“Nghe nói sau lưng Thanh Diệp có cao thủ Địa Tiên, tuy cậu Ẩn có qua lại với núi Long Hổ, nhưng núi Long Hổ cũng không phải thế lực của bản thân cậu Ẩn, có lẽ lần này cậu Ẩn phải yếu thế rồi!”
Có dân mạng xem Lâm Ẩn như thần tượng lo lắng nói.
Người trong bí cảnh Côn Luân xem người ở thế giới thường là con kiến, Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân dùng sức chống lại cao thủ trong bí cảnh Côn Luân, khiến vô số người xem bọn họ như thần tượng.
Thanh Diệp chỉ là một người đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không nổi tiếng bằng cậu Ẩn rồi.
“Có video được đăng lên rồi!”
Không biết có ai trong lầu Phỉ Thúy lặng lẽ quay video lại, hơn nữa còn đăng lên mạng, thu hút vô số sự chú ý.
Trong ống kính.
Lâm Ẩn mặc đồ đen, mái tóc dài màu đen được buộc đơn giản ở sau lưng, đeo kính râm, bên chân là xác chết của cụ ông nhà họ Đồng. Còn Thanh Diệp thì mặc đồ trắng, dẫn theo một đám người nối đuôi nhau đi xuống từ trên lầu, sau đó là thiên tài tinh anh của các gia tộc võ đạo lớn, rồi đến chủ của các gia tộc tài phiệt của thế giới thường.
Nhìn thấy cái xác ngã trên đất bên cạnh Lâm Ẩn, trong mắt Thanh Diệp lóe lên ánh sáng sắc bén.
Võ giả trung niên có thực lực trên bảng Thiên của nhà họ Đồng nhìn thấy chỗ dựa thì chạy đến bên cạnh Thanh Diệp, quỳ xuống đất lớn tiếng khóc lóc: “Thưa cậu, cậu nhất định phải báo thù cho cụ ông của nhà chúng tôi! Tiệc rượu này là do cậu khởi xướng, Lâm Ẩn ra tay giết người trong lầu Phỉ Thúy này là đang coi thường cậu mà!”
“Bố, bố nhất định phải báo thù cho con!”, Chương Trình nhìn thấy bố mình ở trong mấy tài phiệt đi theo sau Thanh Diệp cũng vội vàng bật khóc.
“Câm miệng!”
Bố của Chương Trình quát khẽ, cười xòa với mọi người. Chương Trình không thấy chuyện gì đang diễn ra sao, ông ta chỉ miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn để đứng về phe ngài Thanh Diệp thôi, nhưng bây giờ người nào ở đây không có thân phận tương đương ông ta đâu, thậm chí rất nhiều người có thân phận còn cao hơn cả ông ta nữa, nơi này có đến lượt ông ta nói chuyện sao?
Thanh Diệp cũng híp mắt lại, lạnh nhạt nói với Lâm Ẩn: “Lòng bao dung của phủ quân hiện tại của Long phủ chỉ có nhiêu đó ư? Đường đường là cao thủ Nhân Tiên lại ra tay độc ác với cấp dưới của tôi như thế? Hay là cậu tưởng có núi Long Hổ chống lưng cho mình nên tôi không dám giết cậu?”
“Giết tôi! Chỉ với những người sau lưng anh ư? E rằng không ổn lắm đâu!”, Lâm Ẩn lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng con chó quỳ bên cạnh khi nãy có nói đúng một câu, tôi thật sự coi thường anh đấy, Long phủ mang theo biết bao nhiêu tài nguyên trong bí cảnh Côn Luân ra thế giới thường, với độ tuổi của anh lại chỉ tu luyện được đến mức này, thật sự khiến người ta hơi thất vọng, kêu người bảo vệ anh xuất hiện đi, trong mắt tôi anh cũng chỉ là một con kiến thôi!”
Nói xong, Lâm Ẩn ngáp một cái.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ngờ mâu thuẫn của Lâm Ẩn và Thanh Diệp lại dữ dội đến thế, xem ra trận chiến hôm nay không thể tránh khỏi rồi. Người bên cạnh Thanh Diệp đều nhìn Lâm Ẩn với vẻ khó tin.
Trong vòng một năm nay bọn họ cũng đã biết sức ảnh hưởng của Địa Tiên, gia tộc có Địa Tiên tọa trấn dù ở bí cảnh Côn Luân cũng là một gia tộc lớn, mà sau lưng Thanh Diệp cũng không chỉ có một cao thủ Địa Tiên, dưới tình huống núi Long Hổ không ra mặt, gia tộc của ngài Thanh Diệp chính là thế lực lớn nhất phương Đông, Lâm Ẩn được gọi là “người đứng đầu thời bấy giờ” cũng không dám kiêu ngạo trước mặt cậu Thanh Diệp mới đúng.
“Ha hả, chàng trai trẻ, thực lực của cậu chẳng ra làm sao, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén ghê đấy!”
Một ông lão mặc áo dài màu trắng bước ra từ bên cạnh Thanh Diệp, rõ ràng là một cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên, ông ta hờ hững nói, trong giọng điệu chứa đựng sự khinh tường: “Cậu dám ra tay với hộ pháp của dòng họ tôi, nếu không vì cậu chủ tốt bụng thì cao thủ Địa Tiên đã sớm san bằng núi Lang Gia của cậu rồi”.
