Thậm chí trong lúc vô tình, nỗi nhớ nhung về Giang Phi đã hoàn toàn tước mất sự chú ý của hắn dành cho Phó Nam.
Nếu như không có phần áy náy với Phó Nam chống đỡ thì hiện tại ngay cả ứng đối với Phó Nam Phó Huân cũng chẳng có tinh lực.
Tối hôm đó, Phó Huân trở lại biệt thự rất muộn.
Phó Huân cũng không lập tức đến phòng ngủ, mà đến thư phòng trước.
Một lát sau, cửa thư phòng liền vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền tới thanh âm của Phó Nam: “Ca, anh có ở trong không?”
Kỳ thực Phó Nam cũng chưa nghỉ ngơi, mấy ngày nay cậu rất khó ngủ, một là cái cảm giác mình với Phó Huân càng ngày càng cách xa, thứ hai là một cỗ sợ hãi không rõ ngọn nguồn khiến cậu luôn cảm giác có chuyện bất lợi nào đó sắp xảy ra.
Bây giờ, chỉ có thật sự xác định quan hệ giữa mình và Phó Huân, Phó Nam mới cảm thấy an lòng, cậu biết tuy Phó Huân là người hiểm ác nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần trở thành người yêu trên danh nghĩa thật sự của hắn thì cho dù sau này Phó Huân không còn áy náy vì chuyện quá khứ với cậu nữa thì với quan hệ người yêu kia, hắn không thể không nghe không hỏi với mình.
Ở bên cạnh Phó Huân, cậu cần một quan hệ danh chính ngôn thuận chứ không phải chỉ dừng ở loại quan hệ ngay cả máu mủ cũng không có, đó là dựa vào áy náy để duy trì quan hệ ‘anh em’.
Sau khi được Phó Huân cho phép, Phó Nam đẩy cửa đi vào.
Phó Nam phát hiện Phó Huân cũng không làm việc mà tựa lên ghế bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm hút thuốc. Phó Nam mặc trên người bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, đầu tóc có phần bù xù, cậu nhấc chân đi tới cạnh Phó Huân, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ca…Có tâm sự gì sao?”
Thanh âm Phó Nam rất nhẹ, mang một loại ôn nhu an ủi lòng người.
“Không có gì.” Phó Huân giơ tay vỗ lên mu bàn tay Phó Nam đặt trên vai hắn một cái, sau đó tiếp tục hút thuốc: “Chỉ là muốn yên tĩnh một mình.”
“Ca, có tâm sự gì có thể nói với em.” Phó Nam ôn nhu nói: “Vẫn tốt hơn là giấu ở trong lòng,”
Phó Huân không nói gì, hắn hút liền hai điếu thuốc, mang con ngươi có phần uể oải mất lực mà dựa vào lưng ghế.
“Là chuyện có liên quan đến Tiểu Phi ca sao?”
Trừ Giang Phi, cũng chỉ có Giang Phi, đây là chuyện mà tất cả những người bên cạnh Phó Huân đều có thể nhìn ra được.
Phó Huân như vậy, Phó Nam thậm chí còn không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Phó Huân nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Mấy ngày qua anh luôn suy nghĩ về chuyện trước kia, anh phát hiện…”
Phó Nam cho rằng Phó Huân định nói chuyện quá khứ với mình, nhưng kế tiếp lại thấy Phó Huân tiếp tục nói: “Anh vẫn luôn thương hại Giang Phi, vẫn luôn, vẫn luôn…Nhưng hình như anh chưa từng đối tốt với em ấy.”
Lúc này Phó Huân bị một hớp khói làm cho sặc, hắn đứng dậy ho kịch liệt, hai mắt vì ho khan mà đỏ bừng.
Bàn tay xuôi bên người của Phó Nam ngày càng nắm chặt lại. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận mình bị đánh bại bởi một kẻ đã chết nhưng hiện tại cậu ta đúng là ghen tị đến hận không thể đi quật thi thể Giang Phi lên.
