Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay đâu”, Lâm Ẩn gật đầu, Tạ Viễn vốn đã là cao thủ Thần cảnh, thiên phú cũng không tệ, đáng để anh bồi dưỡng.

Hơn nữa anh tin mình có thể khiến Tạ Viễn không hối hận với quyết định hôm nay.

“Cậu Ẩn, không biết khi nào chúng ta đột phá? Tuy Thanh Môn tôi không bằng nhà họ Lâm ở Lang Gia của cậu, nhưng mấy năm nay cũng có một ít báu vật quý giá và chút đan dược”, Tạ Viễn hơi lo lắng hỏi Lâm Ẩn.

Đến tận bây giờ lão vẫn hơi nửa tin nửa ngờ, theo lão thấy Lâm Ẩn vốn chỉ là một Thần cảnh đỉnh cao, sao có thể giúp lão đột phá một cảnh giới nhỏ được?

Chỉ là chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.

Nếu thật sự có thể bước vào Thần cảnh hậu kỳ, dù cống hiến cho Lâm Ẩn năm mươi năm thì sao chứ?

“Ha ha, Lâm Ẩn tôi muốn tăng lên một cảnh giới giúp ông còn chẳng cần ông tự bỏ vốn ra, tối nay, ngay tại nơi này, tôi sẽ giúp ông bước vào Thần cảnh hậu kỳ, đến lúc đó ông có thể có thù báo thù, có oán báo oán rồi”.

Lâm Ẩn cười ha ha, hai mắt loé lên ánh sáng rực rỡ, một dị quả trực tiếp bị Lâm Ẩn ném vào miệng Tạ Viễn, Tạ Viễn ngửi thấy một mùi hương nồng đậm, dị quả lập tức từ cổ họng chạy xuống bụng.

Lão cảm thấy trong bụng mình có một ngọn lửa đang bùng cháy, một luồng chân nguyên vô cùng to lớn truyền đến từ sau lưng.

Mà linh khí trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh từ đường đều bắt đầu chạy tới nơi này.

Tạ Viễn biết là Lâm Ẩn ra tay, vội vàng tịnh tâm tĩnh khí, nhắm mắt ngồi thiền.

“Vù vù!”

Linh khí tập trung đến từ bốn phương tám hướng chảy vào huyệt Bách Hội của Tạ Viễn dưới sự dẫn dắt của Lâm Ẩn, linh khí cuồng bạo tạo thành một cơn lốc nhỏ trong từ đường.

“Lui!”

Dù là Tạ Toàn, chú Hành hay người của Thanh Môn bảo vệ ở bên ngoài đều bị cơn lốc này làm liên tục lùi về sau, cuối cùng lùi đến cửa từ đường mới đừng vững lại được.

“Bảo vệ xung quanh từ đường, không được cho bất cứ một ai đến gần!”

Tạ Toàn nghiêm túc ra lệnh.

Ông ta biết nếu lúc một võ giả đột phá cảnh giới bị quấy rầy sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, tuy biết cụ ông đột phá có cậu Ẩn bảo vệ, nhưng ông ấy cũng không dám sơ suất.

“Vâng!”

Tuy tinh nhuệ Thanh Môn bảo vệ ở xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều biết trong từ đường đã xảy ra chuyện khó lường.

“Nếu lão tổ lại đột phá lần nữa, Thanh Môn chúng ta nhất định sẽ thống nhất Nam Dương!”, trong mắt chú Hành có ánh lửa loé lên.

Tuy Thanh Môn của bọn họ là thế lực đứng đầu Nam Dương, nhưng phe của bọn họ và phe trưởng lão không hợp nhau, vả lại Nam Dương cũng có hai ba lão quái vật Thần cảnh tọa trấn. Nếu Thanh Môn của bọn họ làm ra một vài chuyện quá đáng, chắc chắn sẽ khiến bọn họ hợp tác lại với nhau. Nhưng nếu cụ ông Tạ Viễn đột phá đến Thần cảnh hậu kỳ, một mình có thể trấn áp mấy Thần cảnh kia, Thanh Môn muốn thống nhất Nam Dương đương nhiên không ai dám cản trở rồi.

“Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi!”

Tuy Tạ Toàn không tỏ vẻ vui mừng như Chu Hành, nhưng vẫn không thể giấu đi sự phấn khởi trong mắt, khoảng thời gian này Thanh Môn không ngừng loạn trong giặc ngoài, ông ta cũng như đứng trên miếng băng mỏng, nhưng sau hôm nay, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.

Vào lúc hai người đứng tại chỗ nói chuyện.

Tạ Phong nghiêng ngả lảo đảo chạy tới từ đường, trên người vết sẹo chi chít, dính đầy máu tươi, nếu không nhờ có tu vi trên bảng Thiên chống đỡ thì có lẽ lúc này đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Tinh anh canh giữ bên ngoài từ đường cũng nhận ra Tạ Phong, giật mình chạy nhanh tới đỡ lấy ông ấy, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng lão Tạ Phong, sao ngài lại trở thành thế này?”

Tinh Thành là trụ sở chính của Thanh Môn bọn họ, ai có thể đả thương cao thủ trên bảng Thiên là trưởng lão Tạ Phong đến mức này.

“Môn chủ có ở đây không? Nói với Môn chủ đại trưởng lão làm phản rồi, các đệ tử canh giữ ở trụ sở chính đều đã bị bọn họ khống chế, bây giờ bọn họ đang dẫn người đánh tới từ đường!”

Nói xong, Tạ Phong liền hôn mê bất tỉnh.

Mà hai đệ tử phát hiện Tạ Phong nghe thấy hai tin tức này cũng luống cuống, đỡ lấy ông ấy chạy như điên đến từ đường.

Nhìn thấy Tạ Phong được hai tinh anh đỡ tới, Tạ Toàn và chú Hành đều giật mình, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Báo cáo Môn chủ, trưởng lão Tạ Phong nói đại trưởng lão làm phản rồi, đang dẫn người đánh tới từ đường!”, tinh nhuệ của Thanh Môn vội vàng nói.

“Cái gì!”, chú Hành giật mình nói: “Sao bọn họ dám?”

“Bọn họ có gì không dám chứ?”

Tạ Toàn nặng nề nói: “Hai cậu dẫn trưởng lão Tạ Phong vào trong từ đường trước đi”.

Nói xong, Tạ Toàn nhìn tinh nhuệ Thanh Môn đang canh gác xung quanh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là thời khắc sống còn của Thanh Môn chúng ta, chỉ cần cụ ông còn sống, nhánh của chúng ta sẽ không bị tiêu diệt, chỉ cần chúng ta kiên trì đến khi cụ ông đột phá, tất cả nguy cơ đều sẽ được giải quyết dễ dàng”.

“Nguyện sống chết cùng Thanh Môn!”

“Nguyện sống chết cùng Thanh Môn!”

Đệ tử Thanh Môn lớn tiếng la lên.

Đệ tử có thể được phái đến từ đường đều là những đệ tử trung thành với nhà họ Tạ, tuy bọn họ biết lần này có lẽ là cửu tử nhất sinh, nhưng không một ai lùi bước.

Mà đúng lúc này truy binh cũng đã tới, người cầm đầu chính là nhị trưởng lão Bành Trình mà Lâm Ẩn từng nhìn thấy trong trụ sở chính của Thanh Môn, mà Chu Phong bị Cổ Nguyên đả thương cũng đi theo bên cạnh Bành Trình, không hề giấu đi vẻ hưng phấn trên mặt.

Là cháu rể của Bành Trình, nếu lần này thành công, sau này ở Nam Dương ai còn dám chống lại hắn chứ.

“Bành Trình, ông thật to gan!”

Nhìn thấy Bành Trình, Tạ Toàn không thể giấu đi sự giận dữ.

Thanh Môn dời đến Nam Dương mấy trăm năm, Môn chủ vẫn luôn là nhà họ Tạ của bọn họ, còn vị trí đại trưởng lão thì do người của nhà họ Bành làm, nhưng bây giờ người của nhà họ Bành lại hợp tác với người của Yoga ra tay với bọn họ.

“Nhà họ Tạ các người quản lý Thanh Môn nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc đổi chủ rồi!”, Bành Trình hờ hững nói với Tạ Toàn: “Rõ ràng đều rút khỏi Long Quốc, vì sao người nhà họ Bành tôi chỉ có thể làm đại trưởng lão, còn Môn chủ qua các đời đều là người của nhà họ Tạ các người?”

“Phong thủy luân chuyển, hôm nay chính là ngày nhà họ Tạ ông bị diệt môn!”

Bành Trình lạnh lùng nhìn Tạ Toàn.

“Ông dám ra tay với tôi, chẳng lẽ không sợ sau này cụ Tạ sẽ ra tay với các người sao?”, Tạ Toàn hỏi lại.

“Ha hả!”

Bành Trình cười khinh bỉ: “Ông già của nhà họ Tạ các người bây giờ ốc khó mang nổi mình ốc, tưởng tôi không biết sao?”

“Quả nhiên là các người!”

Trong mắt Tạ Toàn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ngờ kẻ quấy rầy cụ ông Tạ Viễn đột phá thật sự là người của phe đại trưởng lão, nhưng không biết là Lãnh Phong hay là đại trưởng lão.

“Được rồi!”

Bành Trình nói với Tạ Toàn: “Đừng kéo dài thời gian nữa, bọn tôi vốn định mấy ngày nữa mới ra tay, không ngờ ông lại to gan giết chết đứa con trai duy nhất của vị kia, nhà họ Tạ các người vốn có thể giữ lại chút dòng máu, nhưng bây giờ vị kia đã ra lệnh rồi, nhà họ Tạ chó gà không tha”.

“Chó gà không tha, chỉ với các người sao?”

Tạ Toàn cực kỳ tức giận, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Bên phía bọn họ có ông ta và chú Hành là hai cao thủ trên bảng Thiên, còn có mấy võ giả bảng Thiên, tuy Bành Trình dẫn theo rất nhiều người, nhưng chỉ có hai võ giả trên bảng Thiên, chỉ cần ông ta có thể xử lý Bành Trình, bọn họ chưa chắc đã thua.

“Bọn họ không xử lý được ông, cộng thêm tôi thì sao?”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên, một võ giả trung niên mặc đồ Thiên Trúc bước ra từ phía sau đám người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ĐVC
Đinh Văn Cường Thịnh12 Tháng một, 2021 02:01
Ra tiếp đê tác giả ơi truyện đang hay
ĐVC
Đinh Văn Cường Thịnh11 Tháng một, 2021 03:40
Tác giả sao ko ra truyện nữa vậy
BÌNH LUẬN FACEBOOK