Tình yêu cháy bỏng, giờ khắc này giống như hóa thành axit ăn mòn máu thịt, dưới lớp bề ngoài gọn gàng đã thành một đống bừa bãi.
“Anh không tin trước đó em lừa gạt anh…” Diệp Phong Miên dùng hết toàn bộ khí lực mới nặn ra được chút bình tĩnh, anh nhìn Giang Phi, nghiêm túc nói: “Nhất định là Phó Huân uy hiếp, em mới đến tìm anh nói những lời này, anh sẽ đi tìm Phó Huân, anh muốn trực tiếp hỏi rõ.”
“Anh có thể đừng tự mình đa tình nữa được không.” Giang Phi một bộ rất không nhịn được: “Em biểu đạt còn chưa đủ hiểu sao? Anh đi tìm Phó Huân sẽ hại em ngay cả cơ hội ở bên cạnh hắn cũng đánh mất, Diệp Phong Miên anh có thể nghĩ cho em được hay không, anh gia đại nghiệp đại cái gì cũng chơi được, nhưng em không giống a, có thể gặp được người quyền thế chịu bao nuôi em rất không dễ dàng…Này cũng thật là, sớm biết anh phiền như vậy, ban đầu em đã không tâm huyết dâng trào mập mờ với anh rồi.”
“Tiểu Phi anh…”
“Em cảnh cáo trước.” Giang Phi lạnh lùng nói: “Nếu anh dám đến chỗ Phó Huân ồn ào, hại em cả người cả của chẳng còn, em…em liền lên mạng tạo tin nhảm cho anh, nói anh bội tình bạc nghĩa, cuộc sống riêng tư đã rối loạn rồi còn không biết liêm sỉ tham gia vào đời sống tình cảm của người khác.”
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi cực kỳ xa lạ trước mắt, sửng sốt hồi lâu.
“Được rồi, những lời nên nói em đã nói hết rồi.” Giang Phi từ trước bàn ăn chậm rãi đứng lên: “Vốn không muốn nói lời khó nghe như vậy, là anh muốn não có thêm mấy thứ lung tung, bất quá cũng không sao, dù sao sau này cũng không gặp cái gì mặt nữa, ừ, cứ như vậy, tạm biệt…”
Giang Phi xoay người rời khỏi chỗ, thì thầm trong miệng: “Phó Huân vẫn còn chờ mình, mình phải trở về nhanh hơn chút, không thể để hắn biết mình tới gặp tình nhân cũ được…”
Sắc mặt Diệp Phong Miên lại tái đi mấy phần.
Giang Phi rời khỏi phòng bao, khi xoay người đóng cửa lại, Giang Phi nhìn Diệp Phong Miên một cái, chỉ thấy Diệp Phong Miên cúi thấp đầu, không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, cả người tựa như bị tróc hồn đi vậy…
Giang Phi yên lặng đóng cửa lại, xoay người rời đi.
Khi Diệp Phong Miên nhận thức được đuổi theo ra khỏi nhà hàng, Giang Phi đã ngồi lên xe rời đi.
Hai ngày kế tiếp, Diệp Phong Miên bắt đầu điên cuồng tìm Giang Phi, thậm chí còn mời thám tử tư điều tra tung tích của Giang Phi, Phó Huân cũng rất nhanh phát giác được sự truy lùng của Diệp Phong Miên đối với Giang Phi, cũng biết Diệp Phong Miên chưa hoàn toàn từ bỏ ý định đối với Giang Phi
Hôm đó hết thảy những lời Giang Phi hẹn gặp, nói với Diệp Phong Miên, Phó Huân đều biết, bởi vì trong quá trình đó, điện thoại mà Giang Phi úp ở trên bàn, vẫn luôn duy trì trạng thái nói chuyện điện thoại với Phó Huân.
Mà những lời Giang Phi nói với Diệp Phong Miên, tất cả đều là chủ ý của Phó Huân.
Phó Huân nói với Giang Phi chuyện Diệp Phong Miên đang ở bên ngoài điên cuồng tìm cậu nhưng Giang Phi lại không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Cái này không liên quan đến tôi.”
Phó Huân bảo Giang Phi cho Diệp Phong Miên thêm một nhát tàn nhẫn nữa, một ngày Diệp Phong Miên chưa từ bỏ ý định, hắn liền một ngày không từ bỏ ý niệm diệt trừ Diệp Phong Miên.
————————————
Tối hôm đó, Diệp Phong Miên nhận được điện thoại của Tiểu Hạ, Tiểu Hạ nói với Diệp Phong Miên, khi hắn lái xe đi ngang qua một cửa quán bar có thấy Giang Phi bước vào cửa quán bar.
Diệp Phong Miên nghe xong lời Tiểu Hạ liền lập tức cầm chìa khóa rời khỏi nhà, hiện tại anh chỉ muốn tìm Giang Phi, nói với cậu quyết tâm của bản thân rằng anh nguyện ý vượt qua mọi khốn cảnh cùng cậu…
Đến quán bar, Diệp Phong Miên dùng ít tiền, từ trong miệng một phục vụ viên biết được phòng nghỉ mà Giang Phi ở.
Thời điểm đứng trước cửa phòng chuẩn bị nhấn chuông cửa, Diệp Phong Miên chợt phát hiện cửa phòng bao lại khép hờ, anh khẽ cau ày, cuối cùng vẫn là lựa chọn ấn chuông cửa trước, nhưng sau nhiều lần liên tục, bên trong vẫn như trước không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trong lúc mơ hồ, Diệp Phong Miên nghe được thanh âm quen thuộc, đứt quãng truyền ra từ khe cửa, thật giống như là…thanh âm của Giang Phi.
Diệp Phong Miên cau mày, sau vài giây rối rắm liền giơ tay lên chậm rãi đẩy cửa phòng ra, cũng nhẹ giọng gọi: “Tiểu Phi, em ở đâu…”
Sau khi vào cửa, thanh âm vốn mơ hồ không rõ chợt trở nên rõ ràng, êm ái truyền từ phía sau rèm vải cách đó không xa.
“Phó ca…nhẹ…nhẹ chút…ân a…”
“Ân…thật…thật thoải mái…”
*******
Thanh âm đè nén vỡ vụn mập mờ, đi kèm với tiếng thở gấp của nam nhân, còn có tiếng**bởi vì va chạm quá kịch liệt mà phát ra, như khí lạnh ùn ùn kéo đến cuốn tới Diệp Phong Miên.
Diệp Phong Miên không thể thở nổi, vẻ mặt tựa như sắp nứt ra, lòng bàn chân càng giống như mọc rễ vô pháp di chuyển về phía trước hay đằng sau, thanh âm càn rỡ lại tựa như tràn đầy hưởng thụ của Giang Phi giống như vô số phong đao thình lình cắt đứt tất cả dây thần kinh cảm giác của Diệp Phong Miên.
Đại não Diệp Phong Miên trống rỗng, qua một lúc lâu anh mới tựa như cương thi chậm rãi xoay người, mặt xám như tro tàn, cứng ngắc chậm rãi đi tới cửa.
Phó Huân nghe được tiếng đóng cửa, biết Diệp Phong Miên đã rời đi, nhưng vẫn không có dừng lại, hai ba câu diễn trò kia của Giang Phi đã kích thích ** của hắn sôi trào, nhất thời hận không thể đem Giang Phi hòa vào thân thể.
Sau khi kết thúc, Phó Huân không chịu rút ra ngay mà nằm ở trên người Giang Phi thỏa thích thấp giọng thở hổn hển.
“Từ nay về sau trong mắt Diệp Phong Miên, cậu chính là một kỹ nam…” Phó Huân cười âm hiểm: “Hơn nữa còn là cái loại hèn hạ nhất.”
Giang Phi không nói gì, cậu mở nửa hai mắt, ánh mắt yếu ớt lại thêm đờ đẫn nhìn trần nhà, tựa như ý thức cùng thể xác chia lìa ở hai khoảng không khác nhau.
“Sau này cậu thành thật phục vụ tôi, ngay cả những bạn bè kia của cậu cũng không được liên lạc, nếu không tôi liền khiến bọn họ cũng chán ghét cậu giống như Diệp Phong Miên bây giờ…” Phó Huân chưa thỏa mãn hôn lên cổ Giang Phi, mập mờ nói: “Sau này cậu chỉ có thể dựa vào tôi, khiến tôi vui vẻ, cậu mới có thể có cuộc sống tốt.”
Giang Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng bóng tối cô lập hết thảy…
——————–
Giang Phi bệnh nặng một trận, đầu tiền là nằm ở bệnh viện một tuần, rồi sau đó lại không bước chân ra khỏi nhà mà nằm trong phòng trọ rất lâu.
Phó Huân thuê bà vú chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Giang Phi, khoảng thời gian Giang Phi bị bệnh, hắn cũng khắc chế ưu tư cùng ham muốn sinh lý, mặc dù thường xuyên tới chung cư, nhưng buổi tối cũng chỉ ôm Giang Phi, sờ soạng trong ngoài vài lần để hưởng được chút tiện nghi trên tay, cũng không làm chuyện gì quá giới hạn.
Kỳ thực trong lòng Phó Huân biết, tràng bệnh này của Giang Phi là bởi vì Diệp Phong Miên, mấy lần hắn muốn chế giễu Giang Phi mấy câu, phát tiết một chút không thoải mái ở trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng bệnh tật kia của Giang Phi, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Sau khi Giang Phi hết bệnh, Phó Huân cách chức bà vú chăm sóc Giang Phi, cũng bắt đầu định quy củ cho Giang Phi.
Giang Phi cũng thật sự biến thành bộ dáng Phó Huân hy vọng, hăng hái trên người bị phai mờ không còn dư chút gì, cũng không ôm bất kỳ ấm áp cùng mong đợi đối với thế giới bên ngoài kia nữa, vô luận Phó Huân nói gì làm gì, cậu đều yên lặng nghe theo, lặng im thừa nhận.
——————-QUYỂN 1 (HOÀN)——————