“Anh…là tên khốn kiếp…” Một tay Phó Huân ôm trán, nỗi nhung nhớ tựa như lâm vào ngõ cụt, hắn thống khổ nói: “Anh quá nhớ em ấy, quá nhớ em ấy rồi…”
Phó Nam vẫn luôn biết, nhưng cậu lại không muốn thừa nhận, kỳ thực Phó Huân căn bản không yêu cậu, cái gọi là đính hôn, cái gọi là sống bên nhau trọn đời, đều là Phó Huân bồi thường cho cậu.
Hiện tại Phó Nam cũng chỉ có thể nắm chặt phần áy náy trong lòng của Phó Huân đối với cậu ta, nếu không cậu sẽ chẳng là gì cả trong lòng của hắn.
“Ca, em cũng vậy…” Phó Nam nhẹ giọng nói: “Em vẫn nhớ cuộc sống khi còn bé được sống chung với Tiểu Phi ca.” Phó Nam gấp gáp hy vọng Phó Huân nhớ lại bộ mặt xảo quyệt của Giang Phi lúc đó, thế nhưng…
“Tiểu Nam.” Phó Huân quay đầu nhìn Phó Nam, ánh mắt lộ ra vẻ áy náy, hắn ngưng mấy giây mới nhẹ giọng nói: “Đính hôn…hủy đi.”
Phó Nam giật mình: “Hủy…hủy đi?”
“Anh không thể nào mang nỗi nhớ nhung với Giang Phi mà sống chung với em được, anh đã có lỗi với Giang Phi rồi, không thể tổn thương thêm em nữa.” Ánh mắt Phó Huân tối lại: “Trừ Giang Phi ra, anh không yêu được ai khác nữa rồi.”
“Ca, em không quan tâm.” Phó Nam nắm lấy cánh tay của Phó Huân, trong lòng có phần hoảng hốt: “Chúng ta đã nói rồi mà, theo thời gian, em sẽ thay cho Tiểu Phi ca chăm sóc anh, ca anh đã đáp ứng dùng phần đời còn lại bồi thường em…Ca lại muốn vứt bỏ em sao?”
Phó Nam chưa từng nghĩ tới, chỉ mới qua một ngày, Phó Huân lại lật đổ những cam kết với cậu, thật giống như nỗi nhớ nhung của hắn dành cho Giang Phi lúc nào cũng thao túng quyết định của hắn, cũng khiến Phó Huân hãm sâu vào hối hận không thể nào thoát ra.
Thời gian trôi qua càng lâu, phần tình cảm của Phó Huân dành cho Giang Phi càng thêm sâu sắc, hắn càng thống khổ, càng thanh tỉnh, và cũng càng…tuyệt tình.
Phó Nam khóc, nước mắt rơi lã chã, Phó Huân thấy vậy liền đứng dậy, giơ tay lên lau nước mắt cho Phó Nam, cũng ôn nhu nói: “Anh sẽ không vứt bỏ em, sau này anh sẽ chăm sóc em, có thể cho em tất cả những gì em muốn, chỉ là không lấy danh nghĩa người yêu nữa, mà là một người anh. Tiểu Nam, em là người thân quan trọng của anh.”
Đây không phải là quan hệ mà Phó Nam mong muốn. Bởi vì không thể nào trở thành độc nhất vô nhị trong lòng Phó Huân nên chỉ có thể làm người yêu của hắn, đạt được tình yêu thật sự của hắn rồi mới tính đến chuyện củng cố.
“Ca, trước chúng ta cứ kết hôn được không…” Phó Nam nghẹn ngào: “Sau khi kết hôn, nếu ca còn nhớ Tiểu Phi ca, không muốn thấy em nữa, em có thể đi xa, chờ đến lúc nào đó ca cần em, em sẽ trở lại, được không?”
Từng tiếng của Phó Nam đều khiến người ta đau lòng, đây là vũ khí mà Phó Nam tự cho rằng là thứ tốt nhất để đối phó với Phó Huân.
“Tiểu Nam…” Phó Huân yên lặng chốc lát, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
“Nhưng ca, mấy ngày nữa chúng ta phải đính hôn rồi, tạm thời hủy bỏ nhất định sẽ bị người khác chỉ trích.”
“Em không phải sắp sinh nhật sao?” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Anh sẽ cho người đổi lễ đính hôn thành sinh nhật em, phát thiệp mời lần nữa, anh sẽ khiến mọi người biết em quan trọng với anh như thế nào…”
Phó Nam nghẹn ngào đến không nói được câu nào nữa…Hối hận vì lúc nãy đã tới thư phòng.
“Ca, em…”
“Anh ra ngoài một chuyến.” Phó Huân chợt nói, hắn vỗ bả vai Phó Nam một cái: “Em mau về nghỉ đi, em xem em mặc ít như vậy, coi chừng bị lạnh đấy.”
“Đã trễ lắm rồi, ca còn muốn đi đâu?”
“Chuyện làm ăn.”
Phó Huân giải thích, sau đó trấn an Phó Nam mấy câu liền vòng qua Phó Nam rời khỏi thư phòng.
Sau khi ra khỏi biệt thự lên xe riêng, Phó Huân liền cho tài xế đưa hắn đến khách sạn, cũng ở trên đường gọi điện cho Tề Tịch, định bảo Tề Tịch tới trò chuyện với hắn.
Thế nhưng…
“Xin lỗi Phó ca, tôi…tôi bị cảm, cực kỳ nặng…”
Bên đầu điện thoại, thanh âm Tề Tịch cực kỳ yếu ớt.
Phó Huân không suy nghĩ nhiều, cũng không tra hỏi Tề Tịch, trực tiếp cúp điện thoại.
—————————
Phó Nam khi trở lại phòng ngủ đã bị tức giận cùng đố kỵ thao túng, cậu ta giống như phát điên mà ném vỡ đèn bàn bên giường, cũng vớ ly nước trên bàn ném vào cửa sổ sát đất cách đó không xa. Lúc còn rất nhỏ, Phó Nam đã hận Giang Phi, sống trong cừu hận cùng sợ hãi, sợ rằng Giang Phi sẽ cướp đi ca ca duy nhất của cậu, cho nên không chừa thủ đoạn nào để chia rẽ Giang Phi và Phó Huân.
Hiện tại, Giang Phi đã chết rồi, nguyên tưởng rằng cuộc đời của kẻ chiến thắng như mình sẽ bắt đầu từ đây, thế nhưng sự thật lại khiến cậu ta thấy rõ hơn thất bại của mình.
————–
Khi xuống máy bay thì đêm đã khuya, Giang Phi chỉ cảm thấy không khí lạnh lạ thường, ngay cả hô hấp cũng có phần không thông. Mấy tháng rồi, rốt cuộc cũng trở về thành phố này lần nữa.
“Chỗ này đáng ghét như vậy sao?” Phó Thâm Trạch nhìn sắc mặt bi thương của Giang Phi, cười nhạt: “Cháu như vậy khiến ta rất lo lắng đến thời điểm gặp Phó Huân, cháu còn có thể đứng vững không.”
“Tại sao cháu không đứng vững được?” Giang Phi hít sâu hai cái: “Đứng không vững phải nói đến bên chột dạ kia.”
Trong đoạn dây dưa qua lại với Phó Huân, cho tới giờ cậu chưa từng thấy hổ thẹn.
Phó Thâm Trạch đưa Giang Phi vào một khách sạn xa hoa, ôm cậu đang không an phận vào phòng Tổng thống nằm giữa hai gian phòng, thủ hạ thì ở các gian còn lại cùng tầng.
“Từ khi bắt đầu xuống máy bay, nhất cử nhất động của ta đều sẽ bị người của Phó Huân theo dõi.” Phó Thâm Trạch nói với Giang Phi: “Ta mang theo bao nhiêu người tới, chia ra gồm những người nào, cũng đều có người hồi báo rõ ràng lại cho Phó Huân.”
“Ý Tứ thúc là, không chờ đến ngày tham gia hôn lễ của hắn, Phó Huân có thể đã phát hiện ra cháu rồi?”
“Hắn có thể biết ta mang con nuôi tới, nhưng sẽ không lập tức nhận ra được cháu chính là Giang Phi, nhưng dù vậy, ta vẫn phải phòng trước.” Phó Thâm Trạch không biết lấy đâu ra một viên nhộng dinh dính lớn gấp hai lần viên nhộng bình thường: “Bên trong bao con nhộng này có khí theo dõi, cháu nuốt nó xuống, viên con nhộng này sẽ ở bên trong cơ thể cháu bốn mươi tám giờ, trong khoảng thời gian này lúc nào ta cũng có thể biết hành tung của cháu, như vậy chờ đến khi Phó Huân bắt được cháu, ít nhất ta có thể biết cháu bị kẹt ở đâu.”
