• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóc

Chương 64

Anh khóc vì ai


Spoiler: Chương 64: Anh khóc vì ai

Rose đếch phải hoa hồng

Rose là sư tử cái

Đanh đá lại vô duyên khuyến mãi thêm vô dạng


Bài nhạc chuông điện thoại cài đặt… một tuần nay, nó không phải để nhận cuộc gọi mà là… báo thức… haiz… ngáp dài một phát, vươn vai một cái cho tỉnh ngủ đã rồi than thở tiếp… à… ờ… tôi không nhầm đâu… chính xác là báo thức…

Chậc… vãi cả… đạn…

Người nào biết thằng bất tuân quy tắc như tôi, một tuần nay ong đầu ung sủ bởi tiếng chuông loạn não, giọng hát ngứa tai đó của tôi, người đó sẽ mắt tròn mắt dẹt coi là chuyện hoang tưởng. Ai tin nổi cái thằng hễ nghe chuông báo thức, auto ngủ thêm chục lần ba phút nữa mới chịu bò khỏi giường, nay nhạc vang đúng một lần, thằng ba phút chục lần lập tức bật dậy hệt cỗ máy… như thể được lập trình sẵn để tuân thủ giờ giấc… không do mình lập ra vậy.

Haiz, đúng thế đấy, tôi điên nhưng đếch khùng đang yên đang lành lại dở hơi muốn nhận phiếu bé ngoan. Ai phát hiện bí mật (có khi lộ con mẹ nó rồi), chắc hơn đinh đóng cột - kẻ nào nhét thằng coi trời bằng vung vào khuôn khổ, kẻ đó ắt hẳn phải có ba đầu sáu tay, mười hai con mắt.

Chậc, con sư tử cái đó… không có ba đầu, chẳng có sáu tay, đếch có mười hai con mắt, cùng lắm chỉ lí lắc lầy lội còn được cái đùa dai… vô đối thế giới, nhất là với tôi, nổi hứng lên liền trêu đùa từ sáng sớm đến tối mịt mà đếch mệt và mỏi cơ hàm. May thay, không nhảm nhí tới mức sắp xếp lại thói quen bừa bộn, thích gì làm nấy, éo thích éo làm của tôi. Ít ra cũng biết tôn trọng cuộc sống riêng tư.

Tôi đếch mê nổi vẫn “ngậm ngùi” chấp nhận… cái luật bất thành văn… mỗi sáng dậy đúng giờ đưa đi học, chiều đón đi chơi, tối chúc ngủ ngon, mà phải bằng giọng ngọt muốn xỉu mới chịu cơ. Ban đầu tôi từ chối, cô ta có phải mẹ tôi éo đâu, con nhỏ bèn khủng bố tin nhắn, mỗi lần mở điện thoại là ngập một đống rác, giở đủ trò nhây lầy chọc tôi muốn phát khùng, cay mũi là tôi lại đếch thể nổi nóng với tri kỷ của chị dâu được. Mỗi lần dịu dàng đến từng phút giây thốt câu:

“Chúc em ngủ ngon!”

Tôi lại nổi da gà da vịt, nốc mấy lon bia mới hết lợm giọng, sư tử cái thích thú cố ý cho tôi nghe tiếng cười hinh hích. Đàn bà là những niềm đau, câu nói phân biệt giới tính đó bây giờ chuẩn cấm chỉnh với tôi…

Mệt vãi… buồn ngủ nữa…

Cơ mà muộn giờ học rồi, nhanh đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ngậm chặt bánh mỳ kẹp thịt trên bàn lao ra cửa, lớ ngớ thế nào đụng vào mẹ, bà loạng choạng suýt ngã, tôi hốt hoảng đỡ. Mẹ nhíu mày hỏi:

- Mày đi đâu mà chạy như ma đuổi thế?

Tôi nhăn mặt hơn khỉ ăn gừng:

- Mẹ quên à, con phải dắt con sư tử cái đến trường một tuần nay rồi.

Mẹ ngạc nhiên hỏi:

- Hôm nay chủ nhật cũng phải đi học à!?

