Chiếc đồng hồ đeo tay không giải thích được xuất hiện ở trong túi cậu, khiến trên lưng cậu mang tội danh ăn cắp.
Giang Phi vừa nóng vừa sợ, bởi vì một loạt nhân chứng vật chứng cho thấy, chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị hơn bốn trăm vạn kia chính là cậu trộm từ phòng 2504 ở khách sạn.
Chủ nhân đồng hồ đeo tay là một phú thương hơn năm mươi tuổi kinh doanh bất động sản, nghe nói là khi rời đi để dùng bữa tối thì quên đóng cửa, lúc trở lại phát hiện đồng hồ đeo tay mình đặt trên bàn trà nhỏ không thấy nữa.
Có camera làm chứng, sau khi Phú Thương rời đi, khoảng thời gian này cũng chỉ có Giang Phi ra vào gian phòng kia, hơn nữa sau khi ăn cắp được đồ rồi…
Giang Phi đến gặp vị quản lý ở khách sạn để làm chứng cho mình, bày tỏ mình là bởi vì đám người kia mới vào gian phòng đó, cũng không phải để ăn trộm, nhưng cảnh sát thuật lại lời chứng của người quản lý rằng lúc ấy bảo Giang Phi đến phòng số 2503 chứ không phải là 2504.
Giang Phi biết mình bị hãm hại, cậu liều mạng nhớ lại rốt cuộc là đồng hồ đeo tay bị đặt trong túi của mình khi nào, nhưng suy nghĩ nát óc vẫn nghĩ không ra.
Đã rạng sáng, Giang Phi nghĩ cả đêm vẫn như cũ không nghĩ ra. Lúc này bỗng có người đàn ông xa lạ tới gặp mặt Giang Phi, không biết là lấy được đặc quyền kiểu gì mà cảnh sát cho phép hắn một mình trò chuyện với Giang Phi.
Người đàn ông xưng mình là trợ lý của chủ nhân chiếc đồng hồ kia, tới thương lượng với Giang Phi để giải quyết vấn đề, người đàn ông ngỏ lời chỉ cần Giang Phi nguyện ý viết giấy nợ ba trăm triệu, chuyện này có thể lập tức giải quyết.
“Đồng hồ đeo tay kia bị rơi vỡ, trước mắt đã không còn cách nào sử dụng bình thường được nữa.” Người đàn ông nói: “Ông chủ chúng tôi là người làm ăn, hơn nữa lại nhân hậu, ngỏ ý chỉ cần cậu viết phiếu nợ bồi thường tổn thất cho ông ấy, ông ấy sẽ không so đo chuyện này.”
“Nhưng món đồ đó thật sự không phải tôi trộm, hơn nữa tôi cũng không biết nó bị hư thế nào, người quản lý đó có vấn đề, hắn cố ý hãm hại tôi.” Giang Phi nắm lấy tay của người đàn ông như nắm lấy cây cỏ xin cứu mạng: “Các người tin tôi đi, thật sự không phải…”
“Giang tiên sinh, tôi chỉ tới thay cậu giải quyết vấn đề.” Người đàn ông nhẹ giọng ngắt lời: “Ông chủ chúng tôi biết cậu là thanh niên chừng hai mươi, cũng không nỡ khiến cậu chỉ vì nhất thời xúc động phạm phải sai lầm mà hủy hoại tiền đồ cho nên mới ngỏ ý chỉ cần cậu bồi thường tiền, chuyện này sẽ không so đo nữa, tôi nghĩ cậu hẳn cũng không muốn trên hồ sơ của mình xuất hiện một vết nhơ đi…”
Giang Phi cúi đầu, cố gắng chịu đựng, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, hồi lâu mới nói: “Tôi thật…thật sự không trộm mà.”
Người đàn ông rất kiên nhẫn nói: “Tất cả chứng cớ trước mắt đều bất lợi với cậu, nhưng chỉ cần ông chủ tôi nói một tiếng đây là hiểu lầm, tất cả vấn đề lập tức có thể giải quyết, Giang tiên sinh cậu suy nghĩ kĩ đi, ông chủ chúng tôi cũng là lương thiện mới chịu cho cậu cơ hội này, nếu là người khác, chỉ sợ là cậu chắc chắn phải vào tù, hơn nữa số tiền này, cậu phải bồi thường đầy đủ.”
“Nhưng…Nhưng tôi…”
“Nếu Giang tiên sinh không muốn vậy thôi đi.”
Người đàn ông làm bộ muốn đứng dậy, Giang Phi vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “Đừng…tôi…tôi chưa nói là không muốn…”
Thức một đêm, giờ phút này tâm lực của Giang Phi quá mệt mỏi, đầu óc không cách nào suy nghĩ quá nhiều, bây giờ cậu vô cùng sợ mình sẽ phải ngồi tù…Bên kia mẹ cần cậu thường xuyên tới thăm, cậu không thể dây dưa ở chỗ này nữa.
Người đàn ông ngồi xuống lần nữa, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì ông chủ chúng tôi rất nhân từ, đồng hồ có giá trị bốn trăm vạn, hiện tại chỉ bắt Giang tiên sinh bồi thường ba triệu.”
Giang Phi thấp giọng nói: “Số tiền này thật sự…quá nhiều.”
“Không liên quan, cũng không phải bắt Giang tiên sinh lập tức trả lại.” Người đàn ông nói: “Như vậy tôi coi như Giang tiên sinh đã đồng ý bồi thường tiền, chi tiết sau khi chúng ta rời khỏi đây thì nói chuyện lần nữa.”
Qua hồi lâu, Giang Phi mới buồn rầu gật đầu một cái.
Hai giờ sau, Giang Phi mặt đầy tiều tụy đi theo người đàn ông đến một phòng bao trong một nhà hàng, vốn Giang Phi định thương lượng sẽ bồi thường hơn phân nửa số tiền trong vài năm, kết quả mới vừa ngồi xuống phòng bao, người đàn ông một khắc trước còn tao nhã lịch sự nhất thời nghiêm túc.
Trong lòng Giang Phi hơi sợ hãi, thận trọng ngỏ ý muốn có vài năm để trả nợ, ít nhất cũng phải mười năm, nhưng người đàn ông trực tiếp từ chối, mạnh mẽ nói trong vòng nửa năm, phải trả đủ.
Cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra, hai người đàn ông thân hình cường tráng đi vào, trong tay cầm cây gậy bóng chày to bằng cổ tay, một người sau khi đóng cửa liền đứng ở sau cửa, một người khác thì đi về phía bàn ăn, cuối cùng đứng sau lưng người đàn ông kia, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Giang Phi.
Giang Phi không dám nhìn ánh mắt của người đàn ông cường tráng kia, thấp giọng nói: “Nửa năm tôi…tôi thật sự không thể, tôi chỉ là một người bình thường…”
“Vậy là cậu muốn ngồi tù rồi.” Người đàn ông vặn cổ, ấn tượng đối với Giang Phi hoàn toàn trái ngược trong đồn cảnh sát, một bộ khí thế hùng hổ dọa người: “Giang tiên sinh, cậu đừng được tiện nghi còn khoe tài, nói thật, dưới tình huống nhân chứng vật chứng đầy đủ cứu cậu ra khiến chúng tôi mất không ít công phu, nhưng nếu muốn đưa cậu vào, cũng chỉ là một chuyện chỉ mất vài phút.”
Giang Phi cắn răng một cái, nói ra những suy đoán trong lòng đã bị kìm nén một đêm ra: “Các người là cố ý, cố ý hãm hại tôi, anh cho rằng tôi không biết cái đồng hồ kia bị hỏng từ trước sao, các người sử dụng thủ đoạn hèn hạ nhét đồng hồ vào trong túi tôi, thông đồng với tên quản lý khách sạn cố ý vu oan tôi, hiện tại làm bộ bắt tôi viết phiếu nợ ba trăm vạn, tại sao các người không đi cướp đi.”
“Bản lĩnh trả đũa của Giang tiên sinh thật lợi hại…” Người đàn ông âm trầm cười một tiếng: “Giang tiên sinh không muốn phối hợp sao.”
Giang Phi nắm chặt hai quả đấm, cuối cùng thẳng thắn nói: “Tôi có khoản tiền này, tôi tình nguyện dùng để mời luật sư, mời thám tử tư chứng minh tôi trong sạch, cũng sẽ không cho đám cường đạo các người, bây giờ tôi tự đi đến đồn cảnh sát, không cần các người…”
Người đàn ông cường tráng đứng sau lưng đột nhiên tiến lên, rầm một tiếng đặt cây gậy đánh bóng trong tay lên mặt bàn, dọa Giang Phi nói được một nửa đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông đẩy một tờ giấy trắng tới trước mặt Giang Phi, mặt không cảm xúc nói: “Viết đi, trong vòng nửa năm không có thì lấy nhà thế chấp.”
“Tôi…”
Giang Phi còn chưa nói xong, tên đàn ông cường tráng đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay cậu, lạnh lùng nói với Giang Phi: “Điếc à viết đi.”
Vừa nói, tên đàn ông đó vừa đặt mạnh cây gậy đánh bóng trong tay xuống mặt bàn, Giang Phi sợ hãi run run một cái, người nọ lại đưa tay bắt lấy cổ áo Giang Phi, mạnh mẽ lôi Giang Phi từ trên ghế đứng dậy.
“Ngươi…Các người muốn làm gì.” Trong mắt Giang Phi khó nén sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Tôi…tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Như vậy đi.” Người đàn ông đang ngồi đẩy kính mắt trên sống mũi một cái, không nhanh không chậm nói: “Đưa cậu trở lại đồn cảnh sát cũng được, nhưng công sức chúng tôi đưa cậu ra khỏi đồn cảnh sát không thể để uổng phí, cho nên bây giờ chúng tôi chặt một cánh tay cậu, coi như là cậu trả phần ân huệ cho chúng tôi…thế nào.”