Sắc mặt Giang Phi có phần mất tự nhiên: “Cháu biết khi Phó Huân thấy cháu có thể sẽ gặp bất ổn, nhưng hắn sắp phải đính hôn rồi sẽ vẫn bắt cháu sao? Không đến mức đó đâu.”
“Nó yêu cháu, nhưng cháu lại không chịu đi với nó, tất nhiên là nó muốn bắt cháu đi rồi.”
Giang Phi cười thành tiếng: “Không, hắn không yêu.”
Nụ cười trên mặt Phó Thâm Trạch càng đậm hơn: “Nó không chỉ vẫn thích cháu, hơn nữa còn yêu đến điên dại, nó vì cháu mà ngay cả lễ đính hôn cũng đổi thành tiệc sinh nhật rồi.”
Nụ cười trên mặt Giang Phi cứng lại, lời này cậu nghe vào thật rợn cả tóc gáy.
“Tứ thúc chú…chú sao lại biết?”
Phó Thâm Trạch cười không nói, hắn nắm một tay Giang Phi, đặt viên con nhộng vào lòng bàn tay của cậu, xoay người đưa cốc nước trên bàn cho Giang Phi.
“Nuốt nó xuống đi.” Phó Thâm Trạch nhẹ giọng nói: “Chúng ta sẽ trò chuyện từ từ…”
Xế chiều ngày thứ hai, thủ hạ Phó Huân tới khách sạn Phó Thâm Trạch ở đưa thiệp mời, là một tấm thiệp mời đến buổi tiệc sinh nhật.
Giống như lời Phó Thâm Trạch đã nói với Giang Phi, lễ đính hôn ban đầu đã bị đổi thành một buổi tiệc sinh nhật cử hành cho Phó Nam. Thiệp mời vẫn là lấy danh nghĩa của Phó Huân viết, bên trên còn có tên của Phó Nam, là em trai của mình.
Đọc xong nội dung trên thiệp mời, Giang Phi chỉ cảm thấy trào phúng: “Vốn là người muốn nắm tay cả đời lại đột nhiên biến thành anh em, hắn đúng là muốn bỏ thì bỏ mà.”
Phó Thâm Trạch biết trước đó rồi cũng khiến Giang Phi tin lời Phó Thâm Trạch nói với cậu tối qua, bên người Phó Huân có nằm vùng của Phó Thâm Trạch, mặc dù cậu không biết là ai nhưng lúc Phó Thâm Trạch nói thì thấy hắn rất tự tin, từ đó Giang Phi liền kết luận người nọ nhất định là tâm phúc cực kỳ quan trọng bên cạnh Phó Huân.
“Cho nên cháu hẳn có thể tưởng tượng được, khi nó phát hiện cháu còn sống…” Phó Thâm Trạch cười âm hiểm: “Nó sẽ…”
“Đừng nói, cháu không muốn biết.” Giang Phi bỗng nhiên ngắt lời, sắc mặt chuyển thành tái nhợt, cậu nhìn Phó Thâm Trạch, đáy mắt lộ ra vẻ bất an: “Tứ thúc, chú chắc chắn có thể bảo vệ cháu không bị hắn dây dưa lần nữa không?”
“Điều này cần cả một quá trình.” Phó Thâm Trạch nói: “Cần cháu liên tục phối hợp với ta, nếu như thống khổ ngắn ngủi có thể đồi được cuộc sống bình yên thì đó cũng là đáng giá.”
“Đã rõ thưa Tứ thúc…”
Chạng vạng tối hôm ấy, Giiang Phi liền rời khỏi khách sạn hóng mát, hai ngày nay cậu vẫn luôn nằm chết dí ở khách sạn không ra khỏi cửa, mà ngày mai sẽ phải đi dự tiệc, cậu cần phải điều chỉnh tâm trạng mình thật tốt.
Ít nhất thời điểm gặp lại tên khốn kia, cậu sẽ không mềm yếu theo bản năng một lần nào nữa.