Mẹ tủm tỉm trông tôi ngớ người, nghệt mặt hơn ngỗng ỉa, ông già gãi mũi cười khục thằng con bị gái hành đến mụ mị đầu óc. Tôi vỗ trán bồm bộp thở vắn than dài:

- Sam ơi là Sam, đời mày bế mạc rồi!

Tôi chán nản về dãy phòng dành cho gia đình bệnh nhân. Đôi lúc giải quyết chuyện cá nhân sẽ cần không gian riêng tư, chưa kể dễ kiệt sức nếu trông nom quá lâu, bệnh viện Nhân Ái bèn xây khu vực đặc biệt này. Nhắc tới kiệt sức, tôi càng buồn ngủ đến díp mắt, chậc, người ta mệt vì chăm sóc người nhà…

Tôi xụi lơ vì bị… gái hành…

Tổ sư…

Tôi lổm bổm chửi thề và gieo mình xuống giường, lòng thầm mong không bị con nhỏ tắc quái quấy nhiễu, tôi cứ lảm nhảm đừng gọi điện, đừng nhắn tin, cô mà nhắn tin hay gọi điện, tôi sẽ…

Mí díp dịp khép luôn mắt lẫn miệng, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Tôi đang mơ thấy Lưu Ly - cháu gái đáng yêu cười khanh khách vui đùa cùng chị dâu, người thân hạnh phúc là niềm vui lớn nhất với tôi. Niềm vui càng lớn, nỗi buồn càng sâu, tôi không thể kìm nén khóe mắt cay xè, vì chưa tìm thấy tủy thích hợp, tôi cùng mẹ, ông già, Rose, chị dâu, Kai, chị em cô giáo Loan, tay cảnh sát du côn Kim, Anh Đào, Zero, Hero, Như Ý, JK cùng toàn bộ nhân viên tập đoàn, những người tình nguyện và cả đám hám danh ham lợi trên thế giới, tất cả lần lượt xét nghiệm nhưng đều bị bài xích. May mắn là công nghệ Anjel Blouse duy trì sự sống cho Lưu Ly, hy vọng tương lai sẽ có người phù hợp, nếu vẫn không có tủy, một năm sau… thiên thần nhỏ phải rời xa gia đình.

Tôi sẽ chẳng quên hết được ưu phiền vì nụ cười trong sáng ấy… biến mất mãi mãi.

Nếu chỉ có thể mơ thấy thiên thần như lúc này…

Tôi không khống chế nổi con quái vật trong tâm mình.

Viễn cảnh bi thảm đó thành hiện thực, tôi không còn tồn tại trên thế giới… mặt người dạ thú này nữa…

Tôi không muốn thế giới lòng lang dạ sói này… sinh ra… một con quái vật.

Tôi không muốn thành đồng loại với lũ súc sinh đội lốt người đó.

TÔI KHÔNG MUỐN!

Tôi gào thét điên cuồng trong tiềm thức, lo sợ vượt giới hạn chịu đựng ép nghiến tinh thần, tâm lý điên loạn phẫn nộ số phận nghiệt ngã.

Ông anh đang chờ chết từng ngày.

Mẹ chan cơm bằng nước mắt, nuốt hận với lệ cay.

Chị và cháu gái như mất hồn, sống không bằng chết trong cái địa ngục đáng nguyền rủa đó, ngày ngày phải diễn trên sân khấu cuộc đời hôi thối… và… gượng cười với con quỷ JK.

Mẹ kiếp, tôi muốn quên hết đau buồn, phiền não lại đến làm loạn đầu. Tổ cụ nó chớ, sớm đéo đến, muộn éo đến, tôi đang tận hưởng niềm vui bên thiên thần, ác ma lại vác xác mục ruỗng tới phá đám. Thật ngứa mắt, đếch chịu nổi bản mặt đạo đức giả với nhân loại, cơ mà chẳng hiểu sao tôi không hề thấy lão đeo mặt nạ với Lưu Ly, thậm chí ác quỷ còn chân thành hơn bất cứ sự thật hiển nhiên nào.

Cái quái gì thế?

Có phải tôi bị điên rồi không?

Làm đếch gì có chuyện ác quỷ yêu thương thiên thần?

Thù hận khiến tôi hoang tưởng rồi!

