Phó Huân nói xong vừa định nhấc chân rời đi thì Giang Phi bỗng nhiên cầm chiếc đồng hồ cát kiểu dáng phục cổ được trang trí trưng bày trên tủ tường lên, hung hăng ném về phía lưng Phó Huân.
Không đập trúng lưng Phó Huân nhưng đồng hồ cát lại đập lên khung cửa, bốn cây gỗ nhỏ bảo vệ thủy tinh bên trong bị gãy mất một cây, đầu thủy tinh đựng cát đó bị vỡ tan tành, những hạt cát nhỏ màu trắng bắn ra khắp nơi, cũng hất lên cả người Phó Huân.
Phó Huân lại dừng lại lần nữa sau đó liền nghe được Giang Phi sau lưng chán nản cười nói: “Còn muốn chờ cái gì, không thì bây giờ giết tôi luôn đi, sau đó mang thi thể tôi tới gặp cha anh…”
Bộ dáng cười cười ngốc ngốc của Giang Phi thật giống như là đã điên rồi, bị lợi dụng tình cảm, đòn nghiêm trọng này so với lúc sắp đối mặt với cái chết, còn khiến Giang Phi cảm thấy đau đến không muốn sống hơn.
Giang Phi cũng hy vọng giờ phút này mình có thể biến thành người điên, bởi cơn thống khổ sẽ không quặn đau lục phủ ngũ tạng, khiến cậu sống không bằng chết như giờ phút này nữa.
“Nếu cậu muốn ăn cơm, bây giờ hãy đi xuống với tôi.” Phó Huân xoay người, lạnh như băng nhìn Giang Phi tựa như đã điên ở bên trong: “Nếu không muốn thì tiếp tục ở trong phòng này, vẫn là câu nói kia, an toàn của mẹ cậu nằm ở trong tay cậu.”
Phó Huân nói xong liền phân phó người giúp việc ngoài cửa quét dọn đống bừa bãi đầy đất, cuối cùng xoay người rời đi.
Giang Phi tê liệt ngồi bên mép giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn dưới mặt đất, khi có xung động muốn rơi lệ, Giang Phi liền giơ tay lên dùng sức vuốt mắt, cứng rắn khắc chế nước mắt đang không chịu thua kém nhau trở về.
Mười mấy phút sau, Giang Phi đứng lên, tựa như xác chết đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ Giang Phi mới phát hiện ngoài cửa luôn có một tên thủ hạ của Phó Huân đứng đó, tựa hồ là theo dõi cậu, khi cậu xuống lầu thì người giúp việc kia cũng không nhanh không chậm đi theo đằng sau.
Đến phòng ăn, Giang Phi không chút do dự ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, Phó Huân đang dùng bữa ngước mắt nhìn Giang Phi một cái sau đó liền cúi đầu tiếp tục dùng cơm.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Giang Phi thấp giọng nói: “Tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi báo bình an, tôi đã đồng ý với bà hôm nào cũng sẽ gọi một cuộc cho bà.”
Phó Huân hơi híp mắt nhìn Giang Phi, tựa hồ cảm thấy Giang Phi sẽ giở trò gì với hắn.
“Ngay cả nói vài lời trăn trối với mẹ cũng không được sao?”
Chân mày Phó Huân khẽ động, mấy giây sau hắn nháy mắt với Ngô Thân cách đó không xa, Ngô Thân lập tức đi lên trước đưa chiếc điện thoại đã lấy trả lại cho Giang Phi.
“Tốt nhất đừng để lộ khác thường trong lời nói, nếu không cũng chỉ khiến bà ta lo lắng cho cậu thôi.” Phó Huân nhàn nhạt nói.
“Tôi biết rồi.”
Giang Phi cầm điện thoại bấm điện thoại cho mẹ, Ngô Thân vẫn đứng sau lưng Giang Phi mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động của cậu, khi xác định Giang Phi gọi đúng là mẹ cậu mới không có bất kỳ hành động nào.
Cuộc điện thoại của Giang Phi vẫn là Hoa di nhận, Hoa di nói thật với Giang Phi, hiện tại mẹ cậu vẫn còn ở bệnh viện, vẫn đang trong hôn mê như cũ, bác sĩ bảo tình huống không mấy lạc quan.
Mặt dù Hoa di thiện lương nhưng cũng sợ tốt bụng giấu diếm sẽ khiến mình cuối cùng lại gánh vác thêm tránh nhiệm gì, dẫu sao bà cũng chỉ tính là người ngoài, vậy nên liền nói toàn bộ nguyên thoại của bác sĩ với Giang Phi.
Cái này khiến Giang Phi càng bất an hơn, cũng càng thêm không muốn chết.
Giang Phi bình tĩnh cúp điện thoại, sau đó ngón tay mò mẫm trên màn hình định điện báo cảnh sát, nhưng lại bị Ngô Thân sau lưng phát hiện, số cuối cùng vừa mới được ấn ra thì điện thoại di động liền bị Ngô Thân đoạt lấy.
Ngô Thân nhanh chóng cúp cuộc gọi báo cảnh sát chưa được gọi ra.
Phó Huân tựa hồ cũng đoán được Giang Phi sẽ làm động tác nhỏ nào đó liền trầm giọng nói: “Mau sớm tuyệt vọng đi, chết đi tốt hơn nhiều so với gặp may, ít nhất mấy ngày này sẽ không phải khó chịu.”
Giang Phi không nói gì, cúi đầu bắt đầu yên lặng dùng cơm, nhưng mà Phó Huân biết Giang Phi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, ba ngày này, sợ rằng cậu sẽ bày đi bày lại nhiều trò để giải cứu mình.
Giờ phút này bất kỳ khác thường nào của Giang Phi ở trong mắt Phó Huân đều là bình thường, sau khi dùng cơm, Phó Huân liền cho người giúp việc đưa Giang Phi trở về phòng, vẫn là căn phòng nghỉ tầng bốn kia.
Ngoài cửa sổ mưa rơi nhỏ dần, nhưng vẫn tí ta tí tách không ngừng như cũ.
Phó Huân tắm xong liền đứng ở trước cửa sổ sát đất hút thuốc, trong đầu đuổi không được khuôn mặt thống khổ tuyệt vọng của Giang Phi hơn một giờ trước.
Từ lúc bắt đầu quyết định lợi dụng Giang Phi, Phó Huân đã nghĩ sau đó sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới, chính hắn lại không thể trở lui toàn thân.
Cố gắng tỏ vẻ không quan tâm Giang Phi, muốn dùng lạnh lùng để làm tê liệt phần tình cảm đã nảy sinh này của mình đối với cậu, nhưng lúc tĩnh tâm, Phó Huân vẫn rõ ràng lại mãnh liệt hy vọng có thể giữ được Giang Phi.
Nhưng Phó Huân may mắn rằng lý trí của hắn cuối cùng vẫn chiến thắng tình cảm.
Đây coi như là một sai lầm khi hắn tiến về đúng quỹ đạo, may là không có đường để hắn hoàn toàn chệch khỏi nó.
Trầm Thanh Lễ bọn họ nói không sai, kỳ thực có ngăn cản, khuyên nhủ mấy đi nữa thì lý do cũng chỉ cần hai chữ là có thể khiến hắn buông bỏ Giang Phi, đó chính là, không đáng.
Đúng, chính là không đáng…
Vô cùng không đáng…
Nằm ở trên giường, Phó Huân trằn trọc khó ngủ.
Tia chớp ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, cùng với khuôn mặt đuổi không đi của Giang Phi làm cho Phó Huân tâm phiền ý loạn, ánh sáng tia chớp xuyên qua ô cửa sổ sát đất cách mép giường không xa chiếu lên vẻ trống trơn của căn phòng ngủ rộng lớn.
Phó Huân chợt thấy trống rỗng, cuối cùng liền từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt phức tạp.
Sau mười phút, Phó Huân đi tới trước cửa phòng Giang Phi.
Bởi vì lo lắng Giang Phi sẽ chạy nên cửa phòng bị Phó Huân sai người khóa trái từ bên ngoài.
Phó Huân cầm chìa khóa, sau mấy giây do dự liền dứt khoát mở cửa phòng ra.
Người ở bên trong không khác gì ‘tử tù’, còn là người sắp chết, như vậy thì có gì có thể băn khoăn.
Mới vừa mở cửa phòng thì một tia sét ngoài cửa sổ liền chiếu rọi rõ ràng bên trong căn phòng, chỉ thấy trên giường trống rỗng, ga trải giường bị lật bị gỡ, vải ga bị vặn thành hai sợi dây to bằng hai ngón tay, kéo từ góc đầu giường đến ô cửa sổ rộng mở.
Phó Huân ý thức được cái gì liền bước dài về phía cửa sổ, cuối cùng hai tay bíu lấy bệ cửa sổ nhìn xuống dưới.
Giang Phi vẫn chưa kịp thuận vải xuống đất chạy trốn, nói chính xác là cậu đang bị khốn đốn giữa tầng ba và tầng bốn.
Hai tay Giang Phi nắm chặt lấy vải, một chân miễn cưỡng giẫm lên khối tường bị nhô ra, thân thể áp sát vách tường, trên dưới lưỡng nan, giờ phút này Giang Phi đã ướt đẫm cả người, bả vải rụt lại run lẩy bẩy trong cơn mưa.
Cũng không biết cứ như vậy sẽ duy trì được bao lâu…
Nếu như Phó Huân hắn không phát hiện kịp thời thì kết quả cũng chỉ có một.
Không chịu được, sau đó trực tiếp ngã xuống.
“Đưa tay cho tôi!” Hơn nửa người Phó Huân gần như treo lơ lửng ngoài cửa sổ, tay hắn vươn về phía Giang Phi bên dưới, lớn tiếng nói: “Nhanh lên!”
Giang Phi run run ngẩng đầu lên, hứng mưa nhìn về phía Phó Huân trên đỉnh đầu, trên mặt cậu không biết là mưa hay nước mắt mà giờ phút này tràn đầy chật vật.
Mấy giây sau, Giang Phi lại yên lặng cúi đầu xuống, không nói tiếng nào nắm lấy sợi dây tiếp tục run rẩy cầm cự.
Phó Huân nổi cơn giận dữ, gầm nhẹ: “Mẹ nó cậu có can đảm thì trực tiếp buông tay cho mình ngã chết đi!”
Nước mắt tuyệt vọng của Giang Phi trào ra, chịu đựng dầm mưa một thời gian dài, lại thêm lời nguyền rủa ác độc của Phó Huân, rốt cuộc cũng khiến tinh thần cậu sụp đổ hoàn toàn, cậu gần như không chút do dự buông tay.