“Nếu lần này núi Long Hổ không ra tay, thì Giáo Đình chúng tôi muốn đem thi thể của Lâm Ẩn về phương Tây”, một đại giáo chủ Hồng Y chậm rãi nói.
“Đúng thế, Lâm Ẩn giết sư đệ của tôi ở Nam Dương, hôm nay cũng nên tính sổ rồi!”, một trưởng lão của Yoga cổ cũng cười khẩy nói.
“Lâm Ẩn gây thù chuốc oán khắp nơi, hôm nay chính là ngày quan trọng thành lập hiệp hội võ thuật của chúng ta, nếu mặc cho người như thế gia nhập hiệp hội võ thuật thậm chí là làm minh chủ, chắc chắn sẽ gây thù hằn khắp nơi cho hiệp hội võ thuật, hiệp hội võ thuật của chúng ta không phải một tồn tại để dẹp chuyện cho người khác!”, một gia chủ của gia tộc võ đạo lạnh lùng nói.
“Đúng thế, tên Lâm Ẩn này kiêu ngạo ương ngạnh, biết bao nhiêu gia tộc của giới võ đạo chúng ta bị Lâm Ẩn tiêu diệt, người như thế không xứng gia nhập vào hiệp hội võ thuật”.
“Đúng!”
Người của hiệp hội võ thuật đứng sau lưng Thanh Diệp đều hùa theo.
“Nếu Lâm Ẩn có thù sâu hận lớn với mọi người như thế, vậy tôi cũng không thể vì mình và Lâm Ẩn có tình cảm đồng môn mà tiếp tục bảo vệ cậu ta nữa, tôi sẽ để nhị trưởng lão tự mình ra tay bắt giữ Lâm Ẩn, giao cho các vị xử lý”, Thanh Diệp cũng làm bộ làm tịch nói.
“Đinh!”
Đúng vào lúc này, cửa thang máy mở ra.
Đám người được Diệp Đạp Thiên và Chung Ly Hiên cầm đầu đi ra từ trong thang máy, cuồn cuộn mười mấy người, người có tu vi thấp nhất trong đó cũng là võ giả bảng Thiên, nhìn thấy cảnh trước mắt, Diệp Đạp Thiên cười nói:
“Nếu như thế, vậy điện Lăng Tiêu của tôi cũng không gia nhập hiệp hội võ thuật!”
“Nhà họ Bùi của tôi cũng thế!”, Bùi Vô Địch cũng lạnh lùng nói.
“Mấy gia tộc của núi Côn Luân chúng tôi cũng không gia nhập”, Chung Ly Hiên cũng nói theo.
“Nhà họ Trần của tôi cũng thế”.
“Hội thương mại Thương Châu cũng không gia nhập”.
“…”
Có rất nhiều người phụ họa theo lời của Diệp Đạp Thiên, thậm chí rất nhiều tài phiệt và nhân vật trong giới thượng lưu ở đại sảnh đều nhỏ giọng nói theo.
Nụ cười trên mặt Thanh Diệp biến mất, khi nãy đã có gần một phần tư người nói theo, còn có một nửa là trung lập, người ủng hộ hắn ta không có chất lượng cao như phía Lâm Ẩn, chỉ có hai ba cao thủ Thần cảnh, nếu nhiều người như vậy không gia nhập vào hiệp hội võ thuật của hắn ta, vậy hiệp hội võ thuật phương Đông của hắn ta sẽ trở thành một trò cười.
Nếu những người này đã không nghe lời thì giết chết hết đi, sau đó bồi dưỡng một đám người nghe lời là được”.
“Nếu các người đã muốn chết thì đừng trách tôi không khách sáo!”, Thanh Diệp lạnh lùng nói: “Hôm nay thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết!”.
Thanh Diệp vừa dứt lời, ông lão mặc áo dài trắng sau lưng hắn ta đã bước ra, cười lạnh lùng nói với Lâm Ẩn: “Không biết cậu sử dụng âm mưu quỷ kế gì giết chết hộ pháp Chân, hôm nay không có trận pháp giúp đỡ, cũng không có tiểu thiên sư, cậu chết chắc rồi”.
“Vậy sao?”
Lâm Ẩn đột nhiên cười thật tươi, chẳng lẽ chàng trai trẻ được anh thả khỏi núi Lang Sơn không nói với bọn họ là hộ pháp Chân ngay cả một chiêu của mình cũng không đỡ được à?
Thực lực của ông lão áo dài trắng trước mặt cũng chỉ tương đương với hộ pháp Chân, vẫn chưa đủ để anh xem trọng.
“Ngài Bạch cẩn thận, người này rất khó đối phó”.
Đại giáo chủ Hồng Y đứng sau lưng Thanh Diệp nhắc nhở, tuy bọn họ không bắt được Lâm Ẩn bên ngoài rừng Ma Quỷ, nhưng bọn họ vẫn biết tin Lâm Ẩn đánh chết cao thủ Địa Tiên bị Giáo Đình của bọn họ phong ấn mấy trăm năm.
Dù cao thủ Địa Tiên bị phong ấn mấy trăm năm trở nên vô cùng suy yếu, nhưng một Nhân Tiên bình thường cũng không đấu lại được.
Ông lão mặc áo dài trắng tự tin nói:
“Không sao, trong vòng mười chiêu, chắc chắn tôi sẽ lấy được đầu của Lâm Ẩn!”
Danh Sách Chương: