• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem trộm

Ngoại truyện: Mèo vờn chuột

Chương 81

Khiêu gợi


Spoiler: Chương 81: Khiêu gợi

Thương Tùng ngả lưng trên ghế mây bập bênh, hai chân duỗi thẳng và bắt chéo nhau. Hắn nhấc chai bia trên bàn, tu một ngụm dài, chăm chú xem phim hành động trên ti vi, tảng lờ cô gái tóc dài ngang lưng lúi húi lau chùi bàn ghế đồ đạc. Bình thường ăn mặc kín đáo, nhưng hễ dọn dẹp vệ sinh, e ngại mồ hôi dính bết quần áo gây ngứa ngáy, cô gái thay bằng bộ đồ tiện làm việc nhà. Cẩn thận là thế và đang mùa đông, mồ hôi vẫn đẫm toàn thân, bám riết thun lạnh, tà áo mỏng tang quấn quýt làn da nuột nà điểm xuyết body phổng phao, trắng nõn như trứng gà bóc. Chất lỏng ngang bướng đó còn thấm ướt short ngắn đến gần trên đùi sáu phân, dưới nơi nhạy cảm chín phân, rỉ chảy lấm tấm trêu đùa làn da gợi cảm trên đôi chân dài miên man.

Cô gái tập trung lau tủ, ánh mắt lơ đãng “tình cờ” bắt sóng ngầm đang đổ về từ phía... mà… ai cũng biết nhưng tất cả lại giả bộ không biết. Cô ta quỳ gối, cúi thấp thân, thò tay lau gầm tủ, tư thế này “vô tình” nâng vòng ba căng tròn mọng mẩy, lượn xuống nẩy lên theo chuyển động nhịp nhàng.

Từ lúc đến thăm người thân, hai ngày một lần, cô gái này lại tình nguyện làm nô lệ cho nhà cửa, biệt thự vốn sạch không một vết bụi, nhưng vẫn bị căn bệnh ưa sạch ám ảnh, biến tất cả sáng bóng đến mức có thể soi gương, cô ta mới chịu kết thúc công việc nhàm chán.

Thương Tùng hít thở không khí trong lành, nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm từ một tuần trước…

Lúc đó…

Thương Tùng chỉnh lại bộ vest bằng lụa tơ tằm thượng hạng. Hắn nhếch miệng cười cầm lọ nước hoa mang hình thiếu phụ khỏa thân, đứng bắt chéo chân, vùng nhạy cảm lấp ló sau cặp đùi phốp pháp, hai tay đan vào nhau giương lên cao, mắt bên phải nhắm lại giống đang đá lông nheo với hắn. Tạo hình giống hệt bản sao lúc trút bỏ y phục, thần thái dâm đãng tái hiện dâm nữ khát tình… lả lơi trên giường. Thương Tùng ngắm nghía món quà thứ hai từ người tình, thị dâm hồi lâu cho đỡ “nhớ”, hắn xịt nhẹ mùi hương êm dịu. Hít khẽ một hơi khoan khoái, Thương Tùng cất vào túi, xách cặp da cá sấu đến tập đoàn JK để bàn nhân sự, đường lối hoạt động năm mới. Họp xong, lái xe về. Nửa đường nghe điện thoại reo, hắn bắt máy trả lời:

“Cuộc họp thuận lợi, mọi thứ đều tốt đẹp! Ờ, anh đang trên đường về nhà!”

Thương Tùng nhận tin người thân của vợ đến thăm, hắn hào hứng nói:

“Ồ xem ra tối nay sẽ là bữa tiệc ấm cúng, nửa tiếng nữa anh về!”

Thương Tùng cúp máy, lái xe dạo vài vòng, xác định không có ai theo dõi, hắn bẻ vô lăng sang trái phóng thẳng về “nhà”, huýt sáo vào biệt thự nhưng không thấy ai, Thương Tùng đến phòng riêng mở vách tường, lấy hai túi đồ đến nhà bếp. Quả nhiên Thạch đang cắm cúi nấu ăn cùng cô gái tóc nâu, phía sau búi cao bằng dải lụa đỏ thắt hình cánh bướm. Thân hình cao ráo mảnh khảnh, mặc áo giấu quần khoe trọn eo thon nhỏ nhắn lượn đường cong xuống đôi chân nuột nà, làn da trắng hồng mát mắt nam giới.

Thương Tùng phát hiện cô gái đang hăng hái xào nấu, đột nhiên ngừng một nhịp, đôi tay nhỏ xinh lại linh hoạt trổ tài đầu bếp, tình huống ngắn vài giây, hắn vẫn cảm giác cô gái biết bị soi lén, cứ như có mắt ẩn phía sau gáy vậy. Cô gái vui vẻ nấu nướng với Thạch.

Thương Tùng ngồi ghế, đặt túi xuống kế bên, ngả lưng xem “người thân” cười đùa vui vẻ. Đúng lúc hắn bắt máy nhận cuộc gọi, hai người bưng đồ ra bàn. Thạch cùng cô gái giật thót, thiếu nữ đánh rơi đĩa thức ăn, hấp tấp cúi xuống nhặt. Thương Tùng tắt điện thoại cực nhanh và chạy đến giúp thu dọn. Thạch cười thầm hành động che giấu chuyện mờ ám đó, ả mím nhẹ môi tình huống thiếu nữ “bất giác” chạm tay Thương Tùng, cô gái lúng túng rụt về, hành động bất ngờ đẩy tay hắn vào mảnh vỡ khiến xước da chảy máu. Thiếu nữ a lên một tiếng xin lỗi rối rít:

“Con thật sơ ý, xin lỗi dượng!”

Dượng? Hả, dượng là sao? Thạch chỉ báo người thân về nhà, không nói cụ thể là ai, hắn lại đang lơ đơ nên nhất thời chưa hiểu, ngơ ngác bị “xoay” thành đứng hình, hắn lau kính dụi mắt, vòng mí chớp nháy liên hồi rồi chết cứng trước cô gái thứ hai chạy vào phòng. Thương Tùng không thể khép cái miệng suýt thốt lên kinh ngạc, tên háo sắc không hề “ngắm” hình dáng thướt tha, đường cong rực lửa đốt cháy body hoàn hảo nóng bỏng mắt đàn ông.

Hắn chẳng hề biết Thạch âm thầm nhếch mép, đắc ý “chiêm ngưỡng” trong mắt gã đàn ông… chỉ còn… duy nhất tiểu mỹ nhân mắt phượng mày ngài mong manh dễ vỡ. Hình tượng công chúa yểu điệu đốn tim nam giới toàn cầu đó... chiếm lĩnh… trọn vẹn tâm trí mê mẩn tưởng tượng… chinh phục “tâm hồn công chúa” thanh thuần không vướng bụi trần. Ảo tưởng chỉ có trong mơ ấy thành hiện thực một lần nữa. Kẻ “say tình” lơ mơ như người mộng du, không nhận ra thân thể “công chúa” quấn độc một chiếc khăn tắm, hắn còn mất luôn cảm giác “nàng thơ” đang khẽ mút ngón tay chảy máu. “Công chúa” giục cô gái tóc nâu:

“Thủy Tinh, mau lấy thuốc sát trùng, băng keo y tế cho chị!”

Thủy Tinh giật mình dạ vâng, mở ngăn tủ y tế gắn trên tường, lấy đồ và cùng sơ cứu. Thương Tùng nghe “công chúa” la lớn:

“Vết thương sâu quá!

Hắn mới bừng tỉnh lúng túng đánh trống lảng:

“À, chỉ là vết thương nhỏ thôi…”

“Công chúa” nhỏ thuốc sát trùng:

“Dượng đừng chủ quan, đôi khi một vết thương nhỏ gây ra tác hại lớn!”

Thủy Tinh vừa phụ chị quấn băng vừa nói:

“Đúng đó dượng, phòng bệnh hơn chữa bệnh!”

Giọng cô chị ngọt ngào như đường quện mật… tan trong âm thanh chim sơn ca líu lo của cô em. Thương Tùng tận hưởng dịu dàng ve vuốt bên tai, thính giác phiêu theo thanh âm êm ái, thị giác lại bị “tra tấn” sức chịu đựng… dưới… đôi chân hớ hênh đang mở toang cánh cổng thiên đường. Thương Tùng sợ hiểu lầm, luống cuống quay đi, chưa thoát khỏi mê cung tỏa hương sữa tắm nồng nàn, sắc màu huyền bí vẫn còn quẩn vây ý loạn, “tâm” lại đông cứng trong vẻ đẹp long lanh như giọt sương mai. Hình tượng nữ hoàng băng sương sắc sảo khiến Thương Tùng choáng váng, tâm thần bắt đầu mất phương hướng… trong… sự thật đẹp hơn cả giấc mộng hoàn mỹ mà hắn tình nguyện lạc lối cả đời.

A

Tiếng kêu khẽ đánh thức kẻ hoang tưởng khỏi cơn mộng mị, hắn phản xạ theo bản năng quay sang “công chúa”, thiếu nữ e thẹn đỏ bừng mặt, khép kín chân che khuất chốn bồng lai vừa “sơ ý” để lộ tiên cảnh trần trụi. Thạch chu môi tủm tỉm cười “công chúa” chỉ muốn độn thổ vì tình huống kém duyên… như muốn mời gọi phàm nhân khám phá xứ sở thần tiên đó. “Công chúa” ngượng ngập cúi đầu lí nhí nói:

“Con xin phép!”

Nói chưa dứt câu đã chạy khỏi phòng. Thương Tùng ậm ừ lơ đãng hướng về Thủy Tinh, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cái tính mê “cái đẹp” không chịu nghe lời, ánh mắt thèm “gái” mãn tính chuyển sang khuôn ngực tuổi dậy thì nhấp nhô sau tà áo mỏng tang. Dâm ý lóe lên một giây khiến Thương Tùng bối rối, gã đàn ông từng trải vô số “phong ba bão táp” với nữ giới, nay lại chữa thẹn bằng cách sốt sắng cầm bàn tay nhỏ nhắn, lật qua lật lại để xem có bị thương hay không. Thạch suýt cười thành tiếng nghe hắn thở phào:

“Thật may mắn, cảm ơn thần linh ban phước! - Hắn day nhẹ trán chép miệng - Lỗi tại ta đến mà không đánh động, ta xin lỗi!”

Thủy Tinh vuốt nhẹ tóc mái xéo rủ xuống sát cằm, chúm chím cười, thỏ thẻ khen:

“Dượng thật… ấm áp!”

Thương Tùng hỏi lý do vì sao hai cô gái lại gọi mình là dượng. Thạch thấy hắn chớp cơ hội đánh trống lảng, nụ cười lại vén cong lần nữa. Thủy Tinh hướng về Thạch mà tự giới thiệu:

“Con là Thủy Tinh, con gái út của mẹ!”

“Công chúa” quay lại cùng quần áo gọn gàng và khẽ nói:

“Con là Pha Lê, con gái lớn của mẹ!”

Lần thứ ba này, Thương Tùng không còn kinh ngạc trước bất ngờ nối tiếp bất ngờ nữa. Thay thế là cảm xúc lâng lâng trên chín tầng mây… tận hưởng… “niềm vui thiên luân”. “Niềm vui gia đình đoàn tụ” là khao khát cháy bỏng bấy lâu. Khao khát đến độ hễ chợp mắt, tâm hồn lại chìm đắm trong giấc mộng hoàn mỹ… đang… thành hiện thực hoàn hảo.

“Ủa, bất ngờ nhiều như vậy, nhưng sao anh lại tươi cười rạng rỡ mà không hề ngạc nhiên chút nào thế?”

