Người phụ trách ngục giam biết thân phận của Phó Huân, dựa theo yêu cầu của Phó Huân, an bài cho hắn cùng Giang Hải Tông gặp mặt tại phòng gặp, không cần cách thủy tinh, hai người ngồi đối mặt nhau.
Giang Hải Tông ban đầu còn không nhận ra Phó Huân, chỉ là cảm thấy hắn quen mắt, cho đến khi Phó Huân nói tên mình ra, Giang Hải Tông mới bừng tỉnh đại ngộ.
Giang Hải Tông nhìn Phó Huân mặt không cảm xúc, ánh mắt vui mừng quan sát một phen, cười nhẹ giọng nói: “Biến đổi thật lớn, vô luận là hình dáng hay khí chất…Mấy năm này, Phó gia hẳn không bạc đãi con đi.”
Phó Huân cười nhạt: “Hơn mười năm, không nghĩ tới thương nhân giàu có một phương năm đó hừ, thành tù nhân trong ngục, đây nhất định là báo ứng, vẫn là báo ứng…”
Nụ cười trên mặt Giang Hải Tông dần dần biến mất, cũng nhìn ra được Phó Huân lần này tới không phải đặc biệt hỏi thăm sức khỏe ông, có lẽ là thừa cơ hãm hại, hoặc là khởi binh hỏi tội.
Giang Hải Tông biết Phó Huân nhất định vẫn còn đang vì cái chết của mẹ nuôi Phó Thu Uyển mà căm ghét mình, cảm thấy mình phụ lòng nàng, mà Phó Huân cũng nhất định đã sớm biết chuyện Phó Nam tự sát, món nợ này cuối cùng phải tính ở trên đầu Giang gia, như vậy xem ra, Phó Huân đích xác là căm ghét người Giang gia.
Giang Hải Tông bỗng nhiên rất lo lắng cho Giang Phi…
“Ngồi tù nhiều năm như vậy.” Giang Hải Tông cúi đầu nhìn mặt bàn, bình tĩnh nói: “Ta cũng nghĩ là báo ứng.”
“Ông là tội chết, mấy năm tù cũng không xóa hết nợ của ông.”
“Không nghĩ tới con hận ta đến mức này.” Giang Hải Tông ngẩng đầu nhìn Phó Huân: “Hai năm con ở Giang gia kia, ta cảm thấy mình đã đủ tốt với con…Phó Nam tự sát sau đó, ta cũng hết sức khổ sở.”
“Tôi sẽ không vòng vo ở nơi này với ông.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Tôi trực tiếp hỏi ông, năm đó vợ ông đổi thuốc của mẹ tôi, khiến mẹ tôi sau đó suy tim mà chết, chuyện này ông biết không?”
Giang Hải Tông sửng sốt, ông kinh ngạc nhìn Phó Huân.
Ánh mắt Phó Huân lạnh thấu xương, dường như muốn xuyên thủng ánh mắt chăm chú của Giang Hải Tông, trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn cũng nhìn thấy trong mắt Giang Hải Tông lóe lên tia khác thường.
Khóe miệng Giang Hải Tông giật giật mấy cái: “Cái…cái gì A Hiểu hại chết Thu Uyển này…cái này không thể nào a, con nghe ai nói? Có bằng chứng không?”
“Ông biết nó.” Phó Huân chậm rãi nói: “Bất quá là sau khi mẹ tôi chết mới biết, tôi nhớ năm đó là tháng thứ ba tôi tiến vào Giang gia, ông cùng vợ ông cãi nhau một trận lớn, bởi vì ngày đó là sinh nhật của Phó Nam, cho nên tôi nhớ rất rõ, tôi ở cửa thư phòng ông nghe được ông mắng bà ta là độc phụ, mắng bà ta là hung thủ giết người…Lúc ấy tôi không nhớ quá nhiều, bây giờ nhớ lại…”
“Nhiều năm như vậy, con khẳng định nhớ lầm rồi.” Giang Hải Tông ngắt lời Phó Huân: “Cái chết của Thu Uyển không có bất kỳ liên quan gì đến A Hiểu, nàng cũng là người bị hại, ta cũng thật sự xin lỗi nàng…Nếu như con muốn tìm một hung thủ cho cái chết của mẹ con, vậy thì nhắm vào ta đi, là ta phụ lòng nàng, làm hại nàng uất ức mà mất đi, ta mới tính là hung thủ…”
“Ông không cần phải ở nơi này giả mơ hồ câu hỏi của tôi, ông rất rõ tôi đang hỏi cái gì.” Phó Huân nói: ‘Nếu ông không chịu nói, vậy tôi liền phái người đi hỏi bà vợ của ông, mặc dù bà ta hiện tại đầu óc có vấn đề, nhưng có lẽ chính nhờ vậy mà ngược lại có thể không chút nghĩ ngợi nào nói thật ra.”
“Ngươi…ngươi…”
“Không được nữa thì tôi liền đến hỏi con trai ông.” Phó Huân âm hiểm cười nói: “Tôi xem cậu ta có biết mẹ mình tạo nghiệt hay không, nghiêm hình tra khảo, cậu ta chắc có thể nôn ra một vài tin tức có giá trị đi.”
Nói xong, Phó Huân đứng dậy định rời đi, Giang Hải Tông nóng nảy, lớn tiếng nói: “Chuyện này không liên quan đến Giang Phi, khi đó nó vẫn chỉ là một đứa trẻ nó không biết cái gì hết!”
Phó Huân không để ý đến Giang Hải Tông, xoay người liền muốn rời khỏi, lúc này Giang Hải Tông tuyệt vọng nói: “Ta nói, ta khai toàn bộ.”
Phó Huân lúc này mới ngồi lại chỗ đối diện Giang Hải Tông.
Giang Hải Tông thừa nhận vợ mình âm thầm mua chuộc người giúp việc bên người Phó Thu Uyển, đổi thuốc của Phó Thu Uyển, không chênh lệch bao nhiêu với điều tra mà thủ hạ Phó Huân điều tra được.
Giang Hải Tông cũng là sau này tình cờ một lần vợ mình nói lỡ miệng mới biết, nhưng để giữ gìn gia đình, mới một mực cho vợ giấu bí mật này.
“Cũng là bởi vì ta…” Giang Hải Tông bi thương nặng nề lẩm bẩm: “Cũng là bởi vì ta…Giang gia mới biến thành như vậy, đích xác là báo ứng, báo ứng a…”
Phó Huân cười, nụ cười từ bi thương đến dữ tợn: “Báo ứng mà một đám tiện nhân các ngươi đều còn sống, có tư cách gì nói báo ứng, Giang Hải Tông, mười cái mạng nhà ông cũng không đủ trả món nợ máu này.”
Giang Hải Tông trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì với ta cũng được, đợi ta ra tù băm ta thành tám miếng cũng được, nhưng hiện nay A Hiểu mất chí rồi, cái gì cũng không biết, do ta mới gây nên cái bi kịch này, ngươi…ngươi cái gì cũng hướng ta mà làm có được hay không?”
“Tôi tất nhiên sẽ không hạ thủ với một bệnh nhân tâm thần không cảm giác được thống khổ, hơn nữa coi như tố cáo bà ta rồi, với căn bệnh của bà ta cũng không tử hình được, động đến bà ta cũng không đạt được hiệu quả tôi mong muốn.”
Giang Hải Tông thở phào nhẹ nhõm.
“Hai vợ chồng các người hại chết mẹ tôi, con trai các người hại chết em trai tôi…Giang Hải Tông.” Phó Huân cười gằn tiếp tục nói: “Lén xin cai ngục hai nén hương đi, chờ nhận được tin con trai ông chết rồi đốt cho cậu ta…”
“Ngươi…ngươi có ý gì?” Giang Hải Tông trợn tròn hai mắt: “Ngươi có ý gì?”
Phó Huân không để ý đến ông, đứng dậy rời đi.
“Chuyện này không liên quan đến Giang Phi! Giang Phi khi đó vẫn còn là trẻ con, nó không làm sai cái gì cả!” Giang Hải Tông đứng lên, bởi vì dưới chân bị một cái xích cố định trên đất, cho nên đi chưa được hai bước liền ngã xuống đất, nhưng vẫn hướng về phía bóng lưng của Phó Huân hô to: “Đừng hại nó, nó cái gì cũng không biết, ta van cầu ngươi, ta van cầu ngươi…”
Sau khi Phó Huân rời đi, hai tên cai ngục liền đi tới lôi ông từ dưới đất dậy, Giang Hải Tông lập tức bắt lấy cánh tay cai ngục, gần như khóc lên: “Tên kia muốn hại con trai ta! Các ngươi phải ngăn hắn lại! Hắn muốn hại con trai ta a, không thể thả hắn đi a!”
Cai ngục thô bạo hất tay Giang Hải Tông, nghiêm giọng mắng: “Nổi cơn gì đàng hoàng chút đi!”
Giang Hải tông đau khổ cầu xin, đường cũng đi không vững, cuối cùng bị cai ngục thô bạo giữ tay đưa về phòng giam.
Phó Huân đến bệnh viện tâm thần mẹ Giang Phi tiếp nhận trị liệu trước, xác định hiện nay Nhan Hiểu đúng là đã là bệnh nhân thần chí không rõ, chưa tới năm mươi, tóc đã hoa râm, cả ngày ngồi ở đại viện dành cho người mắc bệnh tự do hóng gió, ánh mắt luôn đờ đẫn nhìn dưới mặt đất, trong miệng ngoại trừ lẩm bẩm hai chữ ‘Giang Phi’, còn lại không nói cái gì.
Phó Huân ra lệnh cho thủ hạ âm thầm liên lạc với người phụ trách bệnh viện này, kể từ hôm nay, dừng hết thuốc cùng toàn bộ công tác chữa trị của Nhan Hiểu, để mặc ở chỗ này tự sinh tự diệt.
Phó Huân uống chút rượu, thời điểm đi tới trước cửa phòng trọ Giang Phi đã là hơn mười giờ tối.
Giang Phi vừa ăn vừa xem truyền hình trực tiếp, bởi vì rảnh rỗi mà giao diện của điện thoại di động lại quá nhỏ, liền trực tiếp chuyển từ điện thoại sang TV, Diệp Phong Miên được phóng đại lên gấp bội, nhìn hắn đứng ở trước bàn trà nhỏ, ăn mì liền có tư có vị.
Chợt tiếng chuông cửa dọa cậu giật mình.