Chuyện này không biết sẽ kéo dài bao lâu, lại theo như cái tình hình phát triển này, coi như Diệp Phong Miên sau cùng giành được sự trong sạch thì danh dự hình tượng cũng sẽ giảm đi khá nhiều.
Thật sự là Phó Huân làm sao?
Nếu quả thực là hắn, với thủ đoạn cùng thế lực của hắn, chuyện này càng không thể nào tùy tiện kết thúc.
Giang Phi rối rắm rất lâu mới cầm điện thoại ra định bấm điện thoại cho Phó Huân.
Giang Phi đã sớm xóa số điện thoại riêng của Phó Huân, bất quá có lẽ là chuỗi số kia quá sâu sắc nên mới khiến Giang Phi vẫn luôn vô tình ghi tạc nó ở trong đầu.
Thời điểm nhập con số cuối cùng, Giang Phi lại do dự, cậu túm tóc mặt đầy khó xử, trải qua sự tuyệt vọng nhiều lần như vậy mới trèo được ra ngoài vực sâu, liên lạc với Phó Huân giống như lại đưa mắt nhìn vực sâu một lần nữa, Giang Phi sợ…sợ mình lại lần nữa rơi vào.
Giang Phi cuối cùng cũng rời khỏi nhà hàng trở lại phòng trọ, trong lòng vẫn ôm may mắn, mong mỏi một giây kế tiếp Diệp Phong sẽ được vô tội thả ra, bình an trở về nước, mong mỏi hết thảy những thứ này không có nửa điểm liên quan đến Phó Huân.
Mãi cho đến khi hơn sáu giờ chạng vạng tối, Giang Phi lại không nhịn được gọi điện thoại cho Tiểu Hạ hỏi rõ tình huống, Tiểu Hạ không nói quá nhiều, chỉ nói tình huống bên kia rất không khả quan.
Tim Giang Phi nhất thời càng đập rộn lên.
Chừng bảy giờ tối, Giang Phi cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Phó Huân đối diện hỏi rõ…Nếu Phó Huân sau khi tuyên bố không dây dưa rễ má nữa mà còn âm thầm tìm Tiểu Hạ để nghe ngóng cậu và Diệp Phong Miên, đã nói lên hắn vẫn luôn ghi hận mình, cùng với việc Diệp Phong Miên bị vu oan hút thuốc phiện, hắn rất có khả năng là chủ mưu sau màn.
Cậu không thể ích kỷ chỉ cân nhắc cho mình mà không để ý đến danh dự của Diệp Phong Miên, nếu quả thật chuyện này do Phó Huân gây ra, vậy thì như Tiểu Hạ nói, Giang Phi cậu cũng là một trong những hung thủ.
Giang Phi đoán giờ này Phó Huân không thì xã giao, không thì là ở vũ trường ôm mỹ nhân trong ngực nghỉ ngơi, nghĩ đến bạn giường của Phó Huân khoảng thời gian này là Giản Húc, sau khi suy tính xong, Giang Phi liền gọi điện thoại cho phụ tá của Giản Húc A Bằng.
A Bằng vẫn là có chút dày công tu dưỡng trong nghề, hắn chỉ nói Giản Húc hiện đang tiếp bạn quan trọng, cho dù Giang Phi có hỏi thế nào, hắn cũng không tiết lộ một chút xíu hành tung nào của Giản Húc.
Giang Phi không có biện pháp nào nên liền gọi lại cho Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vốn có chút bực mình, nhưng vừa nghe được Giang Phi nói muốn đi tìm Phó Huân, chưa tới năm phút, mượn mạch giao thiệp của mình ở trong giới, Tiểu Hạ bèn đem hành tung có được nói cho Giang Phi.
“Cậu gặp Phó Huân, cũng không thể nói là tôi bảo cậu đi, còn nữa cũng không thể để Phó Huân biết tôi đem nguyên nhân hậu quả mình bị thương nói với cậu.” Tiểu Hạ nghiêm túc nói: “Ngàn vạn lần đừng kéo người vô tội xuống nước lần nữa.”
“…Đã biết.”