Thương Tùng bật cười tặc lưỡi:

“À thì… chính vì quá nhiều bất ngờ nên sẽ thành niềm vui…”

Ba cô gái chu môi, chúm chím, cười mỉm nghe hắn bỏ trống câu nói. Thủy Tinh phát giác chị gái vẫn còn ngượng, cô gái tóc nâu bèn tinh nghịch mè nheo:

“Dượng quên mua quà chào đón người thân rồi hả?”

Thương Tùng bật cười thích thú câu hỏi thẳng thắn, cầm túi trên ghế, đưa tận tay hai chị em:

“Mở ra xem luôn đi, không cần ngại, ta muốn thấy niềm vui trên môi các con!”

Hôm trước Thạch nói người thân sắp đến thăm, Thương Tùng hỏi nên chọn quà nào để tạo ấn tượng tốt. Thạch nói người thân mê nhất là thời trang, ả cho biết số đo ba vòng cùng style yêu thích. Hắn bèn nhờ Đằng Không mua giúp mình.

Hai chị em háo hức mở túi, oa lên trầm trồ ngắm hàng hiệu nổi tiếng nhất thế giới. Thủy Tinh xoay phải quay trái ba bộ trang phục thượng hạng, cô gái ướm thử quần short jean khoe trọn đôi chân dài gợi cảm, phối cùng áo khoác ngắn thân với ống tay dài. Pha Lê thích mê ba bộ váy áo khác nhau, nhưng đều mang dáng vẻ công chúa diễm lệ như bước ra từ cổ tích. Lộng lẫy nhất là váy đầm cánh sen thêu họa tiết hoa tuyết ngưng đọng pha lê trong suốt. Thủy Tinh tươi cười kiễng chân thơm nhẹ má cha dượng:

“Dượng thật tâm lý, con thích lắm!”

Thương Tùng cười nhẹ dịu dàng ngắm “con gái yêu”, quay về Pha Lê, cô gái trầm tính không bạo dạn giống Thủy Tinh. Hắn bình thản ngắm con gái thứ hai e lệ cúi đầu, khẽ khàng nói:

“Cảm ơn dượng!”

Thạch cũng chìa tay đòi quà chọc tất cả cười vang. Thương Tùng ra hiệu ba mẹ con im lặng để hắn gọi điện thoại. Mẹ con Thạch tủm tỉm cười xem hắn chống chế:

“Xin lỗi, lúc nãy tôi đang bận nấu ăn, nồi ninh xương bị trào nước, tôi phải tạm thời tắt máy!”

Cuộc gọi kết thúc. Bốn người quây quần bên nhau thưởng thức tiệc gia đình ấm cúng. Bữa ăn rôm rả, Thủy Tinh nảy ý đùa nghịch rờ bụng mẹ:

“Nếu mẹ có bầu, gia đình ta ngày nào cũng vui hơn Tết!”

Thạch đỏ mặt đập tay con gái:

“Con bé này dám trêu cả mẹ à?”

Thương Tùng mỉm chi. Thủy Tinh cười khanh khách:

“Lấy chồng sinh con là chuyện bình thường, gia đình càng đông càng vui, cả nhà chúng ta “yêu thương” nhau nồng thắm hơn nữa! - Thủy Tinh quay sang cười với Pha Lê - Chị hai nhỉ?”

Cô gái láu lỉnh nhấn nhá hai tiếng “yêu thương” bằng giọng… nồng nàn… và… “thân thiết” theo nghĩa tế nhị. Thạch lườm con gái, Pha Lê cũng ngầm đá chân em. Thủy Tinh cười khục không đùa cợt nữa, cầm bát ngang mặt, từ tốn và cơm, mắt trái nhìn thức ăn, mắt phải lén liếc Thương Tùng. Hắn trầm ngâm không nói, khóe môi lại khẽ nhếch nụ cười bí hiểm. Tín hiệu ban đầu không tệ này gieo mầm hy vọng “sưởi ấm tình cảm cả nhà thương nhau.” Bốn người vẫn vui cười nhưng trầm lắng hơn lúc đầu, mỗi người tận dụng những khoảng lặng trong bữa tối để theo đuổi ý nghĩ không hề riêng tư.

Thủy Tinh ăn xong đầu tiên, đứng dậy vươn vai, hai cánh tay giơ cao, phần ngực áo quấn siết khuôn ngực tròn trịa, quấn quýt nụ tầm xuân ẩn khuất chơi trò trốn tìm với ai đó. Thương Tùng thản nhiên ăn uống, trò chuyện cùng “vợ”, ngó lơ tà áo mỏng manh chầm chậm vén lên… hình ảnh thu hút thị giác vào lãnh địa lấm tấm mưa xuân ẩm ướt. Cơn mưa rả rích đó thấm đẫm quần short thể thao… quấn quện làn da trắng hồng tỏa hương mát lạnh tâm hồn. Thủy Tinh khẽ mím đầu môi như cười mà không phải cười khoảnh khắc… cha dượng chuyển mắt sang chai vang nho bên trái. Lúc này hắn thực sự muốn uống rượu hay muốn thứ khác, Thủy Tinh không điên đầu tìm đáp án, càng chẳng dại dột gò ép bản thân thành đáp án “đó”.

Hãy cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

“Chuyện” gì đến rồi sẽ đến thôi…

Không đi đâu mà vội.

Cô nàng chào cha mẹ, Pha Lê cũng xin phép vào phòng với em gái. Hai chị em đi khuất, Thương Tùng ăn thêm vài món rồi cùng vợ dọn dẹp. Thạch khúc khích:

“Chà chà, em còn lo cha con khó hòa hợp, không ngờ lại thân thiết đến mức rửa bát thay con gái!”

Thương Tùng cười:

“À thì… hôm nay là lần đầu tiên chúng về chơi, chẳng lẽ lại bắt con cái làm việc nhà. Anh đâu phải kẻ thiếu tinh tế. Đàn ông lịch sự mới thành công trong cuộc sống và là chỗ dựa đáng tin cậy của gia đình!”

Thạch bá cổ Thương Tùng, thỏ thẻ nói:

“Anh mãi mãi là “trụ cột” vững chắc của mẹ con em. Nên hãy vô tư để con gái “chăm sóc” cha của chúng nhé! Như vậy mới thực sự là “cả nhà thương nhau” vì chúng ta là một gia đình!”

Thương Tùng cười mỉm chi câu nói sâu sa lại đa nghĩa, hắn vòng tay bóp mạnh mông mẩy, kéo giật vào thân dưới mình. Thạch ngại ngùng nói nhỏ:

“Anh làm gì thế, nhỡ con chưa ngủ và quay lại bất chợt, chúng ta chỉ có độn thổ…”

Thương Tùng không buông còn ôm chặt hơn, hé miệng cười te he:

“Chậc, tự nhiên thấy em quyến rũ, anh không kiềm chế nổi!”

Thương Tùng hôn nghiến môi “vợ”, kích thích mạnh bạo mọi điểm G trên cơ thể ướt đẫm dục tình. Thạch bị kích dục liền nổi cơn cuồng sex, ả không biết gì nữa mà rồ dại giật tung áo Thương Tùng, bấn loạn kéo khóa, lôi thứ khiến ả sướng ngất trên giường ra mà vuốt ve, mơn trớn. Thương Tùng sex xuống vùng ngực, vùi mặt quét lưỡi hôn liếm toàn thân, cởi phăng váy, tụt quần lót ướt sũng nước mà vục miệng đánh chén hải sản, húp sò sụp soạt. Hắn cố ý thọc lưỡi thật sâu vào hang động, uốn éo sục sạo, day miết chọc rồi ngoáy, đòn công kích liên hoàn điểm nhạy cảm truyền cơn sướng lộng óc. Dâm nữ đếch lo con gái có thể nghe thấy âm thanh kích tình, ả rên lớn tràng dài bất tận, hả miệng thở hồng hộc, túm tóc ấn miệng chồng sâu hơn, bắt kẻ nghiện sex cuồng bạo hơn nữa:

“A… nữa đi… mạnh nữa lên chồng yêu… đừng bỏ phí một giọt nào hết, hút cạn hết “sinh khí” của em đi. A… ư… em yêu anh… ứ…”

Thương Tùng bị tiếng rên kích động, hắn húp cạn dâm dịch liếm quét sạch bách hang động ẩm ướt. “Chồng” đột ngột đứng thẳng chĩa khúc thịt cuộn gân vào miệng “vợ”, ả lập tức đớp miếng mồi khoái khẩu, đầu liên tiếp chuyển động theo nhịp “chồng” hẩy hông chọc thẳng vũ khí vô khoang miệng. Ả ngoạm nghiến tứa nước nhớt dãi chảy nhề xuống cằm, Thương Tùng túm tóc “vợ”, ấn vũ khí ngập cán, ả phát cuồng mút ngoáy, nuốt ừng ực tinh túy đàn ông tràn xuống cổ họng khát cháy dục vọng.

Thương Tùng rút vũ khí, lật sấp người “vợ”, ả cuống lên bám chắc vào bàn, chổng mông cho hắn đóng đinh phầm phập, giã gạo cật lực vào đáy cối tràn nước lênh láng. Thương Tùng vỗ mạnh xuống mông, khoái trá xem làn da trắng trẻo lằn đỏ dấu tay, nghe ả sướng ngất lên ngất xuống, rên la như bị hiếp dâm. “Chồng” tận tình “chăm sóc” dâm nữ đang không ngừng thúc giục:

“Mạnh hơn nữa… a… tăng lực đi anh… em muốn vừa đau lại vừa sướng… em là công chúa của chồng yêu, con điếm của gã cuồng sex, dâm không giới hạn…”

Lời khẩu dâm tục tĩu kích tình lên cực hạn, chuẩn bị sẵn tinh thần từ lúc chưa lâm trận, lần này hắn giữ vững lý trí luôn chực chờ rơi vào u mê, tên cuồng dâm có chủ đích hé miệng cười gian, hông vẫn dập vũ khí liên hồi, ngầm lia mắt xung quanh. Mục tiêu hắn tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện, ẩn nấp sau cánh cửa phía xa là hai cái bóng lén lút xem live sex nóng bỏng mắt.

Hắn đắc ý vỗ đét xuống mông, ha hả cười ngắm “vợ” trong gương đang sướng trợn trắng tròng mắt, lè lưỡi, há hốc miệng thở hừ hờ, hờ hừ như ma nữ rên rỉ. Cơn cực khoái lên đỉnh cuồng nhiệt… phát hiện… chất dịch kích thích đang rỉ chảy ướt sũng háng đùi kẻ rình mò, đôi chân cứ díu dó rồi banh ra, dang rộng rồi khép lại, tư thế bứt rứt tố cáo hai đứa nứng… đến không chịu nổi, đôi tay luồn xuống hạ thể mà tự thỏa mãn dâm dục ào ạt nổi dậy.

Thương Tùng nhếch mép rút vũ khí, đột ngột đình chiến khiến kẻ trong cuộc và người ngoài cuộc tắt nứng, hắn sảng khoái ngồi xuống ghế, mặc kệ “vợ” lên cơn thèm… mà quay ngoắt lại, sục miệng liên tục liếm mút, tinh chất gây nghiện bắn ngập mồm, dính bết lên mặt ả. Dâm nữ chưa thỏa mãn, bắt chiến tiếp hiệp hai. “Chồng” cười dâm tà bế xốc “vợ”, ả cười dâm đãng quặp hai chân quanh hông, hắn he he cắm ngập vũ khí vào hang động, hẩy hông đâm ngược lên và về mật thất. Mỗi lần di chuyển là một nhịp nẩy hẩy từ hai cơ thể điêu luyện, mỗi bước chân là dòng nước lũ quện tinh chất trắng đục rải dọc lối đi.

Thương Tùng cùng dâm nữ cười khoái chí, âm thanh dâm tục luẩn quẩn đầu óc kẻ xem trộm, mơn trớn dâm ý đang gào thét đòi thỏa mãn dục vọng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK