn quan hệ của mình và Dịch Thần, bởi vì tiền mà trở nên lúng túng, cho nên vô luận Dịch Thần hỏi thế nào cậu cũng không nói.
“Vậy cũng tốt, bất quá nếu như cậu gặp phiền toái gì, có thể tùy lúc gọi cho tôi.” Dịch Thần nói: “Chỉ bằng giao tình của chúng ta những ngày qua, tôi nhất định sẽ ra tay giúp cậu.”
Giang Phi bị Dịch Thần chọc cười, trăm ngàn loại chua cay trong lòng nhất thời hóa thành dòng cảm xúc vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ, cậu nhịn dòng lệ đã nóng lên, dùng sức gật đầu một cái.