Giang Phi sửng sốt, vội vàng khoát tay: “Không, không phải tôi, tôi không có.”
Trương Ngạo căn bản không để ý Giang Phi, quay đầu không hiểu nhìn Phó Huân, cười hỏi: “Phó ca, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a, là chúng ta nhận lầm người hay là ngài dẫn lầm người.”
“Giang Phi có quan hệ với ta, cũng chỉ có một.” Phó Huân đốt cây xì gà ngậm trong miệng lần nữa, nhàn nhạt nữa: “Giang Phi, những người này đều là bạn anh, sau này tất cả đều là anh của em, tới đây, gọi mỗi người một tiếng ca…”
Lại một trận cười ầm lên.
Giang Phi khó tin nhìn Phó Huân, trong lúc nhất thời cho là mình nghe lầm.
“Anh đang vì em mở rộng mối quan hệ.” Phó Huân cười âm hiểm, chỉ chỉ rượu trên bàn: “Vừa mời rượu vừa gọi đi.”
Trên mặt Giang Phi lúc trắng lúc xanh, cuối cùng xít lại gần Phó Huân, nhỏ giọng nói: “Ca anh có phải uống say rồi không?”
Trong miệng Phó Huân ngậm điếu thuốc, đưa tay ôm lấy eo của Giang Phi, thân thể Giang Phi không ổn định liền ngã vào trong ngực Phó Huân, khi cậu ngọ ngoạy muốn đứng dậy, tay Phó Huân liền dùng sức ấn lên lưng cậu.
“Nhiều ngày như vậy rồi, anh thật sự quá mệt mỏi.” Nụ cười Phó Huân quỷ dị, nhưng thanh âm lại ôn nhu dị thường: “Cho nên tối nay ngàn vạn lần đừng chọc anh tức giận, biết chưa?”
Giang Phi mặt đầy mờ mịt nhìn Phó Huân, hoàn toàn không hiểu lời Phó Huân nói có ý gì, cuối cùng nhỏ tiếng khuyên nhủ: “Ca, uống ít…ít rượu thôi.”
Phó Huân nhịn không được bật cười, hắn buông Giang Phi ra, chỉ nữ nhân trong ngực Trương Ngạo, ra lệnh: “Cô, tới đây, bồi em trai ngu xuẩn không hiểu chuyện này của ta đi.”
Trương Ngạo nhéo eo nữ nhân một cái, cắn lỗ tai nàng ta cười nhẹ nói: “Đi đến trêu chọc cậu ta một chút, chơi thế nào cũng được.”
Nữ nhân yêu kiều cười một tiếng, vén sợi tóc lộn xộn bên tai lên, đứng dậy đi tới bên cạnh Giang Phi ngồi xuống, nửa người gần như kề lên người Giang Phi, Giang Phi bị dọa nghiêng người về phía Phó Huân.
“Tiểu đệ đệ, năm nay bao nhiêu tuổi a.” Nữ nhân ôm lấy cánh tay Giang Phi, bộ ngực trắng sáng trực tiếp dán lên Giang Phi: “Nhìn tuổi tác có vẻ rất nhỏ a.”
Giang Phi không thể nhịn được nữa, đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên.
“Xin lỗi, tôi…tôi muốn đi rửa tay.” Giang Phi nói xong, nhấc chân định rời đi.
Phó Huân đưa tay bắt lấy cổ tay Giang Phi, kéo Giang Phi ngã trở lại trong ngực của hắn, Giang Phi bị dọa kêu một tiếng, chậm chạp định tránh ra lại bị Phó Huân nhéo cằm xoay người ấn lên ghế salon.
Giang Phi hoảng sợ nhìn nam nhân đang nở nụ cười hung ác trên người, hồi lâu mới run rẩy kêu một tiếng: “Ca…”
Giờ phút này đầu óc Giang Phi một mảnh hỗn loạn, cậu chỉ cảm thấy người trong bao sương này tràn đầy ác ý với cậu, mà Phó Huân người cậu duy nhất cảm nhận được cảm giác an toàn, hiện tại cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Nghe lời.” Thanh âm Phó Huân vẫn ôn nhu như cũ: “Đừng chạy.”
Giang Phi run rẩy gật đầu một cái.
Phó Huân vỗ một cái lên mặt Giang Phi, sau đó buông Giang Phi ra.
Giang Phi ngồi thẳng lưng, yên lặng sửa lại quần áo trên người một chút, sau đó nhún vai cúi đầu, tư thế ngồi càng cẩn trọng, hai tay đặt trên đùi bởi vì khẩn trương mà bóp chặt lấy nhau.
Giang Phi như vậy giống như một chú thỏ bị rơi vào ổ sói, trong lòng run cầm cập, nhưng không dám gây chút động tĩnh nào, chỉ có thể cung kính lo sợ giảm đi sự tồn tại của mình.
Ực, đám người Trương Ngạo nhìn một mực nín cười.
Nữ nhân trở lại bên người Trương Ngạo, dựa vào trong ngực Trương Ngạo, khẽ cười nói: “Mọi người đừng cười, nhìn người ta bị dọa thành cái dạng gì rồi kìa.”
Trương Ngạo cười càng hăng: “Trước kia người này là thiếu gia nhà giàu, rất phách lối, ngay cả Phó ca của ta cũng dám đánh, mấy năm làm người nghèo này ngược lại đã biết ngoan ngoãn hơn, hắc hắc hắc cậu ta kỳ thực chỉ là một tên mềm nắn rắn buông (bắt nạt kẻ yếu).”
“Nguyên lai Phó ca trước kia còn bị cậu ta khi dễ.” Nữ nhân cười nói: “Thật không nhìn ra a, bất quá vậy đại khái chính là phong thủy luân lưu chuyển đi.”
Trương Ngạo rất rõ chuyện giữa Phó Huân và Giang Phi, là bởi vì từ khi Phó Huân tiến vào Phó gia, Trương Ngạo vẫn luôn đi theo Phó Huân, âm thầm thay Phó Huân làm không ít chuyện, bao gồm cả việc thay Phó Huân khiến Giang gia phá sản…
Thật ra thì chuyện giữa Phó Huân và Giang gia, có vài tâm phúc của Phó Huân cũng biết không ít, chỉ là không biết cặn kẽ đến mọi chi tiết mà thôi.
“Đều là chuyện mười năm về trước rồi.” Trầm Thanh Lệ một mực uống rượu im lặng không lên tiếng, chậm rãi mở miệng nói: “Phó Huân, đừng nói với tôi với sức chịu đựng của ngài hiện tại, lại không tha cho một đứa trẻ mười năm trước đã khi dễ ngài.”
“Haizz Trầm ca, chuyện này anh không biết.” Trương Ngạo lại nói: “Anh đừng nhìn bộ dáng kinh sợ của người này hiện tại, tên độc ác xấu xa này mười năm trước, khi đó Phó Huân có người em trai, liền bị cậu ta bức đến tự sát.”
Trong đám người này thời gian Trầm Thanh Lễ đi theo Phó Huân có hơi ngắn, chuyện liên quan lúc Phó Huân còn trẻ có chút hiểu biết, nhưng không hề được coi là đặc biệt rõ ràng.
Nghe Trương Ngạo nói như vậy, Trầm Thanh Lễ khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Còn có loại chuyện này.”
“Kỳ thực tám năm trước Phó ca sớm muốn dồn cậu ta vào con đường chết, hồi đó Giang gia phá sản, tiểu tử này sống cực kỳ thảm, âm thầm sai người gây khó dễ cho hắn nhưng không hạ ngoan thủ.” Trương Ngạo nói: “Hồi đó em với Phó ca đều cảm thấy tiểu tử này hoặc là tự sát, hoặc là đi vào con đường tội lỗi để kiếm sống, không nghĩ tới lại sống đến bây giờ, hơn nữa nhìn bộ dáng hình như còn sống khá tốt…”
Giang Phi siết chặt bàn tay, lấy hết dũng khí nhỏ giọng giải thích: “Phó…Phó Nam không phải tôi bức…bức tử, kỳ thực tôi…tôi sau khi Phó Huân rời khỏi Giang gia, thật sự không…không làm bất cứ chuyện gì với Phó Nam, tôi thật sự…”
“Lại giả bộ đi.” Trương Ngạo không chút khách khí ngắt lời Giang Phi, cười lạnh nói: “Cho đến nay tôi còn nhớ rất rõ, Phó ca lúc trước có nhận được hai cuộc điện thoại từ tiểu Phó Nam, trong điện thoại tiểu Phó Nam đều tố cáo cậu khi dễ nó, cậu con mẹ nó không bằng nói thẳng mình quên hoặc là trực tiếp thừa nhận đi, sau đó bày tỏ mình hồi đó tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, vào lúc này còn nói láo nữa, cậu thật sự coi chúng tôi là người ngu sao?”
“Tôi không khi dễ Phó Nam.” Giang Phi vừa vội vừa sợ, nói: “Tôi…tôi thừa nhận, thái độ của tôi đối với Phó Nam là không tốt, nhưng kia…kia chưa từng khi dễ, tôi chỉ là không quan tâm nó mà thôi, căn bản không động tới nó.”
“Ui.” Trương Ngạo cực kỳ châm chọc nói: “Nhiều năm như vậy rồi, còn nhớ rõ vậy a.”
Giang Phi khẽ cắn răng, dứt khoát cãi lại: “Anh không nhớ rõ mà thôi, ngay cả chuyện Phó Nam nói cái gì trong điện thoại cũng không nhớ.”
“Con bà nó.” Sắc mặt Trương Ngạo dữ dằn: “Con mẹ nó cậu dám cứng đầu với tôi sao?”
Sắc mặt Giang Phi vì bị dọa sợ mà trắng bệch, một cái tay lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Phó Huân, mím môi thấp giọng nói: “Tôi…tôi chính là cảm thấy anh nói…nói không đúng, không…không có ý gì khác.”
Phó Huân nhìn Giang Phi bên cạnh, nhìn cậu mặc dù hèn nhát nhưng bộ dáng lại vô cùng thản nhiên…
Giờ khắc này Giang Phi như vậy ở trong mắt Phó Huân, thật sự đã dối trá đến tận cùng