Sau khi Giang Phi cúp điện thoại liền sắc mặt tái nhợt, rất vô lực ngồi ở trên ghế salon một hồi, cuối cùng thêm thức ăn cùng nước uống vào trong bát thức ăn của Đại Quất mới tâm tình phức tạp rời khỏi chung cư.
Giang Phi đoán không sai, Giản Húc đang ở cùng với Phó Huân. Tại câu lạc bộ cao cấp, bên trong phòng bao mà hai người ngồi còn có mấy tên tâm phúc của Phó Huân, cùng với mấy **bồi rượu…
Câu lạc bộ cao cấp này chuyên phục vụ cho những quyền quý ở thành phố Trung Nam tiêu xài. Không phải hội viên hay không có người phụ trách mang vào, căn bản vào không được. Giang Phi bị chặn lại ở đại sảnh tầng một, một nhân viên làm việc thấy Giang Phi ăn mặc như vậy còn tuyên bố là tới gặp Phó Huân, thiếu chút nữa bật cười.
Đại sảnh tầng một có ghế salon tạm ngồi nghỉ ngơi, đó cũng chỉ có hội viên VIP mới có thể sử dụng, cho nên Giang Phi trực tiếp bị đuổi ra ngoài cửa câu lạc bộ, bị yêu cầu chờ ở bên ngoài.
Giang Phi đoán muốn đợi Phó Huân ra phải mấy tiếng nữa, nếu Phó Huân uống say, cho dù có gặp mặt cũng không nói được cái gì.
Hiện tại cậu một phút cũng không thể đợi.
Giang Phi hối hận tại sao mình phải do dự không quyết định để đến bây giờ mới quyết định, cậu hẳn nên nghĩ biện pháp để gặp Phó Huân ngay từ lúc ban ngày.
Cuối cùng, Giang Phi không chút do dự cầm điện thoại ra gọi cho Phó Huân. Khi kìm nén tinh thần định chuẩn bị hỏi rõ Phó Huân ở trong điện thoại rồi vậy mà đầu điện thoại kia vẫn chậm chạp không ai bắt máy, cho đến khi tự động cắt đứt.
Giang Phi không biết đây rốt cuộc là Phó Huân cố tình không nhận, hay là đang chơi hăng nên không có nhìn thấy, trong lòng lại càng không bỏ qua liền gõ một đoạn tin nhắn ngắn gửi đi.
Trong tin nhắn ngắn, Giang Phi chỉ bảo mình hiện đang ở bên ngoài câu lạc bộ, có một việc muốn trực tiếp đối mặt nói với Phó Huân hắn, sẽ chiếm không tới mấy phút, dĩ nhiên ý là như vậy nhưng ngữ điệu biểu đạt trong đoạn tin nhắn ngắn của Giang Phi lại viết hết sức ôn hòa nhún nhường.
Giang Phi đợi ở bên ngoài nửa tiếng, bên trong câu lạc bộ vẫn không có động tĩnh gì, ngay khi Giang Phi sắp cho là Phó Huân không có ở nơi này, Ngô Thân đột nhiên từ trong câu lạc bộ đi ra.
Tìm được Giang Phi đang đứng bên cạnh cửa không xa, Ngô Thân liền nho nhã lễ phép nói: “Giang tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Biết mình tìm không sai chỗ, Giang Phi liền vui vẻ yên tâm không thôi, nhưng thời điểm đi theo Ngô Thân lên tầng, Giang Phi lại trở nên khẩn trương.
“Ngô tiên sinh, xin hỏi Phó tổng hiện đang ở cùng với bạn sao?” Giang Phi hỏi nhỏ.
Ngô Thân không để ý đến Giang Phi, mặt không cảm xúc dẫn đường, Giang Phi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng.
Đi theo Ngô Thân ra khỏi thang máy, tim Giang Phi lại tăng tốc độ đập thình thịch, cậu lặp đi lặp lại trong lòng những gì tiếp theo sẽ nói trước mặt Phó Huân, rất sợ lúc đó sẽ nói sai chữ.
Khi đến cửa phòng bao, Ngô Thân liền mở cửa ra, xoay người nói với Giang Phi: “Phó tổng đang ở bên trong, Giang tiên sinh mời vào.”
“Cảm…cảm ơn.” Giang Phi thấp giọng nói xong liền hít sâu một hơi, hết sức ung dung đi vào.
Mùi rượu thuốc lá đập vào mặt, Giang Phi theo bản năng nhíu mày.
Không gian trong phòng bao rộng rãi, trang trí xa hoa, ánh sáng không hề sáng sủa, bên trên ghế salon hình vòng cung màu đỏ chót nằm ở chính giữa có ước chừng bảy tám người đang ngồi, trừ Phó Huân ở trung tâm cùng với Giản Húc dựa bên người hắn ra, còn có vài người Giang Phi sớm đã quen từ rất lâu như đám người Trương Hạo, ai trong ngực cũng đều ôm ôn hương nhuyễn ngọc, không biết đang nói chuyện gì, cười vang không ngừng.
Phó Huân trái lại không nói lời nào, vẻ mặt vẫn luôn lười biếng dựa vào ghế salon hút thuốc.
Khi Giang Phi đẩy cửa đi vào, ánh mắt vẫn còn chưa rơi tới trên người Phó Huân, Phó Huân đã chú ý tới Giang Phi trước, nhưng mặt vẫn không đổi sắc tiếp tục hút thuốc, tựa như không có gì phát sinh.
Giang Phi nhìn khuôn mặt trầm tĩnh quỷ dị của Phó Huân, bàn tay xuôi ở bên người càng thêm nắm chặt, cuối cùng ở đáy lòng trấn an mình mấy câu rồi nhấc chân đi về phía salon.
“U, cái này không phải Tiểu Giang sao.” Trương Ngạo thấy Giang Phi liền cười quái gở, hắn quay đầu nhìn về Phó Huân cười hỏi: “Phó ca, con vịt con này là anh gọi đến sao?”
Giang Phi rất ghét Trương Hạo, cái tên nam nhân đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, độc mồm lại còn nhiều chuyện.
Quan hệ và ân oán của Giang Phi với Phó Huân, mấy tên tâm phúc dưới tay Phó Huân đều biết, nhưng chuyện xảy ra giữa Giang Phi cùng Phó Huân gần đây bọn họ không biết rõ, chỉ biết là Giang Phi làm tình nhân của Phó Huân, rồi còn bị Phó Huân giày vò quá sức, trước đó Giang Phi từng phải nhập viện…Với cái suy đoán như này, tất cả đều hiểu Phó Huân vẫn luôn rất không thích Giang Phi.
Đã như vậy rồi, tất nhiên sẽ không ai hòa nhã với Giang Phi…
Phó Huân không lên tiếng, hắn đem điếu thuốc cầm trong tay dập tắt trong gạt tàn thuốc trên bàn, sau đó dựa vào ghế salon hai tay giãn ra vắt sang hai bên, ánh mắt rất * nhìn về phía Giang Phi.
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Giang Phi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cậu cũng không để ý tới lời châm chọc của Trương Ngạo, ôn hòa lễ độ nói: “Tôi tới để gặp Phó tổng, có chuyện muốn hỏi Phó tổng.”
Vừa nói, Giang Phi vừa nhìn về phía Phó Huân, tiếp tục thấp giọng nói: “Không biết Phó tổng có thể cho tôi mấy phút được không, đi…đi ra ngoài nói chuyện riêng, chỉ mấy phút thôi.”
“Có chuyện gì quan trọng đến mức phải ra ngoài nói, không thể nói ở nơi này sao?” Giản Húc mở miệng nói: “Chẳng lẽ là chuyện hèn hạ gì?”
“Nghe Giản Húc nói không?” Phó Huân chậm rãi nói: “Có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi, đừng làm lỡ thời gian.”
Bộ dáng vân đạm phong khinh của Phó Huân khiến Giang Phi cảm giác Phó Huân coi như thật sự hãm hại Diệp Phong Miên cũng không có khả năng thừa nhận, nếu không sao hắn có thể không biết mục đích của mình khi tới nơi này.
Có thể coi là như vậy, chuyện tới bước này, Giang Phi cũng chỉ có thể nói tiếp: “Tôi xin lỗi vì trước kia đã nói lời xúc phạm tới Phó tổng, chỉ…chỉ hy vọng Phó tổng có thể mở ra một lối thoát, bỏ qua cho tôi…anh họ tôi Diệp Phong Miên.”
Phó Huân cười âm hiểm hai tiếng: “Tôi chưa từng làm cái gì với Diệp Phong Miên hấn, tại sao lại nói mở ra một lối thoát?”
“Nga, nguyên lai là tới vì Diệp Phong Miên.” Giản Húc lại cười nói: “Diệp Phong Miên bị phơi bày việc hút thuốc phiện, lúc này từ cự tinh biến thành kẻ xấu sa cơ người người kêu đánh, cho nên tình nhân bí mật của hắn, cậu sắp điên rồi phải không, lại đến nơi của Phó ca cầu giải thích, cái này có liên quan gì đến Phó ca.”
Giang Phi nhẫn nhịn kích động muốn phản kích lại Giản Húc, tiếp tục nói với Phó Huân: “Chuyện Diệp ca bị hãm hại, Phó tổng có thể bảo đảm không liên quan đến mình?”
“Cậu là cái thá gì, lại tới muốn tôi bảo đảm.” Phó Huân đáp: “Diệp Phong Miên hắn ta phạm pháp, là Diệp Phong Miên hắn không đứng đắn, cậu để chối bỏ trách nhiệm cho hắn lại vọng tưởng tạt chậu nước dơ bẩn này lên người tôi, chẳng lẽ hai chúng ta còn chưa thanh toán xong?”
“Tôi…”
Giang Phi rất muốn nói chuyện Tiểu Hạ bị thương để phản kích lại cái gọi là ‘thanh toán xong’ của Phó Huân, nhưng lại không muốn liên lụy đến Tiểu Hạ, cuối cùng vẫn là bỏ cái suy nghĩ này đi.
Giang Phi nhìn xuống mặt đất, cắn chặt hàm răng khó xử hồi lâu, cuối cùng xoay người định rời đi.
Phó Huân thấy Giang Phi muốn đi, theo bản năng cho là Giang Phi từ bỏ việc cầu hắn liền không khỏi có chút hối hận mình mới vừa rồi nói không để lại một con đường sống…Nên để lại cho người này một chút hy vọng, sau đó khiến cậu ta thuận theo cái chút hy vọng này mà khom lưng khụy gối với mình.
Phó Huân vừa định mở miệng giả vờ uyển chuyển mấy câu, lại thấy Giang Phi bỗng nhiên dừng chân lại, liền lập tức thu lại lời đã đến bên khóe miệng, tiếp tục bộ dáng lười biếng hờ hững.
Giang Phi suy nghĩ kĩ cân nhắc một hồi lâu, lòng bàn tay nắm chặt mới chậm rãi giãn ra, cả người mất tinh thần hơn rất nhiều tựa như quả cầu da bị xì hơi, cuối cùng lại hít sâu một hơi, xoay người trở lại chỗ cũ, nhìn Phó Huân mà chật vật mở miệng nói: “Diệp Phong Miên là nghệ sĩ dưới cờ Phó tổng, giá trị của anh ấy đối với truyền thông Huân Nguyên quá rõ ràng, Phó tổng chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?”
“Lời này của cậu thật khôi hài.” Giản Húc trực tiếp cười lạnh nói: “Hắn bôi xấu hình tượng của công ty, công ty hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với hắn, hơn nữa công ty cũng không phải chỉ có mình hắn là nghệ sĩ, chỉ cần đem tài nguyên vốn dành cho hắn phân chia cho những nghệ sĩ ưu tú khác của công ty, vài phút thôi là có thể tái tạo ra một Diệp Phong Miên mới, đừng nói như Diệp Phong Miên hắn là của hiếm vậy, giới giải trí bỏ cũ lấy mới như gió, coi như hiện tại hắn không tìm đường chết thì chưa tới hai năm cũng chẳng khét là mấy.”
“Ngươi…” Giang Phi đối với việc Giản Húc quạt gió thổi lửa bỏ đá xuống giếng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Khét mấy đi nữa cũng tốt hơn cái loại sao mới hành nghề dựa vào bán thịt lên chức như ngươi!”
Sắc mặt Giản Húc nhất thời tái mét: “Ngươi…ngươi dám nói ta như vậy?! Ngươi…”
Miệng Giản Húc cũng đủ ác độc, nhưng lúc này lại ở trước mặt của Phó Huân, hắn cũng không dám không chút kiêng kỵ nhục mạ lại, bằng không hắn đã trực tiếp bắn trả lại.
Giản Húc không nói gì thêm, cúi đầu mặt đầy thương tâm, ngay sau đó ngay cả thanh âm nói chuyện cũng nghẹn ngào không thôi: “Phó ca, em…em thật sự thích anh mà, không…không phải bán…” Cuối cùng lời còn chưa nói hết, Giản Húc trực tiếp cúi đầu khóc sụt sùi.
Giang Phi nhìn Giản Húc như vậy khóe miệng liền trực tiếp co rút, cậu làm phụ tá cho Giản Húc lâu như vậy mà không biết tên ngày thường ỷ có kim chủ làm hậu thuẫn kiêu ngạo cương ngạnh này lại yếu ớt như vậy.
Phó Huân trái lại rất hứng thú xem một màn này, Giang Phi như vậy khiến hắn nhớ lại Giang Phi đại sát tứ phương ở trên mạng tối hôm qua.
Chợt, Phó Huân nghĩ tới câu Giang Phi chửi mình kia, ngực trong nháy mắt tựa như ứ lửa.
“Phách lối với người của tôi như vậy.” Phó Huân nhìn Giang Phi khí thế hung hăng, như cũ không nhanh không chậm nói: “Tôi thấy cậu hình như không có nửa điểm thành ý cầu tôi.”
Giang Phi sửng sốt…Phó Huân nói như vậy, chắc là nguyện ý ra tay giúp Diệp Phong Miên!
Sắc mặt Giang Phi trong nháy mắt quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khuôn mặt đang cường ngạnh nhất thời biến thành ôn hòa nhún nhường: “Thật xin lỗi Phó tổng, tôi…tôi mới vừa rồi nhất thời kích động, tôi xin nhận lỗi với Giản tiên sinh, thật xin lỗi Giản tiên sinh, xin thứ lỗi vì sự lỗ mãng của tôi mới vừa rồi, thật vô cùng xin lỗi…”
Nhìn bộ dáng Giang Phi vì cứu Diệp Phong Miên có thể cường thế có thể hèn mọn, Phó Huân nổi cơn giận dữ. Trước đó hắn không biết, tên phế vật luôn mềm yếu sa sút này, tính tình lại cũng có thể phong phú như vậy.
Giản Húc ngỏ ý phải đến phòng vệ sinh một chút, thuận tiện lau mắt đứng dậy rời đi.
Giang Phi cũng không lại phản ứng với hắn, tiếp tục nhìn Phó Huân nhẹ giọng nói: “Phó tổng, chúng ta có thể nói…”
“Tới đây.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, nhàn nhạt nói: “Tới ngồi bên cạnh tôi, trước hết cho tôi biết thành ý của cậu, tôi sẽ nói cho cậu rốt cuộc có thể thương lượng hay không.”
Giang Phi nhìn chỗ trống bên cạnh Phó Huân, do dự một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Đó…đó là chỗ của Giản tiên sinh.”
Phó Huân thấy Giang Phi nơm nớp lo sợ không chịu đi qua, sắc mặt liền trầm xuống, chỉ cửa bao sương nói: “Cửa ở đó, cút ra ngoài cho tôi.”
Giang Phi không muốn buông tha chút hy vọng này, mặc dù Phó Huân không thừa nhận là hắn vạch kế hãm hại Diệp Phong Miên, nhưng nếu bây giờ Phó Huân có thể giúp Diệp Phong Miên thì cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Không thể kéo dài thêm nữa, tối nay phải giải quyết chuyện này.
Giang Phi sắc mặt tái nhợt đi tới bên người Phó Huân ngồi xuống, hai tay cậu nắm thành quyền đặt lên trên đầu gối, tư thế ngồi đàng hoàng lại cẩn trọng, bộ dáng giống như một học sinh tới nghe giảng bài, Phó Huân thấy mà trong lòng cười lạnh không thôi.