Giang Phi cũng không lấy điện thoại ra chơi mà dứt khoát rót cho mình hơn nửa ly rượu rồi trực tiếp nhắm mắt lại bực bội uống sạch trong một hớp.
Rượu cay kích thích tuyến nước mắt của Giang Phi khiến Giang Phi giơ tay lên dụi mắt một cái.
Ông chủ quầy như đã nhìn thấu cái gì, cho thêm nửa thìa lạc vào trong đĩa nhỏ trước mặt Giang Phi, cười nói: “Cho tiểu tử nhà cậu nè, có thất tình thì cũng không nên học uống cái này a, quá tổn thương bản thân.”
Giang Phi bật cười: “Cháu không thất tình, chỉ là áp lực công việc quá lớn mà ra ngoài thả lỏng một chút thôi.”
“Chỗ tôi đã mở quán bao nhiêu năm, người như cậu tôi gặp quá nhiều rồi.” Ông chủ quầy cảm khái nói: “Một người một bàn rượu, uống được nửa đã bắt đầu rơi nước mắt, bị nói toạc ra thì lại không muốn thừa nhận, mười thì có tám chín phần là thất tình…”
“…” Giang Phi trầm mặc hồi lâu mới phì cười một tiếng: “Không, cháu sớm đã buông bỏ chuyện tình cảm rồi, thỉnh thoảng nhớ lại sẽ vẫn sầu não mà thôi, ra ngoài thả lỏng một chút rồi ngủ say một đêm, sau khi trời sáng chuyện cần phải làm thì vẫn tiếp tục làm.”
“Không sai, tiểu tử cậu sống rất hiểu lý lẽ.” Ông chủ quầy vui vẻ cười nói: “Người a chỉ nhìn về phía trước thôi, cần phải nắm chặt nhất chính là tức thì…”
Ông chủ là nam nhân trung niên hài hước nhiệt tình, thấy tướng mạo Giang Phi thân thiện liền hăng hái truyền thụ lại đạo lý nhân sinh của giới trung niên lão cho, Giang Phi bị khí chất cởi mở hào phóng của ông chủ lây lan sang liền cười nói trò chuyện với ông chủ hồi lâu, cho đến khi khách của ông chủ dần dần nhiều hơn, bận rộn đến không còn thời gian nói chuyện trời đất với Giang Phi nữa, Giang Phi mới một thân một mình ngồi ăn uống ở trước bàn ăn…
Nguyên liệu đồ nướng của ông chủ rất tươi, gia vị phong phú, đủ loại mùi thơm hấp dẫn, kết thêm chút rượu, Giang Phi liền ăn không ít.
Bốn phía không còn chỗ ngồi, tới phần lớn là nhóm năm ba người, trên bàn bên cạnh Giang Phi có năm nam nhân vạm vỡ đang ngồi, oẳn tù tì uống rượu, tiếng cười vang vang.
Đặt mình trong bối cảnh đều là tiếng cười cười nói nói, Giang Phi tựa như đơn độc trong một thế giới khép kín, tay cậu chống cằm, gò má hơi ửng đỏ, hai mắt mê ly, một tay khác lại cầm xiên thịt nướng, đặt khối thịt dê tươi non cháy vàng ở bên miệng, sau đó lại nâng rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Giang Phi lấy điện thoại di động ra, tiện tay mở tin tức thứ nhất có liên quan đến Diệp Phong Miên, cái đầu tiên đập vào mắt chính là tấm hình Diệp Phong Miên chụp chung với một nam tử thanh tú, hai người đều ngồi trên một cái ghế salon, đầu Bốc Quả tựa lên trên vai Diệp Phong Miên, nụ cười xán lạn của cậu ta giống như một con dao đâm vào trái tim Giang Phi, Diệp Phong Miên thì nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Bốc Quả tràn đầy vẻ sủng ái.
Đây là hình Diệp Phong Miên tự đăng lên trang cá nhân…
Giang Phi cười một tiếng, để điện thoại sang một bên, sau đó vẫy tay gọi ông chủ: “Ông chủ, thêm mười xiên thịt nữa.”
Một nam nhân trẻ tuổi đi qua người Giang Phi, trong chớp mắt liền thuận tiện cho điện thoại Giang Phi để ở bên cạnh bàn vào trong túi, ngay khi hắn mừng thầm vì đã được như ý thì Giang Phi bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay hắn.
Giang Phi quay đầu, hơi mở nửa đôi mắt ngà ngà say, uể oải nhìn nam nhân: “Trả điện thoại lại cho tôi.”
Nam nhân trợn hai mắt lên, đột nhiên giương cao âm lượng thét: “Uống đến phát ngốc rồi à, mẹ nó ai cầm điện thoại của mày chứ!”
Giang Phi say khướt cười một tiếng: “Vậy cho tôi xem túi anh một chút.”
Vừa nói, Giang Phi vừa đưa tay móc túi nam nhân, nam nhân trực tiếp hất tay Giang Phi ra, sau đó đạp một cước vào Giang Phi đang ngồi trên băng ghế*, khiến Giang Phi cả người cả ghế ngã lộn mèo trên đất.
*băng ghế: ghế không có chỗ tự.
Đại não Giang Phi mê man vì men say, lúc ngã xuống đất thiếu chút nữa trực tiếp lâm vào hôn mê.
Nam nhân hướng về phía Giang Phi buột miệng mắng: “Mẹ nó bệnh thần kinh!”
Nam nhân nói xong định xoay người rời đi, không nghĩ tới sau lưng lại có người, vừa quay người liền thiếu chút nữa đụng vào người đó.
Nam nhân kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn xa lạ ngăn ở trước mặt mình, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của đối phương, tim nam nhân theo bản năng run lên một cái, sau đó lại dữ tợn nghiêm mặt mắng: “Cản đường cái gì!”
Phó Huân mặt không cảm xúc nhìn nam nhân, âm lãnh nói: “Trả điện thoại lại cho cậu ấy, sau đó nói xin lỗi.”
“Mẹ nó mày là cái thá gì?” Nam nhân nói: “Không nhường đường ông đây liền cho mày…”
Lời nam nhân còn chưa nói hết thì đã bị Phó Huân hung hăng nện một quả đấm vào mặt, cả người trong nháy mắt ra liền ngã ngửa trên đất.
Bốn phía đều vang lên tiếng kêu sợ hãi…
Phó Huân đi lên trước, khom người túm lấy tóc nam nhân, kéo nam nhân trên đất giống như kéo xác chết rồi quăng đến trước bàn Giang Phi, cuối cùng dùng một tay đập mạnh đầu của hắn lên mặt bàn.
Bốn phía xung quanh Phó Huân tràn ngập khí thế nguy hiểm cùng tàn bạo khiến cho không có ai dám lên trước khuyên can.
Không đợi Phó Huân mở miệng, nam nhân bị đánh đã gào lên: “Thật xin lỗi đại ca, đại ca anh…anh tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.”
Vừa nói, nam nhân vừa lấy điện thoại trong túi ra đặt lên bàn, sau đó liền hướng Giang Phi mới vừa từ dưới đất đứng lên lớn tiếng nói: “Thật xin lỗi tiểu huynh đệ, tôi xin lỗi cậu, thật xin lỗi…”
Giang Phi vừa mông lung lại vừa kinh sợ nhìn một này: “Hả? Nga…Ừm, sau này anh đừng…đừng làm loại chuyện này nữa là được.”
Lúc này Phó Huân mới buông tay, nam nhân vừa giành được tự do liền chạy ngay lập tức.
“Chưa từng thấy lá gan em lớn như vậy, để ở lúc trước, không phải sẽ xin đối phương trả điện thoại lại cho em sao?” Phó Huân nhìn gò má ửng đỏ vì men say của Giang Phi, cười nói: “Xem ra rượu làm to gan kẻ nhát không sai.”
Giang Phi không để ý đến Phó Huân, nâng cái ghế trên đất dậy rồi ngồi xuống trước bàn.
Phó Huân ngồi xuống đối diện Giang Phi, nhìn một bàn toàn tăm trúc đã bị ăn sạch liền nói tiếp: “Mấy ngày anh không tới có phát sinh chuyện gì tốt à mà khẩu vị lại tốt như vậy.”
Giang Phi đang ăn cá mực, không ngẩng đầu đáp: “Anh không tới mấy ngày chính là chuyện tốt.”
Phó Huân nhìn Giang Phi, bỗng nhiên có thâm ý khác nói: “Tôi nghe nói Diệp Phong Miên công khai tình cảm.”
Tay Giang Phi hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục cúi đầu ăn, chỉ là khi định tự rót rượu cho mình thì chai rượu liền bị Phó Huân vươn tay đoạt lấy.
“Làm gì?” Giang Phi cả giận nói: “Tôi uống rượu anh cũng muốn quản.”
“Đã lâu như vậy rồi, còn chưa buông tay Diệp Phong Miên sao?”
Giang Phi chỉ cảm thấy tim như bị hung hăng ướp muối, lỗ mũi ê ẩm, tuyến lệ nóng lên, cuối cùng liền hướng về phía Phó Huân lớn tiếng nói: “Tại anh! Tất cả đều tại anh! Phó Huân, anh chính là tên khốn kiếp!”
Giang Phi thật sự bị sự vô sỉ của Phó Huân làm cho kích động, cây tăm trúc trong tay run rẩy chỉ vào Phó Huân đến nửa ngày mới oán hận đập xuống bàn.
Phó Huân bảo ông chủ cầm một ly sạch sẽ tới, sau đó nói với Giang Phi: “Tới, anh uống với em, em cứ say đi, xong rồi anh đưa em trở về.”
Lúc này mười cây xiên thịt mà Giang Phi gọi liền được bày lên bàn, Phó Huân cau mày, sắc mặt phức tạp nhìn đống thịt không rõ nguyên liệu kia, Giang Phi thấy vậy liền lạnh lùng cười hừ: “Dạ dày Phó đại tổng tài quý giá biết bao, có thể chứa chấp quán ven đường này sao?”