Đây không phải thật!

Nhất định không thể là sự thật!

Tôi đếch chấp nhận sự thật trêu ngươi này!

Mẹ kiếp, tôi phải biến khỏi nơi này ngay lập tức. Nếu còn không đi, tôi sợ tay nhanh hơn não sẽ đấm vỡ mặt súc vật.

Mịa, kinh tởm vẫn phải chào con chó sủa tiếng người.

Tôi bước thẳng ra cửa, cơ mà khoan… đã… Rose đang ở đây, con nhỏ tinh quái thông minh lại nhạy bén, lỡ tâm lý người trong cuộc bị cô ta nắm bắt, mọi thứ còn rắc rối hơn. Đâu phải tôi thiếu tin tưởng nhỏ, chỉ là lúc này người ngoài cuộc chưa nên biết chuyện tế nhị. Nhưng còn Hanna, chị dâu thông minh không kém Rose, chỉ số EQ cao ngất ngưởng, chắc chắn bắt mạch được tâm tư mọi người. Đáng lẽ tôi phải sợ chị biết mới hợp lý, tôi lại không lo lắng chút nào, còn muốn đóa hoa thuần khiết biết hết sự thật. Mẹ con chị gái vượt giới hạn cho phép, không thể buông bỏ tình cảm sâu nặng trái đạo lý nữa, đồng nghĩa sớm muộn bị lộ, lúc đó có lẽ chị dâu chính thức làm vợ ông anh rồi, dẫu thông cảm với tội lỗi, cú sốc vẫn ám ảnh hết đời, tâm tư khó tránh cảm giác bị cả nhà lừa dối.

Thực ra biết trước hay biết sau, biết sớm hay muộn chẳng có gì khác biệt, kết quả cuối cùng tùy thuộc vào độ rộng lượng, tâm lý của chị dâu và… tình yêu dành cho ông anh.

Tôi tin tình yêu ấy đủ sâu sắc, tôi tin chị dâu rộng lượng bỏ qua chuyện cả nhà chưa thể tiết lộ (nói thẳng ra che giấu) sự thật động trời. Tôi vẫn sợ tâm lý chị ấy không chấp nhận nghiệp chướng này, gia đình mãi mãi vắng bóng đóa hoa thuần khiết.

Lúc đó chỉ có đau khổ dằn vặt nhau mà thôi.

Thà đau một lần còn hơn day dứt cả đời.

Nếu… chị dâu vẫn chấp nhận chăm sóc ông anh đến đầu bạc răng long…

Tôi sẽ bảo vệ đóa hoa thuần khiết đến chết!

Nếu thật sự… lão trời còn thương xót… ông anh khổ mệnh của tôi như vậy…

Ông ta mới xứng đáng là đức hiếu sinh.

Tôi - thằng khinh miệt thượng đế đếch bằng giẻ rách sẽ tôn kính kẻ tạo hóa là đấng tối cao.

Nên tôi không do dự kéo Rose rời khỏi phòng, cô ta khựng một nhịp rồi lẽo đẽo theo sau. Ra ngoài hành lang, tránh người ta hiểu lầm, tôi bèn buông tay, đi khoảng chục bước mới thấy thiếu thiếu, liếc hai bên không thấy Rose, tôi quay lại liền ngớ người trông con nhỏ vẫn đứng yên, trầm ngâm ngắm tôi, gương mặt tươi tắn ủ rũ một nỗi buồn hụt hẫng. Trời đất, tôi vò đầu, nhăn mặt, chép miệng bộc lộ mệt mỏi thay lời muốn nói:

“Người yêu cũng chưa chắc nắm tay cô cả đời, huống hồ bạn bè như tôi.”

Cô ta lẩm bẩm nói cho mình tôi nghe:

“Anh là đồ ngốc!”

Mịa lại anh rồi, cô ta bị con gì cắn thế? Nguyên tuần nay gọi anh, xưng em ngọt hơn mía lùi. Mỗi sáng điện thoại reo vang giọng giục giã, hối thúc y hệt mấy đứa thích mè nheo bạn trai:

“Anh, đến đón em đi học, nhanh!”

Lần nào tôi cũng đẩy trách nhiệm cho Kai, ổng còn bá hơn cả tôi, top 1 server võ thuật thế giới đó, cô sợ cái quái gì, thằng nào dám đụng vào cô, ổng đập vỡ mõm nó. Cô ta kiếm cái cớ đếch thể cãi nổi:

“Anh hai không hổ báo như anh, chúng nó đếch sợ, kiểu gì cũng soi lén em, em hông muốn thằng nào tăm tia, ngắm nghía em ngoài… ai đó!”

Thằng khờ cũng biết “ai đó” là ai mà ai cũng biết là ai đó đấy, cơ mà khổ lắm, bắt nói mãi, tôi có phải “ai đó” của cô éo đâu? Cô là bông hồng thép chớ đâu phải đóa hoa thuần khiết, tôi cũng đếch xứng làm người hùng quốc dân. Hai hình tượng kinh điển đó thuộc về duy nhất ông anh và chị dâu.

Một lần, hai lần rồi ba, bốn lần trốn tránh bất thành “nhiệm vụ” con nhỏ coi là nghĩa vụ và trách nhiệm, và làm thật chu đáo, dịu dàng mới chịu cơ, tôi đếch buồn kiếm cớ nữa, lập tức phi xe đến chỉ sau vài phút. Không tin nổi có ngày tôi lại bị quay như chong chóng dư lày.

Kể cũng lạ, từ lúc đập đám chó ở cantin nhà trường đến nay là một tuần, ngoại trừ đi học, cô ta réo gọi tôi dậy đến đón như bà tướng, trước khi ngủ, gọi điện “tâm sự”, bắt “chúc em ngủ ngon”, con sư tử cái không làm phiền tôi, không gọi một lần, không nhắn một tin, đến viện chỉ để thăm ông anh và Lưu Ly rồi về. Hôm nào dở chứng bất chợt, cô ta trêu đùa tôi suốt ngày. Kỳ ôn vậy, đối với cá tính nhây lầy đùa dai, đáng lý luôn khiến tôi ung đầu loạn não mới hợp logic chớ. Cơ mà cô ta không quấy là tổ tiên phù hộ, thần linh ban phước rồi, tôi còn than vãn gì nữa.

Trời lặng gió là chín mươi chín phẩy chín phần trăm bão tố ập đến. Sư tử cái nằm yên dưỡng sức đến hết ngày thứ sáu, tôi bị “vồ” cả ngày không trượt phát nào, trừ lúc tắm táp vệ sinh và ngủ, tôi đi đâu, nhỏ theo đó, bám riết hơn hình với bóng, may phước mười tám đời ông bà ông vải nhà tôi, con nhỏ đòi rong chơi khắp nơi, nhưng không lằng nhằng như lúc bắt đón đi học, chẳng động tí giận dỗi giống đám thích làm nũng, bắt bạn trai chiều chuộng. Đúng thôi, tôi có phải người yêu cô đếch đâu.

Nhưng cái gì thế này? Từ lúc lẩm bẩm anh là đồ ngốc, hình ảnh con nhỏ trong mơ đột nhiên thay đổi liên tục, ban đầu ngồi chống cằm, áp sát gương mặt ngây thơ vô số tội, chớp chớp mắt tròn xoe ngó chăm chăm, bỗng nhiên lại trầm tư buồn hiu hắt, ngập ngừng nói không hết nghĩa:

- Anh khóc vì… ngay cả trong mơ sao?

Tôi với cô đang trong mơ, cô lại nói tôi mơ là sao?

Nhưng mơ gì sống động thế, cái mẹt đanh đá với người lạ, thân thiện với người quen, dịu dàng với thằng bị cô coi như bạn trai… hiện ra chân thực hơn ngoài đời. Tôi nửa tỉnh nửa mơ ngó Rose khẽ miết gò má mình. Cô ta đau đáu trông ngón tay đẫm nước, con nhỏ nhập tâm đến mức… giọt nước ấy dường như ngưng đọng trong đôi mắt… không còn biết cười nữa. Chỉ là nước mắt thôi mà, đâu cần thẫn thờ thế kia, cứ như cô chẳng thấy gì ngoài giọt lệ đó vậy.

Khoan đã… nước mắt? Tôi khóc sao? Tôi khóc từ bao giờ? Không lẽ… từ lúc mơ thấy giấc mộng này, tôi đã khóc rồi? Lạ là Rose lau nước mắt cho tôi, tôi mới biết mình rơi lệ?

Vì sao… nước mắt lại có vị “kỳ lạ” thế?

Tôi không biết khi khóc thương gia đình, cảm xúc của mọi người thế nào? Nhưng chắc chắn chỉ có đau xót, chớ đếch thể ngọt ngào lắng đọng trong cay đắng như vậy được…

Vãi cả ngọt…

Mày nghĩ linh tinh gì thế Sam?

Có lẽ đau buồn vượt quá giới hạn chịu đựng… thành hoang tưởng rồi.

Khóc vì mẹ con chị gái! Vì ông anh! Vì chị dâu! Vì tình yêu trắc trở của hai người! Vì dây tơ hồng buộc nhầm tình cảm ngang trái!

Và khóc vì… Lưu Ly! Cháu gái của mày!

Chớ đâu có khóc vì… “chuyện đó…”

Càng không khóc vì con nhỏ kia!

Vậy mà lau nước mắt cho tôi, dáng vẻ tươi tắn đột nhiên xám xịt, ảm đạm hệt đóa hoa mất hết sắc hương, cô ta còn kinh hoàng đến chết lặng như thể tôi là thằng loạn luân ấy.

Vãi cả loạn luân…

Tôi chưa hết khó hiểu, tâm trạng con nhỏ lại thay đổi, cô ta hoang mang nghi ngờ chính mình… chẳng biết có cảm tính đổ oan cho tôi không?

Cô bám dính tôi, bây giờ lại nghĩ bậy về tôi?

Loạn luân? Đếch ngờ cô lại mắc bệnh tưởng mãn tính.

Loạn luân với ai mới được…

Cạn lời đến tận đáy luôn…

Nghĩ bậy đoán bạ cho lắm vào rồi gò má hồng rực vì xấu hổ kìa. Gì nữa đây mẹ trẻ, mặt mũi cô ta đỏ đến mức hệt phát sốt. Vãi đạn, không phải kiểu nóng ran ngượng ngập mà âm thầm cháy âm ỉ, cảm giác như cô ta đang…

Mịa, đếch dám loạn tưởng nữa, tôi phải tránh cái mặt đỏ rừng rực đó ngay, kẻo điên theo thì bỏ mẹ.

Tôi gắng lảng sang hướng khác, khổ nỗi lại bị dáng vẻ ấn tượng bắt mắt, cô ta chải tóc dài bồng bềnh, trang điểm đậm hơn thường lệ, diện váy xòe nhung màu hồng ngang đùi, khác mọi ngày, hôm nay nhỏ mặc quần tất đen che đôi chân trắng ngần dài tới nách. Trang phục sành điệu nhưng không hở hang táo bạo giống hồi xưa, chuẩn từng câu với lời nói:

“Em không muốn thằng nào tăm tia ngoài ai đó!”

Kinh dị là cô ta khoác áo da beo gấm. Vãi cả đạn… tôi vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ nên trông con nhỏ lúc này… na ná sư tử cái. Tôi giật nảy mình ngồi bật dậy, hét lên một tiếng:

- Sư tử xổng chuồng!

Con nhỏ nhướng mắt hết cỡ nhòm chằm chằm tôi, hả miệng ngơ ngác một lát liền nhận ra cơ hội tốt để… chữa ngượng, sư tử hếch miệng nhảy xổ vào tôi, chẳng ngần ngại đụng chạm thân thể, cứ thế cấu véo. Tôi bị quấy mãi liền nổi khùng. Hai đứa vật nhau trên giường, lăn quay khắp nơi, rơi cả xuống sàn phòng, tôi và nhỏ vẫn làm tình làm tội nhau, tôi vò rối tóc cô ta, ngoác miệng nói phun nước miếng:

- Con nhỏ điên khùng này, cô ám tôi mãi thế? Ám cả trong mơ là thế nào?

Nhỏ nổi máu đanh đá, mười ngón véo tai, cào má, banh miệng tôi ra, gào mồm lên:

- Mơ với mộng cái quái gì? Đừng đánh trống lảng với em! Anh dám trêu em là sư tử xổng chuồng mà không dám nhận, đồ hèn, đồ ngốc, đồ lùn…

Tôi ghét nhất bị chê lùn, lập tức quay thân lật cô ta ra sàn, tôi định đốp chát, con nhỏ bỗng dưng dở chứng e thẹn. Vật lộn với trai, quấn chặt nhau không buông thì đếch ngượng, nay lảng tránh tôi, má đào đỏ đậm chẳng rừng rực như lửa nữa mà phảng phất sắc hồng e lệ, chả hiểu sao màu thẹn thùng ấy bám riết ánh mắt tôi.

Tôi không thấy mặt mình nhưng có thể… tưởng tượng… rõ mồn một… bộ dạng như ngây như ngốc bị coi là ngố gái. Lẽ ra tôi phải buông ngay mới hợp lý, thế quái nào lại thấy sư tử… dễ thương…

Cô ta cũng… đáng yêu… đấy chớ!

Và thơm nữa!

Không phải xức nước hoa, mùi thơm đó êm ái giống hương hoa tự nhiên, ngọt ngào như giọng nói dịu dàng mỗi khi gọi tôi là… anh!

Có lẽ tôi lú rồi mới ngắm chớ không phải nhìn nhỏ. Mỗi phút mỗi giây tôi không chớp mắt, nhỏ thở nóng ran mặt tôi, luồng khí kỳ quái thổi bùng sắc màu e thẹn. Nhỏ cắn môi liếc trộm tôi, tôi còn tưởng nhỏ xấu hổ vì “bạn trai” ngắm “đắm đuối” vẻ đẹp nữ tính. Đối với đám con gái thích lãng mạn, cảnh này lung linh như phim ngôn tình, nó lại là “bộ phim” hường phấn sến súa với kẻ thô lỗ. Giây phút lặp lại tình huống ngượng ngập, tôi ngỡ ngàng nhận ra… con nhỏ đỏ mặt vì tôi bắt mạch trái tim đang đập loạn nhịp, âm thanh mãnh liệt muốn ôm chầm lấy tôi đó giống… tiếng gọi yêu thương trong trái tim những người con gái trao trọn vẹn… tình cảm nồng ấm cho người hùng quốc dân.

“Gì vậy trời? Không lẽ ông thần gái Kai nói đúng, cô ta… yêu mình thật sao?!”

Tôi mở to mắt hết cỡ, con ngươi nhìn đến đứng tròng. Nhỏ thấy tôi đơ đờ đờ, miệng há ra đếch ngậm lại nổi, bèn múm mím mém môi cười, má đào đỏ đậm lan khắp mặt. Nhỏ mấp máy muốn nói gì đó, ngập ngừng chẳng thốt nổi nửa lời. Tôi hoang mang lạc lối trong con đường tình… phi thực tế đến đếch thể vô lý hơn. Chúng tôi sẽ diễn mãi cảnh phim… ngôn tình… chanh cốm một thời thanh xuân này nếu cánh cửa không đột nhiên mở ra.

- Gì mà cãi nhau ầm ĩ thế…

Ngoài cửa là ông già và chị dâu, bà chị nhòm chằm chằm cứng đơ cả mí mắt, chúng tôi đứng hình trông mặt Hanna còn đỏ hơn Rose nữa. Kinh ngạc kéo ngược lông mày sâu róm lên tận trán, bố già mở toang mắt sáng hơn đèn pha, bình thường to vãi đạn rồi, nay nó hóa thành siêu to khổng lồ, miệng ổng lại kẻ thẳng tắp một đường đếch hở tí răng lợi nào. Bố già và bà chị show cái mặt ba chấm… cạn lời.

Chị dâu ém miệng cười tủm tỉm, ấp úng nói:

- Xin lỗi… hai người… nhé!

Bà chị lúng túng chạy đi ngay, ông già gãi gãi mũi cười mỉm chi, biểu cảm bất con mẹ nó hủ khiến chúng tôi chột dạ, tôi và Rose liếc mắt vào nơi bị người thân chiếu tướng. Màu đỏ trên bông hồng nhiễm sang mặt thằng nằm đè lên đóa hoa. Nhỏ nhìn chòng chọc tay tôi chạm ngực, hai đứa đều chắc chắn tôi đếch thèm cũng chẳng dám lợi dụng sàm sỡ, cơ thể nhỏ vẫn nóng hừng hực, nhất là đào tiên căng mọng muốn bốc hỏa trong tay tôi. Mặt nhỏ đỏ hơn ráng chiều hoàng hôn.

Tôi nào giờ chưa từng biết xấu hổ với gái, hiện tại mặt mũi hệt gà chọi, đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa. Nếu chỉ có tay phải lún sâu xuống trái đào mọng nước, tôi còn có thể vụng chèo khéo chống “vô ý” lúc vật lộn để đỡ khó xử, đằng này ma xui quỷ khiến thế nào… tay trái mắc kẹt nơi tế nhị nhất của hai đứa. Ông Tơ Bà Nguyệt hùa vô trêu chọc bằng trò lật úp bàn tay di miết xuống cấm địa. Tệ hơn là, năm ngón và mê cung chỉ cách nhau một tấm rèm trong váy mà thôi.

Nhỏ bị đụng chạm điểm nhạy cảm, mồ hôi lấm tấm má đào, màu hồng đậm lan xuống tận cổ. Tôi nào khá hơn, mặt đỏ như sốt phát ban, nhiệt độ cơ thể chúng tôi tăng vùn vụt, cảm tưởng toàn thân bốc khói. May phước bố già cao to đứng chắn kín mít, chứng kiến “cảnh nóng” với tư thế không thể kích thích hơn, ổng cười khùng khục, háy mắt với thằng con kiểu “Khá lắm con zai, hóa ra mày không hề ngố gái!” rồi lập tức đóng cửa để ngăn đám đông quay lén.

Tôi và Rose buông nhau ra ngay, hai đứa ngượng ngùng cùng nói:

- Xin lỗi cô!

- Xin lỗi anh!

Nhỏ khẽ a một tiếng, cúi gằm đầu không dám đối diện tôi. Tôi xưa nay đếch biết ngại ngùng, nhờ năm ngón tay ngoan “khéo léo” nối lại dây thần kinh xấu hổ vốn đứt từ lâu, tôi mới được “tận hưởng” cảm giác má nóng bừng, muốn nói vài câu chữa thẹn mà mồm miệng méo xệch, tay chân lóng nga lóng ngóng giơ ra thụt vào… cứ như tứ chi là vật trang trí cho cơ thể thôi vậy.

Tôi lén nhìn Rose, nhỏ đang vò xoăn tà váy xộc xệch trên đùi, quần tất dãn mảng lớn, váy nhăn nhúm nếp gấp, chỉ có áo da beo gấm trông vẫn như mới, đúng là hàng hiệu số một thế giới. Chúng tôi thầm thở phào, nhưng không phải vì áo còn nguyên đai nguyên kiện, mà là Kai tặng sinh nhật Rose, nếu nó rách bởi chuyện sống để bụng, chết mang theo này, chúng tôi đếch biết giải thích thế nào, có khi chả dám gặp ổng nữa. Tôi và Rose thấy đối phương đang liếc áo, hai đứa nhận ra có chung ý nghĩ nên lại… bối rối.

Một phút, hai phút rồi… gần hai mươi phút tránh mặt nhau, tôi liếc Rose lần nữa, phát hiện nhỏ dường như đang rất vui, màu đỏ đậm vì xấu hổ không còn nữa, sắc hồng nữ tính lại điểm trang má đào, nhỏ cứ mủm mỉm cười duyên, khóe môi hấp hé câu “cằn nhằn” thành thương hiệu kinh điển:

- Đồ ngốc xít!

Mọi lần tôi ngu ngơ chả biết nhỏ muốn nói gì, nay lại thông minh đột xuất hiểu ngay ý nhỏ là dẫu không gỡ rối được, tôi cũng phải chủ động, không lẽ đàn ông con trai bắt con gái người ta phải lên tiếng trước. Mở lời thế nào bây giờ? Mau nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi Sam, mày mà không tìm ra cách giải quyết vấn đề thì… NHỤC!

Mịa, sao mình toàn rơi vào tình thế có một không hai vậy? Má, cái số nhọ, sinh nhật cũng éo tha cho bố mày. Hả? Sinh nhật? Ờ đúng rồi ha, hôm nay chẳng phải ngày mình và con sư tử cái chào đời sao? He he, tìm ra cách rồi.

Tôi che miệng hắng giọng vài cái, nhỏ lần đầu thấy tôi rào trước đón sau liền bật cười thành tiếng, nhưng chẳng nói gì mà im lặng nghe tôi ấp úng:

- À ờ… Rose… à nhầm… sư tử cái, từ giờ đến hết đêm nay, cô đi đâu, tôi đi đó, cô ăn gì, tôi ăn đó, cô quậy phá thế nào, tôi sẽ quẩy banh nóc với cô!

Nhỏ cười chúm chím liếc trộm tôi.

- Tóm lại nếu cô thích, nguyên ngày hôm nay cứ coi tôi là bạn trai cô! - Tôi vội giơ tay xua ngay phấn khích hiện trong ánh mắt lấp lánh hình trái tim - Nè nè nè… Chớ hiểu nhầm nhá và đừng ngắm tôi bằng cái kiểu đốn tim ấy nữa đê mẹ trẻ, dễ gây hiểu nhầm vãi đạn, tôi làm thế để tạ lỗi với cô! Lời giao hẹn bạn trai tạm thời hiệu lực đến mười hai giờ đêm nay thôi đấy!

Có lẽ con nhỏ ước đi chơi với tôi với tư cách bạn gái lâu lắm rồi, tôi vừa dứt lời, nhỏ cười tít mắt, vui đến mức quên luôn chuyện lúc nãy, hí hửng nhào lên giường, buông thõng đôi chân thon dài xuống gần sát nền nhà.

- Anh, đeo giầy cho em đi!

Hứa phải giữ lời, tâm trạng hiện giờ cũng khá ổn, tôi bèn đi nhặt đôi giầy nhung đỏ ống ngắn thêu cành hồng vắt từ thân xuống mũi, phần trên cùng bọc viền da báo. Nhỏ chải mớ tóc rối, múm mím cười ngắm tôi quỳ một chân, khẽ nâng gót ngọc đặt lên đùi, nhẹ nhàng đeo giầy cho nhỏ. Mỗi cử chỉ chưa chan chứa tình cảm… nhưng… đong đầy cảm xúc…

Đối với người đang yêu và chờ tình yêu đơm hoa kết trái…

Khởi đầu này chưa hoàn hảo nhưng thật lãng mạn.

Tôi đeo xong liền thấy nhỏ nhìn quần tất bị dãn, nếu vận động cả ngày sẽ dễ rách. Nhỏ lưỡng lự chuyện về nhà thay quần, tôi xua tay nói:

- Cô đi chơi với tôi, đếch thằng nào dám soi lén đâu mà sợ, khỏi thay mất thời gian!

Nhỏ cười khúc khích tôi nhắc lại ý nhỏ từng nói:

“Em sẽ an toàn tuyệt đối nếu đi cùng anh.”

- Chờ em một chút!

Nhỏ chạy vào nhà vệ sinh, lát sau trở ra với đầu tóc gọn gàng, trang điểm lại theo phong cách tinh nghịch nhí nhảnh, váy áo là lượt thẳng thớm chỉnh tề, nhỏ không mặc quần tất nữa, tôi phải tránh nhìn lâu vào cặp đùi nuột nà trắng hồng kẻo lại khó xử. Nhỏ che miệng cười, cầm túi balo hồng trên ghế, khoác lên lưng và nhảy chân sáo rời khỏi phòng:

- Đi thôi “anh yêu!”

Tôi bật cười câu nói nửa đùa nửa thật, lắc đầu bước theo tiếng cười vô tư.

Chẳng hiểu sao lúc này… tôi quên hết ưu phiền… như khoảnh khắc ngắm nụ cười thiên thần của Lưu Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK