Hướng Mạt Nhi nhìn Phó Huân đang tựa vào đầu giường một mực nhìn chằm chằm mình mà trong lòng không khỏi đắc ý…Chỉ cần là nam nhân, không ai có thể thờ ơ với cô ta.
Lần này cô ta phải nắm chặt cơ hội cho thật tốt, nam nhân này không chỉ có nhiều tiền mà quan trọng hơn chính là trẻ tuổi anh tuấn, ở thành phố Trung Nam không tìm được nam nhân nào thích hợp làm kim chủ hơn hắn.
Trước đó không hiểu sao lại cắt đứt liên lạc, lần này cô ta ít nhất cũng phải ở bên cạnh nam nhân này đủ nửa năm.
Cô ta có lòng tin.
Phó Huân quan sát mỹ nhân trước mắt từ đầu đến chân, muốn tìm lại dục vọng đã từng quen thuộc trở về, nhưng qua một hồi lâu, Phó Huân vẫn cảm thấy thân thể vô dục vô cầu như cũ, báu vật trước mắt tựa như biến thành khối thịt chán ngấy, liếc mắt nhìn thêm liền cảm thấy buồn nôn.
Phó Huân cảm giác do mình sống chung một thời gian dài với Giang Phi, quen mây Sở mưa Tần với nam nhân nên chợt thấy thân thể nữ nhân liền theo bản năng chán ghét, nhưng tuyệt đối đây chỉ là tạm thời, Phó Huân hắn cũng không phải chỉ thích nam nhân.
Phó Huân bắt lấy một cánh tay của Hướng Mạt Nhi, kéo cô ta lên trên giường, ngay sau đó liền xoay mình đè ở dưới người.
Hai tay Hướng Mạt Nhi thuận thế leo lên cổ Phó Huân, nũng nịu oán giận: “Phó ca đã rất lâu không tìm người ta, Mạt nhi thiếu chút nữa cho rằng Phó ca không cần em nữa.”
Phó Huân hung mãnh giật khăn tắm trên người Hướng Mạt Nhi ra, âm tiếu nói: “Bên cạnh tôi sau này, sẽ có vị trí cho cô.”
Bất chấp khác thường trong lòng, Phó Huân đè nữ nhân dưới người xuống hôn kịch liệt một phen, nhưng mười giây sau, trong đầu Phó Huân lại bỗng nhiên thoáng qua bóng hình Giang Phi, điều này khiến Phó Huân khó khăn lắm mới khơi được dục vọng liền nhất thời giống như bị tạt một chậu nước đá, cả người chợt bật dậy, sắc mặt tái xanh.
Hướng Mạt Nhi bị sắc mặt lạnh lùng của Phó Huân dọa cho hết hồn, thận trọng hỏi: “Sao vậy Phó ca…”
Phó Huân mặt đầy phiền não, mi tâm nhíu chặt, hắn xoay mình ngồi bên mép giường, sau đó liền rút một điếu xì gà từ trong hộp thuốc lá bên giường ra hút.
Hút được vài hớp, sắc mặt Phó Huân mới khôi phục lại như thường, nhưng giây thần kinh dục vọng kia giống như bị cắt đứt vậy, giờ phút này cả người uể oải, thật giống như không còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì nữa.
Hướng Mạt Nhi mặt đầy mờ mịt, cô ta chậm rãi đứng dậy, đưa tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau lưng, cằm cũng đặt lên hõm vai của Phó Huân, nhẹ giọng nói: “Sao vậy Phó ca…”
Trước kia thanh âm của Hướng Mạt Nhi, ít nhiều đều có thể lay động dục vọng trong lòng của Phó Huân, thế nhưng giờ phút này, Phó Huân đang bị bóng hình của Giang Phi lấp đầy đại não, tiếng nữ nhân sau lưng chỉ khiến hắn cảm thấy ý loạn tâm phiền.
Phó Huân không nghĩ tới, hứng thú của hắn đối với Giang Phi kia theo thời gian không chỉ có giảm bớt mà trái lại ngày một tăng lên, mỗi khi hắn muốn dùng hành động để chứng minh Giang Phi đối với hắn mà nói không đáng để ý thì vào thời khắc mấu chốt, phản ứng thân thể và đại não mất không chế lại luôn bức hắn phải rõ ràng Giang Phi đã sớm trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong lòng hắn.
Trong lúc nghĩ lại, Phó Huân lại tựa như hi vọng mà an ủi bản thân, có lẽ là ban ngày tiêu hao quá nhiều trên người Giang Phi nên mới dẫn đến giờ phút này lực bất tòng tâm!
Nói cho cùng, vẫn là lỗi của tên ngu xuẩn kia!
Hướng Mạt Nhi thấy Phó Huân vẫn điềm tĩnh hút thuốc, hai tay liền ôm lấy eo hắn từ phía sau, vừa muốn mở miệng lần nữa thì Phó Huân bất chợt đứng dậy, cầm áo choàng mới vừa rồi cởi xuống đặt ở đầu giường lên khoác lên người, sau đó xoay người không nóng không lạnh nói với Hướng Mạt Nhi trên giường: “Mặc quần áo vào, rời đi.”
Hướng Mạt Nhi tràn đầy kinh ngạc, kéo khóe miệng cười nói: “Phó ca, em…em đã làm sai điều gì rồi sao?”
Phó Huân hiển nhiên lười nói nhảm với Hướng Mạt Nhi liền lạnh lùng nói lần nữa: “Cần tôi phải nói lần thứ hai à?”
Sắc mặt Hướng Mạt Nhi tái mét, cô ta không biết tại sao Phó Huân lại trở mặt nhanh như vậy nhưng cũng không dám hỏi nhiều cái gì, liền mờ mịt vô tội gật đầu một cái, sau đó bắt đầu mặc quần áo vào.
Phiền muộn trong lòng Phó Huân vẫn không chút nào thuyên giảm, hắn kẹp điếu thuốc đi ra ban công ngoài trời, định nhờ vào chút gió lạnh để làm mình thanh tỉnh.
Độ cao mấy chục tầng đưa ánh sáng lưu động không ngừng ở thành phố Trung Nam thu hết vào trong tầm mắt, khói mù lượn lờ bốn phía xung quanh Phó Huân, ánh mắt Phó Huân thanh lãnh quan sát cảnh đêm thành phố Trung Nam.
Kỳ thực đã sớm quen với loại cảnh đêm cô độc này, nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này Phó Huân lại cảm thấy trống vắng, gió lạnh tập kích từ bốn phía lưu động trong không khí thấm vào máu thịt từng cơn ớn lạnh rùng mình…
Tình cảm từ xa xỉ vào giản đơn, tựa hồ rất khó để thích ứng…Phó Huân nghĩ thầm, có lẽ là do không có Phó Nam ở bên đi.
Phải kết thúc nhanh chuyện trên tay rồi mau sớm đón Phó Nam trở lại bên người.
“Phó ca, vậy…vậy Mạt Nhi trở về.”
Sau lưng truyền tới thanh âm mất mác cùng mềm nhũn của Hướng Mạt Nhi, nhưng Phó Huân cũng chẳng quay đầu lại, chỉ trầm thấp ‘ừ’ một tiếng.
Hút hết điếu thuốc giữa ngón tay, lúc này Phó Huân mới xoay người trở về mép giường.
Không có hứng thú ra ngoài tiêu khiển, giờ phút này cũng không buồn ngủ chút nào, Phó Huân ngồi bên mép giường, lại tìm điếu xì gà ngậm ở giữa môi, nhưng khi hắn châm lửa lên lần nữa lại phát hiện cầm trong tay cư nhiên lại là chiếc bật lửa Giang Phi tặng hắn trước kia, cái hàng giả ‘cao cấp’ chỉ trị giá mười chín đồng chín đó.
Cố gắng quét sạch những tạp niệm trong đầu, kết quả lại bị chiếc bật lửa này bất ngờ không kịp đề phòng đánh cho trở về nguyên dạng, Phó Huân cố gắng nhớ lại tại sao mình để chiếc bật lửa này ở bên người, cuối cùng cho mình cái kết luận đó chính là, quên vứt đi, hoặc là giả bộ mang nó chỉ để tạo một cái giả tưởng cho Giang Phi…
Chỉ có hai loại khả năng này.
Nhìn chiếc bật lửa trong tay, Phó Huân lại đột nhiên nghĩ tới hai bức tranh ở trong khung ảnh, suy nghĩ tiếp theo giống như mất khống chế vậy, trong nháy mắt lại trở về quá khứ.
Tên thiếu gia giàu có độc mồm độc miệng, luôn làm khó dễ mình thuở nhỏ đó, sau nhiều năm lại nói với mình, ban đầu cậu ta chưa từng ghét mình.
Nếu đã không ghét thì năm đó xảo quyệt cay nghiệt là vì sao?
Phó Huân định thông qua việc đọc tin tức trên điện thoại để dời đi sự chú ý của mình nhưng ngón tay lại không chịu khống chế mà mở album ảnh ra, trong đó có một tấm hắn tâm huyết dâng trào chụp trộm Giang Phi lúc ngủ say, trong hình hai mắt Giang Phi nhắm nghiền, dung nhan khi ngủ trầm tĩnh an nhiên, lại thêm ánh ban mai bên cạnh chiếu vào khiến cho gò má trắng nõn thậm chí có thể thấy lông tơ nhỏ bé tựa như trẻ sơ sinh…
Trong lòng Phó Huân rạo rực một trận sốt ruột dị thường, nhìn chằm chằm hình một lúc lâu, lại đột nhiên nhớ tới trước kia có quay một đoạn video hắn cưỡng bách Giang Phi cởi hết quần áo ở trước người hắn.
Đó là video từ rất lâu trước kia, mặc dù hiện tại quan hệ giữa hắn và Giang Phi đã có sự hài hòa nhưng đoạn video hắn cưỡng bách Giang Phi này vẫn tồn tại như cũ trong điện thoại di động của hắn không bị xóa đi.
Mới xem được nửa, Phó Huân liền cảm thấy cả người nóng ran, hắn nhanh chóng tắt video đi, cũng vì cái phản ứng sinh lý vội vàng của mình mà cảm thấy xấu hổ, trong cơn tức giận liền trực tiếp xóa bỏ video.
Dục vọng càng sốt ruột, Phó Huân càng cảm thấy tức giận, cuối cùng liền vọt vào phòng tắm dội nước lạnh gần mười phút, nhưng sau khi trở lại trên giường, tinh thần của Phó Huân vẫn giống như bị Giang Phi đánh cắp như cũ vậy.