Một đám côn đồ đã đuổi tới nơi, Phó Huân đi theo sau lưng Giang Phi trở thành mục tiêu đầu tiên.
Bất đắc dĩ, Phó Huân chỉ có thể lưu luyến không rời mà rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Giang Phi, sau đó xoay người bắt đầu phản kích.
Mặc dù Giang Phi chạy không nhanh nhưng chân lại bước quá mạnh nên chưa được mấy giây sau khi Phó Huân buông cậu ra, chân liền giẫm lên vỏ trái xoài không biết là ai ném rồi nặng nề ngã xuống đất.
Giang Phi nằm trên đất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, cuối cùng liền nhịn đau chậm rãi bò dậy từ dưới đất lên, vừa quay người đã thấy Phó Huân đạp nam nhân mập một cước bay ra xa mấy thước, mà trên nền đất xung quanh hắn, đám côn đồ kia đang nghiêng đông ngả tây thống khổ rên rỉ.
Giang Phi kinh ngạc nhìn một màn này, đã kinh ngạc đến không nói nên lời.
Phó Huân khom người nhặt áo khoác trên đất rồi vắt lên trên cánh tay lần nữa, sau đó tươi cười đi tới trước người Giang Phi: “Cảm ơn anh thế nào đây?”
Khóe miệng Giang Phi không tự chủ co rút hai cái, cậu nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Phó Huân, tựa hồ rất tức giận đáp: “Anh có bản lĩnh còn chạy cái gì.”
“Là em kéo anh chạy.”
“Tôi…tôi đó là…”
“Đó là sợ anh bị thương?” Phó Huân xích lại gần Giang Phi, híp mắt cười nói: “Lúc nguy hiểm còn nhớ tới an nguy của anh, bất kể là thế nào, tối nay anh bỏ ra, đáng giá.”
“Anh…Anh…” Mặt Giang Phi nghẹn tới đỏ bừng nhưng lại không thể văng ra một câu giãi bày nào.
“Cẩn thận!” Phó Huân hô to một tiếng, vươn tay đẩy Giang Phi rồi giơ tay lên dùng cánh tay chặn cây gậy sắt đánh lén của một tên côn đồ sau đó đấm một quyền nhanh mạnh khiến hắn ngã trên đất.
Tài xế vẫn luôn ở một bên đường đi theo Phó Huân thấy thế, lập tức xuống xe định chạy về chỗ Phó Huân, kết quả lại bị một cái ánh mắt sắc bén của Phó Huân trợn cho trở về.
“Anh không sao chứ.” Giang Phi chạy đến bên cạnh Phó Huân, mặt đầy bất an nhìn cánh tay bị đánh kia của Phó Huân, vội vàng nói: “Có cần phải đến bệnh viện không?”
Cánh tay trái bị đánh kia của Phó Huân mất lực xuôi ở bên người, Phó Huân dùng tay phải nhẹ nhàng nâng lên, mặt đầy thống khổ nói: “Hình như đã không còn tri giác.”
Giang Phi luống cuống: “Không…sẽ không gãy chứ.”
Hai tay Giang Phi luống cuống không biết để chỗ nào, mỗi lần dụng vào cánh tay của Phó Huân, Phó Huân đều bị đau mà hít một hơi.
“Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Vừa nói, Giang Phi vừa định đón xe bên đường, lúc này Phó Huân mới đáp: “Không gãy, không phải đi, bôi ít rượu thuốc là được.”
“Thật?”
Nhìn ánh mắt lo lắng kia của Giang Phi, tim Phó Huân mềm mại đến phát đau, hắn vừa cười vừa quơ quơ cánh tay: “Em xem, thật sự không cần, chỉ cực kỳ đau thôi, hiện tại cũng sưng rồi, trong căn hộ của em có rượu thuốc không?”
“Có, anh và tôi…” Nói được một nửa, trong thoáng chốc Giang Phi liền nhớ ra cái gì đó, mặt biến sắc có phần mất tự nhiên: “Anh…anh có muốn gọi điện thoại cho thủ hạ của anh đến đây không, chúng ta vẫn là…”
“Ách…”
Phó Huân bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, thân thể nghiêng ngả như sắp ngã xuống, Giang Phi theo bản năng vươn tay ra đỡ.
“Chân mới vừa rồi cũng bị đập một côn, vì phản ứng chậm nên hiện tại mới sưng lên.”
Phó Huân dựa vào phần biểu diễn sắc sảo liền được Giang Phi trực tiếp nâng về nhà.
Giang Phi đưa rượu thuốc cho Phó Huân, từ chối thỉnh cầu Phó Huân muốn Giang Phi cậu bôi thuốc cho hắn.
“Anh cho thủ hạ tới đón anh đi, hoặc là anh bôi rượu thuốc xong thì tự mình rời đi.”
Giang Phi nói xong liền đi tắm, tắm xong rồi lại vào phòng ngủ, cũng khóa trái cửa lại ở bên trong.
Phó Huân tắm xong, quấn khăn tắm định vào phòng của Giang Phi, vặn chốt cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Phó Huân xoay người đến ghế salon rồi nằm xuống.
Giang Phi vẫn không ngủ, cậu nghe được thanh âm vặn chốt cửa ở bên ngoài của Phó Huân, nhưng yên tĩnh ngoài cửa sau đó lại khiến cậu tràn ngập tò mò.
Nam nhân kia đi rồi sao? Vậy mà không nghe được tiếng cửa căn hộ mở, nếu vẫn còn ở đây thì với cá tính của hắn, hẳn sẽ nghĩ đủ mọi cách để mở cửa phòng ngủ mới đúng.
Qua hơn một giờ, Giang Phi liền không nhịn được nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, rón rén thò đầu ra ngoài.
Đèn phòng khách vẫn bật, nhìn Phó Huân đang ngủ say trên ghế salon, Giang Phi hơi sững sờ.
Đêm tháng bốn tháng năm vẫn còn lạnh, Phó Huân nằm trên ghế salon gối hai tay sau gáy, toàn thân xích lõa chỉ quấn cái khăn tắm ở bên hông, Giang Phi nhìn đã cảm thấy lạnh rồi.
Thấy vết máu ứ đọng trên cánh tay kia của Phó Huân, sắc mặt Giang Phi dần dần phức tạp.
Sau khi trở lại phòng, Giang Phi vẫn lăn lộn khó ngủ như cũ, cuối cùng liền xoay mình ngồi ở trên giường, cau mày rối rắm hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải xuống giường, ôm một tấm chăn mỏng từ trong ngăn kéo ra rồi rón rén đi tới phòng khách.
Vạn nhất người này bị lạnh chết ở chỗ này, hắn vẫn mang xui xẻo theo, Giang Phi nghĩ như vậy…
Giang Phi nhẹ nhàng đắp tấm chăn mỏng lên trên người Phó Huân, lẩm bẩm một câu tự làm tự chịu rồi xoay người định rời khỏi, mà lúc này Phó Huân lại đột nhiên mở hai mắt ra, đưa tay bắt lấy một cánh tay của Giang Phi, lấy thế nhanh như chớp mà kéo Giang Phi ngã xuống người mình.
Phó Huân ôm chặt eo Giang Phi, hài lòng nhìn Giang Phi đang nằm trên người mình: “Giang Phi, anh biết em yêu anh.”
Giang Phi vừa định giãy giụa, kết quả lại nghe những lời này của Phó Huân liền buột miệng mắng: “Thần kinh!”
“Em cho rằng anh không biết sao?” Ý cười nơi đáy mắt Phó Huân càng thêm dày đặc: “Năm đó em uống rượu say chạy vào phòng anh, lần đầu tiên là thật, lần hai lần ba là em giả bộ.”
Sắc mặt Giang Phi trong nháy mắt đỏ lên, cậu càng ra sức muốn cựa ra khỏi người Phó Huân, kết quả hai tay Phó Huân lại càng ôm chặt hơn.
“Năm đó em cố ý vào phòng của anh, đúng không?” Phó Huân tiếp tục nói: “Tại sao khi đó lại muốn đến gần anh như vậy?”
“Anh nói bậy! Lúc đó tôi mới…mới hơn mười tuổi!” Giang Phi tức tối phản bác: “Sao có thể thích anh chứ!”
“Anh cũng không nói em thích anh, anh chỉ nói em giả bộ say rồi cố ý chạy vào phòng anh.” Phó Huân có thâm ý khác nói: “Nga, hóa ra khi đó em đã thích anh rồi.”
Giang Phi thở hổn hển: “Tôi…tôi không có! Tôi chính là ghét anh, chính là muốn…muốn tìm cơ hội đánh chửi anh!”
“Cho nên em thừa nhận, năm đó vì để đến gần anh, đã giả bộ uống say.”
“Tôi…tôi…”
Phó Huân thấy Giang Phi gấp đến đầu đầy mồ hôi, nụ cười nơi khóe miệng càng đậm hơn, hắn đột nhiên ôm lấy Giang Phi đứng dậy, bước nhanh tới phòng ngủ.
Lúc này đã hơn ba giờ sáng…
Ngoài cửa sổ mây đen che khuất mặt trăng, đóng cửa lại, bên trong phòng ngủ chính là tối om một mảnh, Phó Huân đè Giang Phi đang không ngừng giãy giụa xuống, cưỡng ép cởi bỏ quần áo toàn thân cậu ra.
Phó Huân vừa ôn nhu vừa điên cuồng hạ xuống nụ hôn nóng bỏng, từ môi Giang Phi rồi một đường bịn rịn xuống phía dưới.
“Ngô…”
Chỗ mẫn cảm bị tập kích khiến tim Giang Phi chợt co rút lại, một giây trước đang giãy giụa lập tức biến thành run rẩy không biết làm sao, cậu cố hết sức nâng người đẩy đầu Phó Huân ra nhưng lại bị một phen khiêu khích của Phó Huân làm cho quân lính tan rã.
Giang Phi không nghĩ tới Phó Huân sẽ vì mình mà làm loại chuyện này, hắn rõ ràng là một nam nhân ích kỷ bá đạo lại cao ngạo như thế.
“Không…dừng…dừng lại…ưm….”
Một lát sau, Giang Phi đã mơ hồ không rõ.
Nghe được vài tiếng nuốt, mặt Giang Phi liền nóng lên tựa như bị thiêu cháy, cậu ôm chăn định đắp lên người, nhưng lại bị Phó Huân đè ở trên người lần nữa.
“Xấu hổ?” Phó Huân khẽ cười nói: “Nói xem, thoải mái không?”
“Anh…anh đi xuống.”
Phó Huân xoay mình nằm ở một bên, nhưng khi Giang Phi định rời khỏi, lại ôm lấy Giang Phi từ phía sau.
“Yên tâm, anh không làm.” Phó Huân nói: “Anh chỉ muốn cho em thoải mái…”
Nói xong, Phó Huân liền đưa tay xuống dưới người Giang Phi, Giang Phi còn chưa kịp phản ứng, nơi nhạy cảm yếu ớt nào đó đã bị ác đồ sau lưng nắm chặt.
“Anh…” Giang Phi xấu hổ không thôi: “Buông tay!”
Phó Huân khẽ cắn lỗ tai Giang Phi cười nói: “Nam nhân một lần sao đủ?”