Mục lục
Tránh Sủng II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới vừa nói điện thoại với Diệp Phong Miên xong, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên lần nữa.

Lần này là Phó Huân.

Giang Phi cực kỳ sợ hãi, nếu Phó Huân gọi điện thoại sớm nửa phút thì sẽ bị cuộc gọi của cậu cùng Diệp Phong Miên báo đường dây bận, đến lúc đó khẳng định lại tránh không khỏi một trận khiển trách cùng tra hỏi của Phó Huân.  

Giang Phi bất an nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, Phó Huân bên kia đã trầm giọng nói: “Cho cậu cái địa chỉ, cậu lập tức đi ngay, bên kia sẽ có người tiếp ứng cậu.”

Giang Phi thận trọng nói: “Xin hỏi…có chuyện gì sao?”

“Cậu đến thì biết.”

Phó Huân nói như vậy rồi, Giang Phi cũng không dám hỏi nữa, vội vàng nói: “Được, tôi lập tức tới.”

“Đúng rồi.” Phó Huân bỗng nhiên nói tiếp: “Đừng quên bôi thuốc cho mình.”

Giang Phi vừa định đáp lại một câu ‘cảm ơn Phó tổng đã quan tâm’, liền nghe Phó Huân lại không nóng không lạnh nói: “Trên người bên trái một khối xanh bên phải một khối tím, chỉ cảm thấy quá xấu, nhìn liền mất khẩu vị.”

Giang Phi tức giận không nhẹ, trên người cậu bây giờ không có lấy một chỗ da tốt, nguyên nhân căn bản nhất chẳng lẽ tên đầu sỏ này không biết sao?

“Thật xin lỗi Phó tổng, tôi sẽ bôi thuốc đúng giờ.” Giang Phi thấp giọng nói.

Phó Huân cảm thấy chán ghét cậu như vậy, Giang Phi ngược lại càng không muốn bôi thuốc cho vết thương của mình, tình nguyện phó mặc cho thời gian, kéo dài mấy tháng rồi tự động biến mất, để Phó Huân hắn chán ghét đến cực điểm, tốt nhất để hắn sau này không còn hứng muốn động mình nữa, tiếp tục tìm những tiểu tình nhi băng thanh ngọc khiết của hắn đi.

Trong điện thoại Giang Phi hèn mọn ngoan thuận, điều này khiến Phó Huân hết sức hài lòng, sau cũng không nói lời gì khó nghe nữa, chỉ bảo Giang Phi sớm đến địa chỉ hắn nói.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Giang Phi không dám chậm trễ chút nào, lập tức thay quần áo khác rời khỏi nhà…Cậu hiện tại không thể để Phó Huân tìm được bất cứ lý do gì giày vò mình.

Dựa theo lời nói của Phó Huân ở trong điện thoại, Giang Phi cuối cùng cũng đến trước một tòa cao ốc thương nghiệp ở khu sầm uất.

Nhìn tòa cao ốc hoành tráng ngất trời Giang Phi càng thêm mờ mịt, cậu không biết Phó Huân bảo mình tới nơi này để làm gì.

Trước cửa xoay có một nam nhân mặc âu phục giày da, trên cổ đeo thẻ công tác đứng ở đó, vừa nhìn đám người tới tới lui lui ra ra vào vào, vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay, tựa hồ đang đợi cái gì, Giang Phi nhớ tới Phó Huân nói sẽ có người tiếp ứng mình liền lập tức tiến lên hỏi.

Nam nhân quả thật đang đợi Giang Phi, sau khi thông qua thẻ căn cước Giang Phi trình ra xác nhận thân phận của cậu liền lập tức dẫn cậu vào cao ốc.

Giang Phi yên lặng đi theo sau lưng nam nhân, sau khi vào thang máy không nhịn được thận trọng hỏi: “Xin hỏi bảo tôi tới là có chuyện gì không?”

Nam nhân nghi ngờ cau mày: “Chẳng lẽ chính cậu cũng không biết?”

Lúc này cửa thang máy mở ra, nam nhân sải bước đi ra ngoài, Giang Phi cũng không hỏi nữa, tiếp tục yên lặng đi theo sau lưng nam nhân.

Tầng này tựa hồ chuyên dùng để các nghệ sĩ minh tinh chụp hình,  ảnh tạp chí và các loại poster tuyên truyền, có thể thấy vài chỗ chụp hình dựng màn sân khấu, nhân viên làm việc đẩy xe chứa đầy quần áo đi tới đi lui, trong mấy phòng hóa trang, thợ trang điểm đều hừng hực vội vàng.

Một diễn viên nhỏ nổi giận với trợ lý, nữ trợ lý kia cúi đầu khóc thút thít, nhưng không dám lên tiếng nào, đứng ở bên cạnh nàng, mặc cho nàng chỉ lỗ mũi không tiếc mắng chửi.

Tiết tấu trong khu chụp hình nhanh nhẹn, Giang Phi thấy mà hoa cả mắt, khung cảnh huyên náo cùng đám người đông đúc khiến cậu cảm thấy có chút hít thở không thông.

Cậu vẫn là thích cái phòng trọ nhỏ đó của mình, mặc dù vắng vẻ cùng cô đơn, nhưng lại có thể cho cậu có cảm giác an toàn vô tận.

Cuối cùng, Giang Phi bị nam nhân kia dẫn vào bên trong một phòng hóa trang, căn phòng này rất rộng rãi, đóng cửa lại thì an tĩnh hơn rất nhiều, bên trong cũng chỉ có ba người, một nam nhân trẻ tuổi ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía cửa, còn hai thợ làm tóc cùng thợ tạo hình thì đang trang điểm trên mặt trên đầu hắn.

Giang Phi suy đoán ngồi cái ghế này, khẳng định là một tiểu minh tinh có chút danh tiếng.

Nam nhân đưa Giang Phi tới bên cạnh nam nhân trẻ tuổi kia, nhẹ giọng nói: “Giang tiên sinh, tôi đã mang người công ty sắp xếp tới cho ngài.”

Nam nhân thờ ơ quay đầu nhìn về phía Giang Phi.

Giang Phi thấy rõ bộ dáng của tiểu minh tinh, nhất thời cả kinh…người này không phải là người đêm đó Phó Huân mang tới phòng cậu sao, ở buổi lễ trao giải đêm đó cũng có cậu ta, chắc lúc đó cũng là đi cùng với Phó Huân.

Đây chắc là tình nhân bí mật của Phó Huân đi…

“Người này được không?” Giản Húc quan sát Giang Phi từ đầu tới chân một phen, cau mày hiển nhiên không hài lòng lắm: “Nhìn da thịt non mịn văn văn nhược nhược, làm phụ tá của tôi là phải làm rất nhiều chuyện, đừng chưa được mấy ngày đã không chịu nổi rồi chạy mất.”

Phụ tá?

Nghe được cái từ này, đại não Giang Phi liền mờ mịt, cũng lập tức ý thức được, Phó Huân gọi mình tới nơi này, là để mình làm phụ tá cho tình nhân của hắn.

Đùa gì thế? Đừng nói cậu không biết làm phụ tá của minh tinh là làm gì, cho dù biết, cũng không có khả năng đột nhiên đổi nghề, cậu còn một đống bản vẽ phải bắt đầu làm việc, nào có thời gian gì để làm những công việc khác.

Hơn nữa loại công việc phụ tá cho nghệ sĩ này, trên bản chất chính là làm một ngày hai mươi bốn giờ, kêu lúc nào là đến lúc đó, so với giúp việc bên người còn phải phục vụ chu đáo hơn.

“Đây là phía trên công ty đặc biệt sắp xếp cho ngài, làm việc khẳng định không tệ.” Nam nhân nở nụ cười nói.

Nghe được hai chữ ‘đặc biệt’, sắc mặt Giản Húc liền khá hơn, bởi vì phụ tá này là kim chủ của hắn – Phó Huân thương hắn công tác vất vả mới cố ý sai người sắp xếp cho hắn, coi như ‘chất lượng’ không được, hắn cũng không nên trả lại hàng, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Phó Huân.

“Vậy thì lưu lại đi, trước dùng một đoạn thời gian thử xem.” Giản Húc nhàn nhạt nói: “Nếu như làm việc không được, tôi cũng không trả lại, cậu lại bảo công ty an bài cho tôi một người khác là được.”

“Không thành vấn đề, vậy tôi trở về, người bên này giao cho ngài.” Vừa nói, nam nhân vừa quay đầu nhìn về phía Giang Phi, không nóng không lạnh nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là phụ tá sinh hoạt của Giản tiên sinh, buổi chiều có thời gian đến bên bộ phận tài nguyên nhân lực làm thủ tục nhận chức.”

Sau khi rời đi, Giản Húc hỏi Giang Phi: “Cậu tên gì?”

“Thưa Giản tiên sinh, tôi tên Giang Phi, Giang trong giang thủy, Phi trong thị phi.” Giang Phi ôn hòa lễ độ nhẹ giọng nói: “Cái đó…xin hỏi tôi…có thể đến phòng vệ sinh một chuyến không?”

Giản Húc mặt đầy không vui: “Đi đi đi đi, thiệt là, hiện tại còn chưa bắt đầu làm việc đã biết trốn việc rồi.”

Giang Phi muốn giải thích, nhưng lo lắng mình ăn nói vụng về, càng nói càng loạn, liền chỉ đáp một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời khỏi phòng hóa trang.

Ra khỏi cửa, Giang Phi hỏi một tên nhân việc làm việc mới tìm được vị trí của phòng rửa tay, sau khi vào phòng, Giang Phi liền rút điện thoại ra, chuẩn bị lời muốn nói một hồi rồi gọi điện thoại cho Phó Huân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK